"Câm miệng!"
Trên đời này, điều Vũ Linh Đan không muốn nhất chính là nghe hai mẹ con này nhắc đến mẹ cô, cảm xúc bình tĩnh ban đầu bắt đầu mất kiểm soát, đột nhiên cô nhấc bình hoa trên bàn lên ném về phía hai mẹ con.
Tiếng loảng xoảng vang lên, chiếc bình hoa bị vỡ toang trước mặt Nguyễn Kim Thanh.
Rõ ràng là không bị thương, nhưng Nguyễn Kim Thanh lại gào thét chói tai, run rẩy chỉ tay vào Vũ Linh Đan: "Vũ Linh Đan, mày dám đánh tao, tao nhất định phải cho Vũ Phong Toàn biết con gái ông ấy tốt như thế nào!"
"Mẹ, con bị Vũ Linh Đan tát, con không muốn sống nữa!"
Sau khi Vũ Hải Yến phản ứng lại, cô ta lập tức khóc rống lên.
Nguyễn Kim Thanh lập tức mắng: "Câm miệng đi, sau này nếu muốn khóc thì hãy khóc trước mặt bố ấy, để ông ấy thấy Vũ Linh Đan là dạng người gì. Đã ly hôn với Trương Thiên Thành rồi mà còn bu bám hy vọng có thể đổi đời, tao khinh!"
Cơ thể của Vũ Linh Đan thoáng chốc cứng đờ, nước da cũng bắt đầu tái nhợt, cô không hối Ỗhận khi đã tát Vũ Hải Yến một cái, cô nói thẳng: "Cái tát vừa rồi chỉ là cái tát đầu tiên mà tôi trả lại cho cô. Sau này nếu các người chọc tức tôi, tôi tuyệt đối sẽ trả lại gấp đôi."
"Vũ Linh Đan, ăn nói hùng hồn quá nhỉ?".
Nguyễn Kim Thanh vội vàng lao qua vung tay lên, nhưng cũng bị Vũ Linh Đan chặn lại. Đôi lông mày sắc bén khẽ nhướng lên, cô cười khẩy một tiếng.
Nguyễn Kim Thanh nhìn Vũ Linh Đan như nhìn một bóng ma, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có.
Vũ Linh Đan bị làm sao vậy, có phải bị kích thích bởi cuộc ly hôn, cộng với sự nhẫn nhịn bao năm qua nên bây giờ muốn trả thù không?
"Chuyện gì vậy, lại cãi nhau ầm ĩ gì nữa?"
Vũ Phong Toàn vừa bước vào cửa, lập tức cau mày khi nhìn thấy không khí ngột ngạt trong nhà, tay vẫn cầm điện thoại do Nguyễn Kim Thanh gọi.
"Phong Toàn, cuối cùng anh đã trở về rồi. Anh nghe đi, anh nghe xem Vũ Linh Đan vừa nói gì đi!"
Khi nhìn thấy Vũ Phong Toàn, Nguyễn Kim Thanh như bắt được cứu tinh, nhanh chóng chạy tới ôm chặt Vũ Phong Toàn, vừa phẫn nộ vừa tủi thân nói: "Anh không có ở đây, Vũ Linh Đan muốn giết cả hai bọn em!"
"Em nói bậy bạ gì vậy?"
Mặc dù ngày thường Vũ Phong Toàn thích Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến hơn, nhưng ông ta vẫn có khái niệm cơ bản về đúng sai. Ông ta hiểu tính khí của Vũ Linh Đan, sao cô có thể làm những chuyện điên rồ như vậy được.
Ông ta lập tức đẩy Nguyễn Kim Thanh ra, sau đó nghiệm mặt nói: "Rốt cuộc có chuyện gì? Bình hoa này là ai làm?"
"Chính là Vũ Linh Đan làm, bố, tại sao bố không tin chứ?"
Vũ Hải Yến cũng bước xuống lầu với vẻ mặt đau khổ, đồng thời, cô ta nhìn Vũ Linh Đan một cách dữ tợn, chỉ vào mặt mình và nói: "Nhìn xem, đây là những gì Vũ Linh Đan đã làm."
"Vũ Linh Đan!".
Thấy ai cũng nói như vậy, Vũ Phong Toàn cũng hơi nghi hoặc, xoay người mắng Vũ Linh Đan, chỉ vào bình hoa và hỏi: "Đừng trách bố chưa cho con cơ hội nói chuyện, con làm chuyện này đúng không?"
Vũ Linh Đan gật đầu mà không cần suy nghĩ.
Cùng lúc đó, cô cũng không hề sợ hãi ánh mắt của Vũ Phong Toàn, cô nói với thái độ kiên quyết: "Người ta không đụng chạm con, con cũng chẳng thèm quan tâm người ta. Nếu họ lại dám xúc phạm con, con sẽ không khách sáo đâu!".
"Nghe này, nghe này, Vũ Phong Toàn, anh thấy thái độ của Vũ Linh Đan chưa?"
Nguyễn Kim Thành lập tức kiêu ngạo và chỉ tay vào Vũ Linh Đan, hận không thể đưa Vũ Linh Đan vào chỗ chết.
Vũ Phong Toàn chỉ cảm thấy trán hơi hơi nóng lên, đầu có chút choáng váng, nhìn Vũ Linh Đan như rèn sắt không thành thép: "Rốt cuộc là có chuyện gì mà con phải làm loạn như vậy? Vũ Linh Đan, thời gian gần đây bố dung túng cho con quá đúng không?"
Vũ Linh Đan im lặng không hé nửa lời.
Vũ Hải Yến ở một bên cười đắc ý, cô ta biết bố thương mình nhất, nhất định sẽ giúp đỡ mình.
Nguyễn Kim Thanh thậm chí còn nhân cơ hội nói: "Phong Toàn, anh cũng đã thấy Vũ Linh Đan không còn tôn trọng gia đình này rồi. Nếu nó lại ở nhà này, không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức nữa"
"Em cũng yên lặng đi!"
Vũ Phong Toàn tức giận đến mức không nể mặt ai nữa cả, ông ta lại hỏi Vũ Linh Đan: "Bây giờ con với Trương Thiên Thành là như thế nào vậy?"
"Còn như thế nào nữa. Vừa rồi con nhìn thấy Trương Thiên Thành đưa Vũ Linh Đan trở về. Thật sự là không biết xấu hổ. Họ đã ly hôn rồi mà vẫn có thể thân thiết như vậy!"
Vũ Hải Yến nhanh tay lẹ mắt nói.
"Cái gì?"
Vũ Phong Toàn sửng sốt.
Nguyễn Kim Thanh hối hận cũng đã muộn, trừng mắt nhìn con gái và trách cô ta nói quá nhiều.
"Chiều hôm nay Trương Thiên Thành đưa con về sao?"
Vũ Phong Toàn hỏi Vũ Linh Đan một lần nữa.
Vũ Linh Đan không phủ nhận, đồng thời giải thích: "Con đến Á Đông ký hợp đồng vào buổi chiều, cho nên có gặp nhau. Con không làm điều gì vô liêm sỉ như trong miệng các người nói. Cũng phiền người nào đó thức thời một chút, không theo đuổi được Trương Thiên Thành thì cũng đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác như vậy!"
"Vũ Linh Đan!"
"Câm miệng!"
Vũ Hải Yến lại bị Vũ Phong Toàn ngắt lời trước khi cô ta phát điên lên, đồng thời nụ cười trở lại trên khuôn mặt nghiêm túc của ông ta. Ông ta trìu mến thốt lên: "Nói như vậy, con và Trương Thiên Thành đã làm hòa rồi sao?"
Vũ Linh Đan lắc đầu.
"Đó là vì quan hệ hợp tác thôi."
Vũ Phong Toàn bực dọc khó chịu.
"Lần trước con cũng đã nói qua, Trương Thiên Thành tìm con có việc, chính là vì hợp đồng này. Đương nhiên con cũng chỉ đơn giản thỏa thuận đàm phán chứ không có quyền tiến hành"
Vũ Linh Đan giải thích rõ ràng một hơi.
Tuy nhiên, Vũ Phong Toàn hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Kim Thanh, ông ta không giải thích được, nhanh chóng nhìn về phía Vũ Linh Đan: "Là dự án của bà Roland sao?"
Việc nở mày nở mặt nhất của Á Đông gần đây không phải là khu nghỉ dưỡng vừa khai trương mà là việc gia hạn hợp đồng thành công với bà Roland và trúng thầu dự án đầu tư lớn hơn vào danh lam thắng cảnh.
Nghe nói rằng