“À, ra là bạch liên hoa đó.” Trần Uyển Di khinh thường nhướng mày:
“Nên gọi Lâm Hạ là hồ ly tinh, mỗi ngày chỉ nghĩ dến việc câu dẫn cậu
quân nhân kia, chị coi thường cô ta.”
“…” Mộc Ân, cô ấy thật đúng là một con ma thời thượng chuyện gì cũng biết.
“Nếu là qua nhà cô ta, chị đây cũng phải đi.” Trần Uyển Di xoa eo,
“Chị thật muốn đi nhìn xem, cha mẹ cô ta làm sao nuôi ra được loại trà
xanh này!”
Một tờ giấy cũng không làm chậm trễ chuyện gì, Mộc Ân thấy cô ấy kiên trì, liền đồng ý.
Thừa dịp lúc đang thắp hương, cô dựa theo yêu cầu của Trần Uyển Di,
tìm một tờ giấy trắng, cắt thành hình người giấy nhỏ, trên mặt vẽ thêm
đôi mắt, mũi cùng miệng.
Sau đó, cô dùng kim đâm rách đầu ngón tay, lấy chút máu đựng trong
đĩa, dùng bút lông chấm lên, ghi tên cùng ngày tháng năm sinh vào phía
sau lưng người giấy.
Trần Uyển Di ở bên cạnh nhìn, cắn môi lại nhíu mày: “Xin lỗi, lấy máu nhất định là rất đau? Đáng tiếc chị chỉ biết mỗi biện pháp này.”
“Không sao, chút máu này đối với em không tính là gì.” Mộc Ân nghiêm
túc viết chữ cuối cùng lên giấy, buông bút nói: “Được rồi, chị tới nhìn
thử xem, nhìn xem có thể đi vào hay không.”
“Được.” Trần Uyển Di nóng lòng muốn thử, bay tới trước mặt người
giấy, đầu tiên là dùng đầu ngón tay chọt chọt, sau đó Mộc Ân liền nhìn
thấy, cả người cô ấy bị hút vào trong giấy, trong nháy mắt biến mất.
Ngay sau đó, người giấy trên bàn động đậy, nhanh nhẹn đứng lên, tay
cùng chân nhỏ đều huơ huơ múa múa, phát ra âm thanh của Trần Uyển Di.
“Thật sự vào được, chị có tay có chân! Mau, Ân Ân, ở phía dưới tên
của chị viết thêm chữ Định, hồn phách chị mới có thể bị nhốt ở bên
trong, nếu không một hồi liền phải đi ra ngoài.”
“Được!” Mộc Ân chạy đi lấy bút dính máu viết thêm chữ Định.
Người giấy nhỏ được thêm chữ Định, an tâm, từ trên bàn nhảy đến cửa
sổ, vặn vẹo thân thể hơi mỏng, hát vài câu, cuối cùng cảm thán nói: “Cảm giác có tay có chân thật tốt…”
Mộc Ân không hiểu được cảm giác của Trần Uyển Di lúc này, nhưng có thể thấy được cô ấy đang rất vui vẻ, cô cũng nở nụ cười theo.
……
Mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa, Mộc Ân đi ra cửa, cũng không bị người giúp việc ngăn lại.
Đoán chừng là tâm tình Lục Phong Miên tốt, sáng sớm cũng không giam cầm cô nữa.
Chuyện này làm cô rất vui vẻ, ca hát trên đường ra khỏi biệt thự.
Nhà Lâm Hạ cũng ở Đế Đô vốn cũng ở trong khu đô thị phồn hoa, sau đó
Lâm Dịch kinh doanh lỗ, liền bán đi mảnh nhà đất đó, dọn ra ngoại thành
ở.
Xe chạy tầm 2 tiếng mới đến, bởi vì trước đó có gọi điện thoại, xe
vừa dừng lại, Mộc Ân liền nhìn thấy Lâm Dịch đứng chờ trước cửa biệt
thự.
Ông ta mặc quần áo thể thao màu đen, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy ông ta điên khùng trong phòng đàn,
chỉ sợ rất khó để Mộc Ân liên tưởng Lâm Dịch đang đứng trước mặt có liên quan đến tên biến thái cầm dao kia.
Sau khi vào cửa, dạo một vòng ở đại sảnh lầu một, không tìm thấy bóng dáng Lâm Hạ, Mộc Ân hỏi: “Chị Hạ đâu ạ? Không ở nhà sao?”
“Hai đứa đúng là chị em tốt.” Lâm Dịch cười nói: “Ở trên lầu, hình
như là thân thể không thoải mái, con bé không biết con tới, để chú đi
kêu nó.”
“Không cần…” Mộc Ân biết rõ nguyên nhân làm Lâm Hạ không thoải mái,
hôm nay tới chủ yếu là cùng Lâm Dịch nói chuyện, không có cô ta dính vào ngược lại tốt hơn.
“Hôm nay con tới là có việc muốn nói với chú Hai, cứ để chị Hạ nghỉ nghơi thật tốt.”
“Được, con ngồi đi.” Lâm Dịch gọi người hầu mang trái cây lên, cùng Mộc Ân mặt đối mặt ngồi xuống: “Có chuyện gì, nói đi.”