Thấy anh ta thật sự tức giận, Thẩm Kế luống cuống tay chân, không dám chất vấn Lục Phong Miên, chỉ có thể nói với Lâm Như Uyên: “Lâm Như
Uyên, quản tốt em gái của cậu.”
“Tôi…” Lâm Như Uyên vừa định giảng hòa, Lục Phong Miên nghiêm túc
nói: “Chú Thẩm, Ân Ân là người của tôi, không cần người khác tới quản.”
“…” Thẩm Kế nghẹn, lại không dám bực mình với Lục Phong Miên, ánh mắt nhìn Mộc Ân có chút oán giận.
Mộc Ân không thèm để ý chút nào, cười một tiếng, nói với Lục Giang
Sầu: “Nếu như Lục tiên sinh nắm chắc như vậy, nếu như chú dán phù làm
pháp, đêm nay nhà họ Thẩm vẫn xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
“Vậy tôi sẽ bỏ cái danh xưng của mình đi, vĩnh viễn không bao giờ giúp người ta xem phong thủy nữa!” Lục Giang Sầu nói.
“Được.” Mộc Ân nói: “Chú cũng đừng quên lời chú nói.”
Lục Giang Sầu nhìn cô, đối chọi gay gắt hỏi lại: “Nếu tôi giải quyết được chuyện ở Thẩm gia, thì như thế nào?”
“Nếu như chú nói tôi không biết lễ phép, như vậy từ nay về sau, tôi
chính là học trò nhỏ của chú! Tùy chú quản!” Mộc Ân không có chút nào
chần chờ.
“Được.” Lục Giang Sầu tự phụ hừ một tiếng, hiển nhiên cảm thấy mình thắng chắc.
Mộc Ân cũng không cảm thấy mình thất bại.
Cô ở bên cạnh nhìn Thẩm Kế tìm công nhân đến chôn xương xây tường, Lục Giang Sầu vẽ bùa xong, lệnh cho học trò tiến đến dán lên.
Sau khi dán bùa xong, âm khí tràn ngập đầy phòng xác thực biến mất
không thấy gì nữa, nhưng oán khí nồng đậm này, lại không giảm bớt chút
nào.
Mộc Ân gặp ma nhiều, còn nhờ Trần Uyển Di phổ cập, cũng coi như nửa
tiên sinh âm dương, biết oán khí mới là minh chứng cho sự tồn tại của lệ quỷ.
Chỉ cần trừ âm khí, đối với việc trừ bỏ cục diện trước mắt của nhà họ Thẩm, có tác dụng không lớn.
Cô càng thêm yên tâm, lôi kéo Lục Phong Miên và anh trai lên lầu, để một mình Thẩm Kế ở lại lấy lòng Lục Giang Sầu.
“Ân Ân, em cần gì phải đối đầu với Lục Giang Sầu như vậy, anh ta
không giống với những kẻ lừa đảo khác, thực sự là có chút tài năng.” Về
đến phòng, Lâm Như Uyên nói với Mộc Ân.
Có thể trấn áp âm khí, xác thực có chút tài năng.
Bất quá Lục Giang Sầu lợi hại thế nào đi chăng nữa, cũng không lợi
hại bằng cô sau khi sống lại có được đôi mắt âm dương, có nhiều thứ anh ta chỉ có thể cảm nhận được nhưng lại không nhìn thấy, cuối cùng cũng
chỉ là mù quáng.
Mộc Ân xem thường nói: “Không có việc gì, anh không cần lo lắng, em nắm chắc, Lục Giang Sầu nhất định thua.”
“…” Lâm Như Uyên khó thấy em gái mình lại có lòng tin như vậy, cũng không muốn giội gáo nước lạnh.
Hơn nữa anh biết rõ nếu như Mộc Ân thua cược, Lục Phong Miên cũng sẽ
không để cô chịu quản giáo của Lục Giang Sầu, nên cũng không quá lo
lắng.
…
Đoán chừng là bởi vì tức giận Mộc Ân, sau khi Lục Giang Sầu xử lý
xong chuyện Thẩm gia, ngay cả Thẩm gia thịnh tình khoản đãi đều cự
tuyệt, mang theo học trò rời đi.
Thẩm Kế bởi vì việc này, có chút giận chó đánh mèo với Mộc Ân, nhưng
lại sợ Lục Phong Miên nên cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, cơm trưa cũng không có xuống lầu ăn.
Thế là cũng chỉ có Thẩm Thanh Thanh cùng hai đứa em trai khác, cộng thêm ba người nhóm Mộc Ân, ngồi trên bàn ăn dùng cơm.
Trước đó Mộc Ân nói chuyện phiếm Lâm Như Uyên đã biết được, nhà họ Thẩm hết thảy có bảy người con, ba nữ, bốn nam.
Ngoại trừ Thẩm Bạch Oánh đã chết, Thẩm Bạch Trúc ở nước ngoài, thì còn Thẩm Thanh Thanh ở tại đây, còn có bốn đứa con trai.
Bây giờ có hai người con trai đã xuống, còn hai người trên lầu, trong đó bao gồm Thẩm Minh – người mà bị Thẩm Bạch Oánh gõ cửa phòng vào cái
đêm ngộ hại đó.
“Hai người có cảm giác kỳ lạ hay không? Vì sao Thẩm Bạch Oánh gõ cửa
phòng Thẩm Minh, ở trong đó hai mươi phút mà anh ta lại không chết, sau
khi gõ cửa phòng Thẩm phu nhân, liền giết bà ngay tại chỗ?”
Sau khi hai thiếu gia nhà họ Thẩm cơm nước xong xuôi đi lên lầu, Mộc Ân liền mở miệng hỏi.