Nguyễn Kim Thanh nắm chặt lấy bả vai của Vũ Hải Yến, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Hải Yến à, con cũng biết là thời gian gần đây kinh tế của Bạch Đằng đã bắt đầu trở nên trì trệ, nếu không phải nhờ tài chính của Á Đông vẫn luôn chống đỡ thì chỉ sợ đã sớm phá sản rồi. Mẹ cũng không còn cách nào khác, chỉ hy vọng con có thể được gả ra ngoài một cách vẻ vang mà thôi. Nếu thật sự không thể là Trương Thiên Thành thì chúng ta đổi người khác.”
“Không được!”
Vũ Hải Yến đứng bật dậy, thái độ kiên quyết.
“Nhưng trái tim của người ta vốn dĩ cũng không đặt trên người con. Dù con có làm gì đi nữa thì cũng chỉ có thể tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.”
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc cũng đã khiến Nguyễn Kim
Thanh nhận rõ thực tế. Đôi khi, nếu chuyện mình muốn làm đã không thể nào xảy ra thì cho dù cố gắng chăm chỉ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ uổng công vô ích.
“Vậy thì mẹ nói xem, cả cái Thành phố Cần Thơ này còn có ai quyền lực hơn Trương Thiên Thành, còn có ai nhiều tiền hơn anh ấy chứ."
Vũ Hải Yến ấm ức phản bác.
Chỉ một câu nói cũng đủ để Nguyễn Kim Thanh ngậm miệng không trả lời được.
Suy nghĩ cẩn thận lại một chút thì quả đúng là như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của Vũ Hải Yến, Nguyễn Kim Thanh cũng hiểu, bất kể là con đường này đã thông hay chưa thì cũng chỉ có thể đi trên nó con đường này đến khi trời tối.
Hai mẹ con lại ôm chầm lấy nhau một lần nữa: “Con yên tâm đi, mẹ sẽ tìm thêm một vài biện pháp về chuyện này giúp
con."
Thu dọn xong đồ đạc, Nguyễn Kim Thanh liền nắm lấy tay Vũ Hải Yến hùng hổ đi ra ngoài cửa, thế nhưng dưới lầu lại hoàn toàn không ai, Nguyễn Kim Thành lập hoàn toàn chết lặng trong nháy mắt.
Hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, Vũ Hải Yến rõ ràng còn phát hiện ra một vẻ hoảng loạn thoáng xuất hiện trong mắt của
Nguyễn Kim Thanh, tuy rằng chỉ hơi lướt qua nhưng trong lòng của hai người đều đã cảm thấy vô vọng.
“Có phải bố đã ra ngoài hút thuốc rồi hay không?”
Vũ Hải Yến không chắc chắn liền hỏi.
“Sao ông ta lại có thể..”.
Nguyễn Kim Thanh đã kinh ngạc đến mức không nói nên
lời.
Nhìn thấy có người giúp việc đang đứng ở cửa, Nguyễn Kim Thanh lớn tiếng nói: "Tổng giám đốc Vũ đâu rồi?”
Người giúp việc liếc nhìn hành lý bên cạnh Nguyễn Kim Thanh liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đáng tiếc là Vũ Phong Toàn đã không còn ở đây rồi. Vậy nên cậu ta liền trả lời một cách thành thật: “Thưa bà chủ, ở công ty tạm thời có việc gấp nên Tổng giám đốc Vũ đã tới công ty rồi”
“Đã đi bao lâu rồi?”
Nguyễn Kim Thanh không cam lòng nói.
“Ông ấy đã đi được gần nửa tiếng rồi”.
Người hầu nói xong liền cúi đầu xuống, hoàn toàn không dám nhìn vào ánh mắt của Nguyễn Kim Thanh.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên lặng trong nháy mắt,
vô cùng lúng túng khó xử, trong đôi mắt Vũ Hải Yến cũng đã sắp có nước mắt trào ra rồi. Cô ta dụi mắt, ngây người hỏi: “Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Kim Thanh đứng nguyên tại chỗ, dưới chân nặng trĩu như đeo cả nghìn cân.
Bàn tay siết chặt túi hành lý, trước đây vốn chưa từng xảy ra tình huống như thế này.
Tại sao Vũ Phong Toàn lại có thể... Tại sao lại có thể cứ để mặc bà lại như vậy được, hơn nữa còn không thèm hỏi han một câu.
Bà ta vẫn đang tức giận mà.
"Mę!"
Vũ Hải Yến không yên lòng tiếp tục gọi thêm lần nữa.
Nếu lần này thật sự phải rời đi, ngộ nhỡ Vũ Linh Đan nhân cơ hội trở về thì làm sao bây giờ?
May mắn thay, một giây tiếp theo, Nguyễn Kim Thanh đột nhiên nhấc hành lý lên, quay người trở về phòng.
Vũ Hải Yến đi theo sau liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhắm hai mắt lại.
Trong phòng, Nguyễn Kim Thanh nằm lì trên giường, bả vai không ngừng run rẩy, những âm thanh nghẹn ngào đứt quãng
liên tục truyền đến.
Vũ Hải Yến vội vàng đi ra ngoài.
Cô ta biết, lần này Nguyễn Kim Thanh thật sự đã rất đau lòng, tuy nhiên cô ta cũng không thể làm gì hơn.
Thế nhưng trong đầu cô ta vẫn luôn vang vọng một giọng nói nói với cô ta rằng tất cả những chuyện này là do Vũ Linh Đan gây ra.
Tuyệt đối là cô ta sẽ không buông tha cho Vũ Linh Đan như
vậy!
Sáng sớm hôm sau, các phương tiện truyền thông lớn lại tiếp tục ồ ạt đưa tin về chuyện tình cảm của Vũ Linh Đan và Trương Đức Phú thêm một lần nữa. Mối quan hệ công khai của Trương Đức Phú vừa mới chấm dứt thì tất cả mọi chuyện bắt đầu lại dấy lên như khơi lại đống tro tàn, kể cả suy đoán ly hôn với Trương Thiên Thành cũng bị gộp vào.
Một đêm này Vũ Phong Toàn vẫn chưa trở về.
Mãi đến tận sáng sớm mới có chút thời gian để nghỉ ngơi, nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình đã vội vã rời đi, còn cũng không kịp nói với vợ, rốt cuộc thì trong lòng vẫn còn nhớ thương Nguyễn Kim Thanh.
Ông ta gọi điện thoại về nhà nhưng không có ai nghe máy,
tiếp tục gọi thêm vài lần nhưng cuối cùng lại bị ai đó trực tiếp ngắt máy.
Vũ Phong Toàn nhíu mày, trái tim nhói đau như bị kim đâm, có vẻ như bà ấy lại tức giận rồi.
Sau nhiều năm dỗ dành như vậy, bỗng nhiên Vũ Phong Toàn phát hiện ra mình cũng có chút mệt mỏi.
Nhìn đống tài liệu chồng chất như núi trên bàn, Vũ Phong Toàn cũng muốn không quan tâm đến chuyện tình cảm nữa, chỉ nghĩ rằng chờ bà ấy bình tĩnh lại thì được rồi nên không tiếp tục gọi điện.
“Tổng giám đốc Vũ, bên phía Á Đông đã gửi tới một hợp đồng mới nói rằng bảo ngài trực tiếp ký tên, nếu không thì sẽ từ chối đầu tư vốn vào tháng sau"
Thư ký vội vã đi vào, giao ra bản hợp đồng mới.
“Đi gọi Vũ Linh Đan lên đây”
Vũ Phong Toàn cũng không ngẩng đầu lên, ông ta nhớ tới Vũ Linh Đan theo bản năng, thường ngày khi những chuyện như vậy xảy ra thì đều do Vũ Linh Đan đứng ra giải quyết.
Bởi vì cuộc điện thoại vào tối hôm qua của Trương Thiên Thành mà giờ đây toàn bộ Bạch Đằng đều đã nghe được phong phanh rồi. Sáng sớm nay, đồng tài liệu trên bàn này đều là của
những công ty con đó xin tài trợ.
Vũ Phong Toàn hoàn toàn không có thời gian xem qua, ông ta nhất định phải đặt sự chú ý lên người Trương Thiên Thành nhiều hơn, chỉ cần có thể không rút vốn thì ông ta cần phải đáp ứng toàn bộ yêu cầu của Trương Thiên Thành.
Thư ký đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, có chút rơi vào tình thế khó xử.
“Bảo cô đi thì cứ đi đi, cô bị què chân hay là điếc tai rồi vậy?”
Vũ Phong Toàn mãi vẫn không nghe thấy động tĩnh gì thì lập tức nổi giận, trút ra hết cả một bụng ấm ức trước đó.
Thư ký lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lắp bắp nói: "Nhưng mà... Nhưng mà Giám đốc Vũ đã không tới công ty làm việc mấy ngày nay rồi.”
Lúc này Vũ Phong Toàn mới phản ứng lại.
Nghĩ đến chuyện Vũ Linh Đan kiêu ngạo bàn điều kiện với mình một cách công khai thì Vũ Phong Toàn cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.
Ông ta giả vờ bình tĩnh hỏi một câu: “Hai ngày nay Giám đốc Vũ vẫn luôn không tới công ty sao?”
Thư ký gật đầu.
Cũng không biết trong lòng Vũ Phong Toàn đang suy nghĩ
gì nên thư ký chỉ có thể thật cẩn thận mà nói: “Hiện nay những tài liệu được đưa đến phòng của Giám đốc Vũ cũng đã sắp không chồng lên nổi nữa rồi, nếu Giám đốc Vũ cứ tiếp tục không xuất hiện thì có thể một số dự án sẽ bị trì hoãn”
“Tôi biết rồi, cô đi xuống đi”
Vũ Phong Toàn xua tay rồi nói một cách mệt mỏi.
Sau khi thư ký rời đi, trong phòng làm việc rộng lớn chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc đang dần dần trở nên nặng nề của Vũ Phong Toàn. Ông ta dùng một tay đỡ trán, một tay còn lại gắt gao che ngực, tuy nhiên vẫn không thể ngăn cản từng cơn đau thắt trong tim.
Ngay trước khi hôn mê, Vũ Phong Toàn đã kịp thời ấn chuông báo.
Vũ Phong Toàn lên cơn đau tim rồi ngất xỉu.
Bạch Đằng tạm thời phong tỏa tin tức với bên ngoài nhưng vẫn truyền được đến tại những người quan tâm.
Ban đầu, Trương Thiên Thành nhíu mày lại, nhưng ngay sau đó liền nghi ngờ lão già này có phải cố ý dựa vào chuyện đó để trì hoãn việc ký kết hợp đồng hay không.
Sau đó anh dùng một ánh mắt ra hiệu cho Trần Đức Bảo tới bệnh viện thăm dò sự thật.
Còn Vũ Linh Đan thì bởi vì tai tiếng quấn thân nên chỉ có thể dứt khoát trốn trong nhà mà không hề lộ mặt ra ngoài. Sau khi nghe chuyện Vũ Phong Toàn bị ngất xỉu thì cô đã có thể hình dung ra hàng loạt hậu quả sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng mà ai sẽ quan tâm chứ?
Lúc này thì Nguyễn Kim Thanh vẫn đang nằm trên giường, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc điện thoại.
Bà mới chỉ ngắt được năm cuộc gọi mà thôi. Tại sao ông ấy lại không tiếp tục gọi điện chứ? Điều này cũng không giống tác phong của Vũ Phong Toàn.
Chẳng lẽ, lần này ông ấy thật sự đã giận mình rồi sao?