Phó Sử Ngọ kiểm duyệt hoàn tất, Đường Húc Hải vẫy tay một cái, 42 người sôi nổi lên xe. Lần này vẫn là xe thiết giáp xung phong, mấy chiếc quân xe được cải tiến càng chắc chắn thì đi theo phía sau.
Lần này lái đi không chỉ là Hummer quân dụng, còn có xe vận binh Ôn Triệu Minh đặc biệt mua về. Loại xe bọc kín thế này, không những chở được càng nhiều người mà còn tương đối giữ ấm, cho nên liền kiếm trước sau 5 chiếc.
Nhìn thấy mấy chiếc xe mới tinh vừa mua thêm, Đường Húc Hải cảm thấy có một gian thương làm hậu cần thật quá hạnh phúc.
Lần này Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ trực tiếp lái chiếc Hummer đi thứ hai, phía trước là Lưu Hoằng mang theo đội thứ ba vừa thành lập ngồi trên thiết giáp, trung gian là đội thứ hai, đi cuối cùng là đội 4 Hollande mang.
Phong Quận vốn có đường tắt để đi, nhưng cần chạy qua cây cầu vượt sông, đáng tiếc hiện tại cầu đã bị hủy. Mà đường hầm dưới nền đất lại nối thẳng đến vườn cây, mà toàn bộ vườn cây không có cửa. Điều này khiến bọn họ không thể không đi đường vòng.
Lộ trình từ Phong Quận đến Phái thành vốn chỉ có mấy giờ, nhưng cầu gãy, lộ trình liền biến thành một ngày mới đến được.
Bọn họ phải vòng qua tới chỗ thượng du qua sông trước, sau đó chạy đến Phong Quận.
“Đi Phong Quận một chuyến đã vòng xa như vậy, còn không bằng kêu bọn họ mở một cái lối vào ở đường hầm đáy sông cho rồi.” Đường Húc Hải nói.
Phó Sử Ngọ nói: “Đây là để phòng ngừa phát sinh chuyện alien lẻn vào lần nữa, trước kia Phái thành cũng đã có tình trạng alien theo ống dẫn tiến vào nội thành. Lũ alien thậm chí sẽ bò vào cống thoát nước vẫn còn dưới sông để chui vào. Một khi cửa vào kia bị công phá, bên này thật không dễ phòng thủ, vườn cây cũng sẽ gặp rắc rối.”
Một lát sau, Đường Húc Hải nói thêm: “Xem ra nên đặc biệt bồi dưỡng một lớp, chuyên phụ trách điều khiển xe thiết giáp.”
Phó Sử Ngọ nói: “Có nhất thiết không?”
Đường Húc Hải nói: “Đại bác trên thiết giáp và dụng cụ dò alien cấp 3 đều cần người trải qua học tập mới có thể khống chế. Dụng cụ trên màn hình xe cũng phức tạp hơn loại ô tô bình thường nhiều.”
Phó Sử Ngọ nói: “Anh quyết định đi.”
Đường Húc Hải quay đầu nhìn y một cái, mặt Phó Sử Ngọ thực bình tĩnh, có vẻ đã không bị chuyện hôm qua ảnh hưởng nữa.
Đường Húc Hải cố ra vẻ không có việc gì hỏi: “Không nói chuyện được với Hollande, cậu có thấy không vui không?”
Phó Sử Ngọ nghi hoặc nhìn hắn: “A?” Vì cái gì không nói chuyện với Hollande y sẽ không vui?
Đường Húc Hải nói: “Trước đó không phải cậu với anh ta khá quen sao, cũng rất thân. Lần này cũng không kịp nói chuyện, hồi sáng Hollande vẫn luôn nhìn cậu.”
Phó Sử Ngọ quay đầu nghiêm túc nói: “Tôi chỉ coi Hollande là một cấp dưới bình thường thôi, không có suy nghĩ gì khác. Sẽ không coi anh ta trở thành bạn.” Lại càng sẽ không để anh ta vượt qua được anh.
Lấy EQ của Phó Sử Ngọ lúc này biết biểu lộ với người thương là những người khác không mấy quan trọng đối với y đã là một bước tiến lớn. Phó Sử Ngọ tự nhận tim của mình nhỏ lắm, muốn tiếp nhận một người cũng phải nhìn thiên thời địa lợi.
Đáng tiếc khả năng lĩnh hội của Đường Húc Hải còn chưa tiếp thu nổi lời “Tỏ tình” cấp thấp này, nhưng cũng đủ để hắn mừng thầm. Quá đỉnh! Tên kia cả bạn bè với Phó Sử Ngọ cũng không phải, chỉ coi là cấp dưới hà, càng bi thôi a!
Đường Húc Hải trong lòng đại tán Phó Sử Ngọ làm tốt lắm, cả người đều thấy nhẹ nhõm bay bỗng lên.
Thấy hắn vui vẻ, tâm tình Phó Sử Ngọ không hiểu sao cũng tăng lên cấp tốc.
Qua đến bên thượng du, binh đoàn Phái thành hoạt động ở đây cũng giảm rất nhiều.
Đôi khi cũng nhìn thấy bóng alien chạy qua, nhưng bên này nhiều người, alien cũng không “có mắt không tròng” muốn chết mà nhào qua.
Đoàn xe dựa theo hệ thống hướng dẫn thuận lợi chạy đến đường huyện Phong Quận, đường rất xóc nảy. Phó Sử Ngọ ngồi trên ghế lắc tới lắc lui, y duỗi đầu nhìn nền đường, nó đã bị thực vật hai mùa hạ thu sinh trưởng quá tốt hủy hoại hai bên, dẫn đến mặt đường vỡ ra các lỗ lớn lớn nhỏ nhỏ.
Y bắt đầu lo lắng, qua một mùa đông, mùa xuân cỏ dại nẩy mầm, càng sẽ triệt để phá tan đường lộ này.
Đường Húc Hải thần giao cách cảm nói: “Xem ra về sau cần cho dị năng giả thạch hệ tu sửa con đường lần nữa, bằng không hệ thống đường quốc lộ đều bị phế bỏ.”
Phó Sử Ngọ cảm thấy hai người cùng nghĩ đến một chuyện, lập tức rất có dục vọng nói chuyện phiếm, hai người liền phát triển xu thế đó, hàn huyên tình huống tất cả các ngành nghề.
Đường Húc Hải hỏi: “Nếu về sau yên bình rồi, cậu sẽ làm cái gì?”
Phó Sử Ngọ buồn rầu nghĩ nghĩ: “Tôi cái gì cũng không biết, chỉ rành mấy tri thức chuyên nghiệp về thiết kế nội thất. Đại khái sẽ làm tiếp việc có liên quan? Anh thì sao?”
Đường Húc Hải cũng không nghĩ ra được: “Tôi chỉ biết đánh đánh giết giết, công việc của người thường không hợp với tôi. Tự mình kiếm việc cũng không biết có thể làm cái gì.”
Hai người lập tức quên bén mất khả năng của mình: một tên có kỹ năng thiên phú súng thần bắn bằng ý thức của mình, một tên khác lại còn biết khống chế kim loại sắt thép hút vào người không còn một mảnh. Cả hai đều ở không mà đang phát sầu về chuyện sau này phải làm việc gì kiếm sống hết nửa ngày.
Hai người buồn lo vô cớ nghĩ, chắc không đến nổi sau này không kiếm được việc làm đâu ha? Nếu thật sự xảy ra, để Ôn Triệu Minh nuôi đi. Nể mặt giao tình thân thiết, chắc ảnh sẽ không nhìn hai người họ đói chết đâu.
Nếu Ôn Triệu Minh ở đây, thế nào cũng phun vào mặt hai người một trận. Thật sự coi Long Cốt anh tổ chức ra là cái gì hả. Cho dù về sau thật sự khôi phục sinh hoạt bình tĩnh, tài phú hiện tại tích góp từng tí một kia cũng đã đủ cho hai người ăn không ngồi rồi sống đến chết già.
Nói chuyện phiếm cả đường đi nên không thấy mệt, thời gian trôi rất nhanh, chậm rãi cũng đã đến gần mục tiêu quặng mỏ. Lúc này alien hoạt động chung quanh càng ngày càng nhiều, thấy đoàn xe loại nhỏ của bọn họ cũng không sợ hãi lao lên. Vừa đi vừa giết một trận, Đường Húc Hải thông qua bộ đàm bảo đoàn xe dừng lại.
Lưu Hoằng nói bên kia bộ đàm: “Hiện tại cách quặng mỏ còn có 10 km, lúc này liền dừng à?”
Đường Húc Hải dứt khoát nói: “Dừng ngay nơi này, tới gần nữa liền không thể sử dụng bộ đàm, sẽ bị alien cấp 3 phát hiện. Nghỉ và khôi phục ngay tại chỗ, ăn cơm nghỉ ngơi, mỗi đội trưởng đến chỗ tôi để chế định kế hoạch tác chiến một chút.”
Những người khác vội vội vàng vàng đong gạo nấu cơm, vài đội trưởng đồng thời gom lại trước xe thiết giáp.
Đường Húc Hải phô một tấm bản đồ ra, nói: “Đây là đạo đồ được đại sảnh công tín cung cấp của mỏ kim loại hiện giờ. Nhưng cũng không thể cam đoan hoàn toàn chuẩn xác, dù sao đã mấy ngày trôi qua, cũng không biết dị năng giả bên trong có điều chỉnh gì hay không.”
Lưu Hoằng tựa vào xe thiết giáp, thực tự tại nói: “Chắc cũng không thay đổi tổng thể, nhiều lắm chỉ phong tỏa đường hầm, nhưng chúng ta có dị năng giả, lâm thời mở đường cũng được.”
Đường Húc Hải nói: “Dù sao đến lúc đó tập thể hành động. Tận lực đừng kinh động alien cấp 3 khiến chúng rời khỏi hầm mỏ, bằng không đối chiến với alien cấp 4 ở gò đất, sẽ phi thường bất lợi với chúng ta.”
Trước đó lúc ở Liễu Nguyên là tiêu hao con cấp 4 đến chết trong phòng hội nghị, nếu tại gò đất, lại cho bọn Phó Sử Ngọ thêm một trăm người, cũng không đủ cho alien kia giết nữa là.
Phó Sử Ngọ nói: “Đến lúc đó tôi sẽ điều tra trước, alien cấp 4 và alien cấp 3 tách ra thì tốt, nếu không khéo chúng ở chung, cũng phải dẫn một con trong đó rời đi.”
Đường Húc Hải nói: “Trong mỏ, có hiệu quả tăng mạnh đối với dị năng kim loại và dị năng thạch hệ, đến lúc đó dị năng giả kim loại và dị năng giả thạch hệ đi theo hai đội trưởng Hollande và Lưu Hoằng, nhiệm vụ chủ yếu chính là giết chết alien cấp 4.”
Phó Sử Ngọ nói: “Tại Liễu Nguyên chúng tôi từng có một lần kinh nghiệm đối phó alien cấp 4, vẫn là tôi đi phụ trách đội này đi.”
Đường Húc Hải lắc đầu nói: “Tôi đi, đến lúc đó tôi trực tiếp mặc áo giáp vọt vào, alien cấp 4 kia không gây tổn thương tôi nổi. Cậu mang theo Lưu Bội Kỳ Thiệu Nhạc cùng những người còn lại cùng đi giết alien cấp 3. Lưu Hoằng, lát nữa anh phát kính nhìn ban đêm cho các đội, chốc nữa chúng ta đi bộ, thừa dịp buổi tối lúc alien nghỉ ngơi giết vào.”
“Dạ tập?” Thiệu Nhạc kinh ngạc nói.
Đường Húc Hải nói: “Đúng, chính là dạ tập. Không giống vây thành lần đó, alien vốn là sinh vật nghỉ ngơi ban đêm, không khác mấy các loài sinh vật và nhân loại. Chúng ta phải đuổi tới mỏ trước, khởi xướng hành động lúc buồn ngủ nhất là rạng sáng!”
Phương diện tác chiến đều là Đường Húc Hải – đã từng làm quân nhân quyết định, Lưu Hoằng cũng xuất thân tương tự không có dị nghị gì với chuyện này, người khác cũng không nghĩ ra chủ ý hay hơn, tự nhiên đều nghe theo hắn.
Tối hôm đó ăn xong cơm chiều, an bài người thay phiên canh thủ, còn lại đều lên xe ngủ một lát, chờ đến rạng sáng Đường Húc Hải gọi người thức dậy.
Thiết giáp và những xe khác chạy vào một sơn cốc nhỏ, đám người kia liền trực tiếp trèo đèo lội suối chạy về mỏ kim loại rồi lẳng lặng xâm nhập vào.
Một đoạn thời gian đặc huấn trước kia đã sinh ra tác dụng, bọn họ gần như vô thanh vô tức xuyên qua khe núi, leo qua vài ngọn núi, đi thẳng tới đỉnh có mỏ kim loại.
Phó Sử Ngọ nhỏ giọng nói: “Không thể đi qua tiếp được, phía trước alien quá nhiều.”
Đường Húc Hải đi nửa ngày cả hơi cũng không thấy gấp, thoải mái nói: “Ok, dư lại giao cho tôi. Cậu chú ý vị trí alien cấp 3 và alien cấp 4 đi.”
Phó Sử Ngọ gật đầu nói: “Ừm.” Y quan sát một lát nói: “Đường hầm mới đã bị trực tiếp đánh sụp, nhưng bên ngoài có alien canh giữ nghỉ ngơi. Còn có một nơi khác, cũng bị người ta dùng khối kim loại thật lớn ngăn chặn.”
Đường Húc Hải hỏi: “Alien cấp 3 và cấp 4 không ở cùng nhau?”
Phó Sử Ngọ nói với: “Không chung chỗ, nhưng cũng cách nhau không xa.”
Đường Húc Hải nghĩ nghĩ nói: “Có đường tắt nào không, hoặc là lộ tuyến ít kinh động alien nhất.”
Phó Sử Ngọ nhíu nhíu mày, cẩn thận nhìn thêm một lần nói: “Thực khó… Chờ chút!” mắt Phó Sử Ngọ kinh ngạc trừng lớn, y quay đầu nhìn về phía sân công nhân làm việc và nghỉ ngơi: “Bên kia có một mật đạo sắp đả thông. Nhưng không biết vì cái gì chỉ còn cách hơn trăm mét lại bỏ cuộc.”
Đường Húc Hải cũng quay đầu nhìn hướng đó, rất xa chỉ nhìn thấy một dãy nhà trệt liền nhau, sân rất lớn, đất trống trồng mấy loại cây ăn quả.
Hắn nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra chỗ nào không ổn, thấp giọng nói: “Lưu Hoằng anh dẫn người ẩn qua nhìn xem có thể đả thông mật đạo kia không.”
Lưu Hoằng gật đầu, quay đầu kêu đội phó, Bạch Khải Phong của mình khe khẽ lần mò qua bên đó. Không đến 10 phút, hai người đã nhanh chóng trở lại.
Không đợi Đường Húc Hải đặt câu hỏi, Lưu Hoằng liền mặt vã mồ hôi bảo: “Vẫn là đừng đánh chủ ý bên kia! Fml trong sân kia có một gốc cây dị năng, là cây!!”
Nửa đêm khuya, một thân cây rụng hết lá, nhánh thì không gió cũng tự lắc lư, thiếu chút nữa dọa anh tiểu ra quần.
Phó Sử Ngọ kinh ngạc, tim Lưu Bội Kỳ cũng đập lên thình thịch, hắn vội vàng hỏi: “Là cây gì? Có thể nhìn ra không?”
Bạch Khải Phong không quá xác định: “Cây kia… chắc là cây lựu quá?” Hắn quay đầu nhìn Lưu Hoằng.
Lưu Hoằng còn xua tay nói: “Không lá cũng không quả, ai nhìn ra cây gì chứ.”
Bạch Khải Phong nói với: “Chắc vậy, nhánh cây kia rất giống cây lựu kiểng trong văn phòng của chúng tôi trước kia.”
Lưu Bội Kỳ nghe thế hai mắt đều tỏa sáng. Cây lựu cành nhiều, lá nhỏ, quan trọng là quả của nó cũng rất nhiều a!! Còn nhiều hơn bắp nữa!
Huống chi cây lựu thuộc loại thân gỗ năng lượng phân tử Nguyên cao hơn loại thân cỏ chỉ sống một năm như bắp nhiều, lực sát thương cũng càng mạnh.
Phó Sử Ngọ lãnh tĩnh nói: “Hướng đó đi không thông rồi.”
Đường Húc Hải càng nghĩ, khẽ cắn môi nói: “Không có cách nào chỉ có thể cường công, đến lúc đó tận lực đừng cho alien cấp 3 cùng cấp 4 hội tụ lại!”
Phó Sử Ngọ không lên tiếng, chỉ nhặt một nhánh cây lên bắt đầu vẽ trên mặt đất.
Đường Húc Hải cúi đầu, lấy ra một cái đèn pin nhỏ chiếu sáng cho y.
Phó Sử Ngọ vẽ xong, nhánh cây vẽ ra một vết dài nhợt nhạt tượng trưng cho đường hầm mỏ: “Chúng ta có thể từ đường hầm này đi vào, sau đó…” Y chọt chọt đường rẽ hai ngã: “Phong tỏa nơi này lại, có thể ngăn cách alien nhiều nhất. Sau đó chúng tôi đi bên trái, Húc Hải các anh đi bên phải. Tách ra rồi cho làm sấp con đường này, như vậy alien hai bên liền không thể hợp lại với nhau.”
Phó Sử Ngọ giương mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng đối lập lại, chúng ta cũng không ra được, một khi phát sinh tình huống nguy cấp, trốn cũng không có chỗ trốn.”
Đường Húc Hải nghe xong cũng không sợ ngược lại thực tán thưởng nhìn y: “Cách này rất tốt!”
Phó Sử Ngọ vui vẻ nhấp nhấp môi, y cũng nhờ vào năng lực cảm quan, mới có thể nghĩ ra lộ tuyến tiến công này.
An an tĩnh tĩnh chờ đợi tại chỗ hơn một giờ.
Đường Húc Hải thúc ngựa lên trước, Lưu Hoằng theo sát phía sau, đội 4 và đội 3 xông lên, mỗi người đều nhanh nhẹn lao vào lũ alien đang ngủ say. Dùng đao đâm, dùng dị năng, tận lực xử lý nhanh alien.
Phó Sử Ngọ không dám nổ súng, trên súng của y cũng không có ống hãm thanh. Chân Tử vẻ mặt nghiêm nghị há miệng, năng lượng vô thanh vô tức chấn động không khí, đầu một đám alien như trái dưa hấu bung toét ra.
Nhưng nói đến cùng bọn họ chỉ có 42 người, alien bên ngoài lại chừng mấy ngàn.
“Tê!!!” Rốt cục một con alien bị bừng tỉnh ré lên, rất nhanh toàn bộ alien ở mảnh đất trống bên ngoài đường hầm đều thức giấc.
“Vọt vào đi!!” Đường Húc Hải cắn răng mở đường phía trước.
“Bình bình bình!!!” “Thình thịch thình thịch!!!!”
Đội viên cũng bắt đầu nổ súng ống trong tay, chân không chút dừng chạy về hướng đường hầm kia.
Đàn alien bị bừng tỉnh phía sau, giương nanh múa vuốt đuổi sát theo bọn họ.
Đường Húc Hải vọt vào đường hầm đầu tiên, nghênh diện tông vào ngực một con alien, Long Cốt song đao trong tay “Phốc” một cái đâm vào ngực nó.
Đường Húc Hải mạnh mẽ kéo xuống, cả người alien rách toạc một đường từ ngực, Đường Húc Hải vọt tới. Lưu Hoằng theo sát phía sau một cước đá văng con alien đã chết qua một bên, Phó Sử Ngọ bước nhanh chạy tới.
Không gian trong hầm rất nhỏ hẹp, đối với dạng tiếp xúc trực tiếp, một đối một này mà nói, Đường Húc Hải căn bản không có địch thủ. Rất nhanh bọn họ vọt tới ngã rẽ thứ nhất Phó Sử Ngọ đã nói, Phó Sử Ngọ hô to một tiếng: “Chính là chỗ rẽ này!”
Lưu Hoằng chưa nói hai lời, lấy ra một trái lựu đạn liền ném nát luôn cái trụ chống đỡ đường hầm. Đến chỗ rẽ thứ hai không cần ai nói, Hollande cũng quăng ra tiếp một trái lựu đạn.
Alien đuổi theo phía sau vừa nhanh lại nhiều, ngay lúc này Lưu Bội Kỳ hít sâu một hơi, quay phắt lại ném ra một nắm hạt cỏ, thiếu chút nữa đã bị alien tha đi rồi!
Hạt cỏ rơi xuống đất điên cuồng sinh trưởng, rất nhanh liền hình thành một tấm lưới khổng lồ.
Phó Sử Ngọ vẫn luôn chú ý, thấy thế cũng quay nhanh lại bắn mấy phát súng. Người phía sau thấy thế cũng dừng lại giết chết lũ alien bị cỏ cuốn lấy.
Đường Húc Hải phía trước không ngừng giết alien tới từ bên kia, Phó Sử Ngọ quyết định thật nhanh nói: “Nổ!!”
Thiệu Nhạc hơi kinh sợ, sau đó lòng tin dành cho y vẫn chiếm thượng phong, hắn bảo thủ hạ cho nổ hủy duy nhất thông ra ngoài này.
Lưu Bội Kỳ thở phào, lưới cỏ của hắn cũng chống không nổi alien.
Phó Sử Ngọ cũng thở ra, mang theo chút an ủi nói: “Đừng lo, lúc ra ngoài chúng ta có thể mở một lối khác.”
Phó Sử Ngọ mang người tiến nhanh về phía trước, bên kia Lưu Hoằng đang giết alien, Đường Húc Hải đứng ở lối rẽ chờ y.
Đường Húc Hải mặc áo giáp, giọng hơi rầu nói: “Các anh qua bên kia đi, qua hết tôi liền chặn lối này lại.”
Phó Sử Ngọ dứt khoát gật đầu, Thiệu Nhạc mang người trực tiếp đi sâu vào mỏ. Phó Sử Ngọ nhìn vào Đường Húc Hải đội mũ giáp không thấy mặt thật sâu, sau đó mới xoay người đi.
Đường Húc Hải cắn môi, mẹ đản! Phó Sử Ngọ vừa rồi nhìn hắn làm hắn hận không thể nhào qua hung hăng hôn y một cái. Đây là lần đầu tiên hắn sinh ra xúc động mãnh liệt đến vậy.
Cũng không biết Phó Sử Ngọ kính đeo nhìn ban đêm rốt cuộc bắn cho hắn tín hiệu gì, làm hắn thiếu chút nữa hóa thân thành sói.
Đường Húc Hải thu hồi tâm thần, xoay người đi đến hướng Lưu Hoằng, từ hai bên hầm mỏ phía sau chậm rãi kéo ra lớp kim loại thật dày từ từ dung hợp trở thành một bức tường.
Tuy năng lực kim loại biến dị của hắn không thể thao túng kim loại cách xa người, nhưng chỗ này là quặng kim loại, khắp nơi đều có khoáng thạch chứa thành phần kim loại, sức mạnh dưới chân trực tiếp liền truyền ra ngoài.
Đường Húc Hải cảm thấy rất nguy hiểm. Không phải vì nhốt chung với alien cấp 4 phải đối mặt, mà là cảm thấy hiện tại hắn có dấu vết khống chế không được bản thân.
Bên kia làn gió trong tay Thiệu Nhạc như lưỡi dao xay thịt đang hung tàn lượn vòng, trên đường huyết hoa văng khắp nơi.
Thiệu Nhạc mệt liền đổi cho Lưu Bội Kỳ, nhánh cỏ trong tay Lưu Bội Kỳ cứng như kim loại, “Ọt ọt” trực tiếp cắm vào não alien, như vậy tuy cố sức, nhưng cuối cùng hắn cũng có kỹ năng có thể trực tiếp công kích.
Bên này số lượng alien đi theo bên người con cấp 3 cũng không nhiều, càng tới gần nơi nó nghỉ ngơi, lượng alien lại càng ít.
Alien cấp 3 đã sớm mở sóng SV của nó ra không ngừng gọi về lũ alien đến bảo vệ nó, Phó Sử Ngọ có thể nhìn thấy từ trường không ngừng dao động kia.
Phó Sử Ngọ lãnh khốc căng môi, đội viên bên người đều bị y an bài đối phó alien khác, chỉ mình y đi đến góc con alien cấp 3 đang ẩn nấp.
Chỗ Alien cấp 3 trốn rất hẹp, cũng không có loại dàn giáo chống đỡ đường hầm, có thể nhìn ra được là người ta vội vàng đào lên.
Trong không khí ẩm ướt mang theo mùi xác thối làm người ta buồn nôn, trong lớp kính nhìn đêm Phó Sử Ngọ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng xác người, đều là hai đội đến làm nhiệm vụ trước kia.
Mắt Phó Sử Ngọ dán vào alien cấp 3, từ trường SV phát ra chấn động mạnh, alien cấp 3 kinh hách phát ra tiếng rít the thé.
Phó Sử Ngọ dừng một chút, lạnh lùng nhìn chằm chằm con alien cấp 3 bởi vì không gian quá mức nhỏ hẹp mà không cách nào phát huy thiên phú di động nhanh nhẹn cao tốc.
Y đưa tay bắn hai phát súng, alien cấp 3 lấy động tác biên độ nhỏ nhất né tránh.
Phó Sử Ngọ liếc nhìn, uy áp mơ hồ ép về hướng alien cấp 3, alien cấp 3 sợ hãi tới tột độ, đột nhiên phản kháng mãnh liệt hơn nữa. Phó Sử Ngọ trở tay không kịp thiếu chút nữa bị sóng SV của alien cấp 3 phá tan từ trường của y.
Phó Sử Ngọ tăng mạnh đối kháng, lúc này mới cản được cú đánh bất ngờ của alien cấp 3, nhưng cho dù vậy cũng làm Phó Sử Ngọ thấy khó chịu.
Phó Sử Ngọ hung ác lên, năng lượng sinh vật tụ thành một mũi nhọn hung hăng đâm vào não con alien cấp 3.
Con cấp 3 hơi khựng lại, cả người nghiêng đi, Phó Sử Ngọ thở ra, đưa tay đoàng một súng bắn vào chỗ yếu hại kết thúc tánh mạng nó.
Bên Thiệu Nhạc cũng đã giải quyết tất cả alien, lúc này đi tới nói: “Lần này giải quyết alien cấp 3 cũng quá thoải mái.”
Phó Sử Ngọ lạnh lẽo nhìn hắn, Thiệu Nhạc lập tức thu hồi thoải mái đắc ý trong lòng, Phó Sử Ngọ nhạt nhẽo bảo: “Lần này chỉ là may mắn, thuận lợi do địa thế mà thôi.”
Phó Sử Ngọ nhìn đến Thiệu Nhạc không dám lên tiếng nữa, má ơi! Đội trưởng thật quá bá khốc huyễn duệ mà.
Phó Sử Ngọ quay đầu nhìn xác chết đã không ra hình người trên mặt đất, nói: “Đem những thi thể này liệm qua một bên, chờ trở về thông báo thân bằng của bọn đến xử trí.”
Đúng lúc này, đầu thông đạo kia đột nhiên chạy tới một người.
“Đội trưởng, ngài mau qua đây đi! Phó đội tưởng bị thương rồi!” Người nọ thở dốc hô.
Phó Sử Ngọ cả kinh, không kịp suy tư, liền lao vút về hướng bên kia.