Từ hai thang máy kia có thể nhìn ra được công trình dưới phòng không này vốn chỉ có hữu hạn 3 tầng mà thôi, nhưng hiện tại ở dưới kia, lại mở rộng xuống thêm hơn mười tầng.
Nếu số tầng này sừng sững trên mặt đất, tuyệt đối là một tòa nhà cao chọc trời.
Đường Húc Hải ngược lại kéo lấy tay y, hai người làm bộ ngơ ngác không biết gì mà đánh giá.
Đường Húc Hải thấp giọng hỏi: “Có thể tìm ra cửa vào ở đâu không?”
Phó Sử Ngọ lúc này mới lấy lại tinh thần, bóp bóp tay hắn. Ngứa quá Đường Húc Hải né một cái, mở ngón tay ra cắm vào kẽ tay y, kẹp chặt lấy không cho y lộn xộn.
Bị hắn nắm như vậy, Phó Sử Ngọ lại không tự chủ nhớ lại tình cảnh chân hai người kẹp chặt vào nhau, mặt không được tự nhiên mà nóng cháy lên.
Phó Sử Ngọ ho nhẹ một chút, đoan chính thần sắc nói: “Có thể. Bất quá số tầng ngầm rất nhiều, ít nhất hơn năm mươi tầng. Đều là xây dựng thêm sau đó, xem ra bên trong có dị năng giả thổ hệ. Người trong đó không rõ thân phận, anh xác định chỉ có hai người chúng ta mà cứ đi xuống như vậy được không?”
Đường Húc Hải nghe vậy dừng một chút, hơi suy xét liền nói: “Không vấn đề gì, người bên trong hơn nửa là người sống sót của thành phố Liễu Nguyên. Khẳng định sẽ có quân đội hoặc chính phủ, bằng không không có khả năng dựng nhiều thiết bị phòng không ở đây. Lại nói tôi cậu hiện tại đang mặc chiến phục đặc chủng, người thường nhìn thấy chỉ cho rằng chúng ta cũng là quân nhân đang thi hành nhiệm vụ. Không có uy hiếp an toàn.” Đường Húc Hải liếm môi nói: “Nếu có thể tìm được chỗ này, không đi xuống, ngược lại sẽ để người quan sát cameras nghi ngờ.”
Phó Sử Ngọ cảm thấy Đường Húc Hải nói rất có lý, bồi thêm một câu: “Tôi nghe lời anh.”
Tâm tư Đường Húc Hải không cẩn thận lại nhộn nhạo lên, sau một hồi mới kéo Phó Sử Ngọ đi về hướng cuối đại sảnh.
Chuyện kế tiếp chính là thuận lý thành chương mà “Phát hiện” thang máy, sau đó Đường Húc Hải hơi phí chút công phu liền mở ra cái nắp sắt khóa trên dãy nút thang máy.
Thang máy có thể hoạt động bình thường, hai người ngồi thang máy đi xuống tầng ba.
Cửa thang máy mở ra, cứ việc có chuẩn bị tâm lý, nhưng hai người vẫn giật mình.
Phó Sử Ngọ là vì hoàn cảnh sáng ngời rộng lớn của tầng ba, Đường Húc Hải lại là liếc một cái liền nhìn ra người quen.
Mắt Đường Húc Hải muốn lọt ra khỏi tròng, nhịn không được kinh ngạc hô: “Công Binh?!!”
Người đàn ông bị hắn gọi là Công Binh cũng mặc một bộ rằn ri như hắn, chẳng qua không có bộ áo lót chiến đấu và mũ giáp.
Anh ta cười ha ha với Đường Húc Hải, mở toang đôi tay cường tráng, như hổ vồ mà lao đến siết lấy Đường Húc Hải: “Không ngờ đúng không?! Lão Đường! Đường Đại Pháo! Chúng ta lại gặp mặt nha!!!”
Gặp lại chiến hữu cũ, Đường Húc Hải cũng vừa mừng vừa sợ. Nhưng mà cái biệt hiệu cùn này lúc nhập ngũ bị gọi cũng không thấy thế nào, hiện tại ngay trước mặt người trong lòng lại bị kêu là Đại Pháo cái gì, quê chết được.
Trên mặt Đường Húc Hải tuy rất vui sướng, tay lại hung hăng dộng hai phát lên lưng Công Binh: “Thằng chết tiệt chú! Sao lại ở Liễu Nguyên thế? Người khác đâu?”
Công Binh siết chặt hắn một cái, liền buông ra đứng qua bên cạnh. Nụ cười vui sướng trên mặt Công Binh nhạt đi: “Đại đội của chúng ta đều hy sinh, chỉ còn lại mình tôi trốn thoát. Tôi thì không chỗ để đi, chỉ có thể chạy nạn theo dòng người lưu vong, bất giác liền tới Liễu Nguyên.”
Đường Húc Hải như bị sét đánh, không dám tin la lên: “Sao lại thế? Chỉ còn lại mình chú thôi sao?!”
Công Binh đau thương kể: “Ban đầu mọi người đâu có biết đặc tính của lũ alien, liền che chở lãnh đạo lui đến nơi an toàn. Ai biết càng lợi hại alien càng kiêng kị. Đại đội nhân số chúng ta toàn cao thủ tinh thông nhưng lại quá ít, kết quả bị tụi nó nhắm vào, tiêu hao đến chết hết.”
Mũi Đường Húc Hải cay xè, hung hăng cắn môi dưới, hắn không muốn để lộ cảm xúc nội tâm ra ngoài, thế nhưng đôi mắt lại đỏ lên.
Phó Sử Ngọ đứng một bên mẫn cảm phát giác tâm tình của hắn, bất an ra tiếng: “Húc Hải…”
Công Binh sụt sùi, đảo mắt mới nhìn đến người bên cạnh lão chiến hữu. Chỉ thấy người này rất gầy, lại đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, tự nhiên mang theo một luồng sát khí không dễ chọc.
Công Binh âm thầm gật đầu. Chiến hữu ghê gớm dữ, xem ra hiện tại hỗn không tồi, nhưng mà…
Công Binh cúi đầu ngắm đùi phải của Đường Húc Hải: “Vết thương của anh lành rồi hả? Hiện tại leo cao bò thấp có bị ảnh hưởng không? Tôi thấy anh mặc quân trang, chẳng lẽ lại bị mộ binh trở về rồi?”
Đường Húc Hải kéo khóe miệng một chút, tay tự nhiên rũ xuống, kề sát cánh tay Phó Sử Ngọ.
Hắn nói: “Không. Chân tôi nếu không phải biến dị thành dị năng kim loại, cũng chẳng hết nổi.”
Công Binh nghe vậy lộ vẻ hâm mộ: “Anh thành dị năng giả rồi á, hâm mộ chết tôi. Tôi hiện chẳng qua chỉ là biến dị giả, chỉ mạnh hơn người thường có chút xíu thôi.”
Đường Húc Hải trợn trắng xem thường, đạp anh ta một đạp: “Đừng giả bộ. Thân thủ của chú vốn đứng số một số hai trong đại đội chúng ta, biến dị rồi không phải còn lợi hại hơn sao.”
Công Binh cười một cái, trên mặt lại mang chút ảm đạm, nói: “Thân thủ này cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, kết quả không phải chẳng cứu được ai khác hay sao…”
Đường Húc Hải giương mắt nhìn anh ta, và người đang lo lắng chen vô không được đứng phía sau hắn. Trong lòng hắn còn rất nhiều lời muốn nói cùng lão chiến hữu, nhưng hiện tại bên ngoài còn hai người trọng thương đang chờ, giờ không phải thời cơ tốt để tâm sự.
Đường Húc Hải quay đầu giới thiệu cho Phó Sử Ngọ: “Sử Ngọ, tôi giới thiệu cho cậu, đây là chiến hữu trước kia của tôi, tên là Lưu Hoằng.”
Vẻ mặt Phó Sử Ngọ nghiêm nghị, vươn tay ra: “Chào anh, tôi tên Phó Sử Ngọ, là bạn của Húc Hải, rất hân hạnh được biết anh.”
Lưu Hoằng vươn tay bắt tay y, lúc này mới giới thiệu người đứng phía sau anh: “Giới thiệu cho các anh một chút, vị này là người phụ trách đương nhiệm của Liễu Nguyên, Hồ Tiểu Quân.”
Sắc mặt Hồ Tiểu Quân không tốt lắm, cố nặn ra một nụ cười: “Chào các anh, xin hỏi các anh là bộ phận nào? Đến bao nhiêu người, hiện tại tình huống bên ngoài thế nào? Còn có bao nhiêu alien trong nội thành Liễu Nguyên?”
Lưu Hoằng vươn tay vỗ ông một cái: “Đừng có gấp, từ từ nói, ông đặt câu hỏi liên tục như thế, kêu người ta trả lời thế nào đây?”
Hồ Tiểu Quân cười khổ: “Không nóng không được a, chúng ta còn có thể kiên trì dưới đây bao nhiêu ngày? Mỗi ngày đều có người đang đói chết.”
Đường Húc Hải lúc này mới nói: “Có chuyện gì lát nữa nói với các anh sau, chúng tôi bên này hiện tại có hai người trọng thương cần được chuyển đến đây.”
Mắt Lưu Hoằng nheo lại: “Các anh giao thủ với alien?”
Đường Húc Hải ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi tiêu diệt con alien cấp 4 và cấp 3 chiếm cứ ở sở nghiên cứu, may mắn là không làm kinh động lũ cấp 3 khác.”
Lưu Hoằng cứng họng: “Cái gì?! Các anh cư nhiên giết cái con alien lợi hại đến biến thái kia rồi á?”
Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, giọng nặng nề nói: “Vì thế chúng tôi hy sinh một đồng đội, còn có hai người trọng thương. Hai người đó tạm thời không thể động mạnh, chỉ có thể an bày gần đây.”
Lưu Hoằng nghĩ nghĩ rồi bảo: “Giao cho tôi! Nhất định mang anh an toàn đến đây.”
Một lát sau Đường Húc Hải mới biết được vì sao Lưu Hoằng thậm chí có nổi lo này.
Quả nhiên cao ốc phòng không này trước kia chỉ có ba tầng thôi, nhưng hôm thành bị phá có đại lượng dân chúng tràn vào, không thể không lâm thời sáng lập không gian để chứa càng nhiều người.
Cũng nhờ hiện tại có dị năng giả thổ hệ, không ngừng mở rộng không gian xuống dưới, giúp cao ốc này miễn cưỡng ẩn giấu hơn năm sáu ngàn người.
Cứ việc có bộ phận quân đội và chính phủ không ngừng quy hoạch hợp lý không gian giúp người ở thoải mái hơn, nhưng theo đó mà đến chính là vấn đề thiếu thức ăn.
Có thủy hệ không lo nước uống, không may tỉ lệ người có mộc hệ thật sự quá ít. Tăng thêm việc không đủ phân phối, Lưu Hoằng không cẩn thận hỗn thành trưởng quan chưởng quản tổ chức hành động quân sự lâm thời này, không thể không mỗi ngày mang người mạo hiểm tánh mạng đi tìm kiếm thức ăn mang về.
Mấy người Hồ Tiểu Quân cũng không muốn lấy cửa dưới cao ốc phòng không làm cửa ra vào, để tránh bị alien phát hiện. Cho nên Lưu Hoằng mang theo dị năng giả thổ hệ mở vài đường hầm, mỗi lần ra vào đều không đi qua cửa, dùng để mê hoặc alien.
Mà phụ cận sở nghiên cứu đúng lúc có xây cánh cửa bọn họ che dấu rất kĩ.
Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ mang Lưu Hoằng về tới sở nghiên cứu, sau đó thuận lợi đem hai người trọng thương về cao ốc phòng không.
Phó Sử Ngọ lúc này mới có thể nhìn kỹ kiến trúc dưới đất tương đối đồ sộ này.
Nói tóm lại, công trình phòng không dưới đất là dựa theo cấu trúc xoay tròn để phân bố các tầng. Khiến hơn năm mươi tầng lầu dựa theo một trục tuyến, xoay đều xuống. Nếu đây là mặt đất, tạo hình kỳ quái này nhất định sẽ khiến thế giới xôn xao.
Cho nên cứ việc chỉ hơn năm mươi tầng, nhưng kết cấu lại kéo dài xuống mấy trăm thước
Lưu Hoằng rốt cục có thể lãnh Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải đến phòng mình nói chuyện.
Vốc người Lưu Hoằng rất cao lớn, chừng 1m92, hơn Đường Húc Hải đến 4 cm. Anh rất cường tráng, cơ bắp phình to căng cứng cả bộ đồ rằn ri.
Trong phòng Lưu Hoằng, chỉ có một bóng đèn chiếu sáng. Giường là loại giường đá đơn giản, trừ đó ra còn có một tủ quần áo và bàn.
Ánh mắt Phó Sử Ngọ tuần tra trong phòng, Đường Húc Hải thì nói: “Điều kiện coi như không tồi a.”
Lưu Hoằng hiển nhiên cũng cho là thế: “Ít nhất chỗ này của tôi còn có tủ, những phòng khác còn trống hơn.” Lưu Hoằng lấy ra hai cái chén làm từ viên đá cạo cho lõm xuống, đổ nước trong ấm ra: “Uống đi.”
Phó Sử Ngọ thực tự nhiên cầm lấy cái chén nặng trịch, tạo hình cực thô ráp kia, uống một hớp lớn.
Lưu Hoằng nhìn nhìn y, mới quay đầu hỏi Đường Húc Hải: “Các anh tới Liễu Nguyên bằng gì thế?”
Đường Húc Hải nói: “Đoàn xe. Chúng tôi vào nội thành cũng chỉ có hai mươi mấy người thôi, còn có ba trăm người hiện đóng giữ ngoài thành.”
Lưu Hoằng “A” một tiếng.
Đường Húc Hải hỏi: “Chú có tính toán gì không? Tôi có thể giúp gì cho chú?”
Mắt Lưu Hoằng sáng như đuốc nhìn hắn, vươn bàn tay to ra vỗ vỗ hắn: “Vẫn là Đại Pháo đủ huynh đệ, cấp người lúc cần. Đủ nghĩa khí.”
Đường Húc Hải tức giận chụp được tay anh: “Anh chú đã giải ngũ, biệt danh gì đó đừng có kêu hoài như vậy chứ.”
Lưu Hoằng nhìn vẻ mặt hắn tức đến khó thở, ngạc nhiên nói: “Nha ~ anh bạn anh mắc cỡ hả? Có gì mắc cỡ chứ? Trước kia kêu nhiều năm như vậy cũng không thấy anh kháng nghị cái gì nha.”
Đường Húc Hải lườm anh một cái: “Lúc hành động gọi danh hiệu là vì bảo vệ thân phận chân thật trong hiện thực của mình. Để không liên lụy người nhà. Tôi hiện tại lẻ loi, một mình ăn no cả nhà không đói bụng, không quan trọng.”
Lưu Hoằng làm bộ thổn thức, giả vờ thân thiết hỏi: “Đại Pháo, anh có không phải không được chớ! Đã hơn hai năm, cư nhiên vẫn là độc thân. Lúc trước là ai thổi phồng nói cô em bộ thông tin cứ liếc trộm anh hoài vậy ta?”
Đường Húc Hải vừa thẹn vừa giận, cảm giác mặt mũi của mình đều mất hết trước mặt Phó Sử Ngọ.
Heo đồng đội như thế, quả thực không thể nhẫn nhịn mà.
Đường Húc Hải cười lạnh một tiếng, lách cách lách cách bẽ đốt tay, Lưu Hoằng vừa thấy không kinh sợ mà còn mừng rỡ, đã sớm muốn đấu với hắn một trận. Lúc trước hai người một lão đại một lão nhị, thân thủ cũng xấp xỉ nhau.
Đường Húc Hải trong lòng ngầm bực, để Lưu Hoằng quản cái mồm cứ há ra là hư chuyện của anh, nên giao thủ lần này xuống tay rất độc ác.
Ban đầu Lưu Hoằng còn rất thành thạo, sức mạnh của anh vốn rất ghê gớm, biến dị rồi tốc độ thể năng vân vân càng tăng. Nhưng mà Đường Húc Hải lại càng biến thái, dị năng của hắn thiên về kim loại, nhưng kỳ thật lúc chiến đấu hắn dùng nhiều thực lực của bản thân hơn, rất ít khi sẽ vận dụng dị năng. Đa số cũng chỉ biến ra áo giáp và vũ khí mà thôi, như vậy mà cho tới giờ khi hắn đối mặt alien đều chưa bị ép đến hạ phong, có thể thấy mức độ trâu bò cao đến chừng nào rồi.
Ban đầu Lưu Hoằng còn có thể nương tay, sau đó không thể không dùng hết toàn lực, tiếp lại gồng hết mười hai phần khí lực[1], cuối cùng cả sức bú sữa mẹ cũng dùng hết, vẫn bị Đường Húc Hải đánh gục.
[1] Mười hai phần khí lực: Một năm có 12, 12 cầm tinh, nên 12 ý nói lớn nhất trọn vẹn nhất không còn hơn nữa.
Lưu Hoằng thở hổn hển quỳ rạp trên đất, không thể không chịu thua: “Coi như anh… Lợi hại…”
Lưu Hoằng thở dốc, Đường Húc Hải đắc ý dựa vào một bên tường: “Giờ coi coi ai không được ha.”
Phó Sử Ngọ mím miệng, bình tĩnh đứng một bên nhìn hai cái tên như học sinh tiểu học đùa giỡn với nhau.
“Đại Pháo?” Y hỏi Đường Húc Hải.
Mày Đường Húc Hải dựng đứng lên: “Cậu đừng có kêu nha! Tôi nổi da gà da vịt hết rồi nè.”
Phó Sử Ngọ cười ha hả: “Đây là danh hiệu trước kia của anh? Vì sao thế vậy?”
Lưu Hoằng bò lên kể: “Còn không phải tại thằng nhãi này lúc chơi cờ vua thích dùng pháo mở đường nhất sao. Tên này chơi cờ vua ghê lắm đó, đánh khắp quân doanh vô địch thủ, sau đó liền trực tiếp đặt cho anh ta ngoại hiệu Đại Pháo.”
Đường Húc Hải căm giận: “Không phải nha! Tôi chủ tiến công phản kích! Danh hiệu ban đầu vốn là Đại Bác, kết quả trùng với người của đội khác, bọn nhãi chết tiệt đó liền đổi cho tôi thành Đại Pháo.”
Lưu Hoằng cười lạnh một tiếng: “Ha ~ anh dám nói nguyên nhân căn bản không phải do anh hành ông sếp dữ đến mức nhìn không thấy hướng bắc, cuối cùng không chỗ khiếu nại mới không thể không nhận sao.”
Phó Sử Ngọ ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh chơi cờ vua thật sự lợi hại như vậy? Hành hạ hết chiến hữu rồi đến cấp trên của mình luôn á?”
Đường Húc Hải cười khan một tiếng, ánh mắt trốn tránh liếc qua một bên nói: “Ai kêu họ đều chơi dễ ẹt chứ.”
Mắt thấy Lưu Hoằng còn muốn tranh luận với hắn, Đường Húc Hải hoả tốc nói: “Trở về đề tài chính, chú rốt cuộc có gì muốn tôi hỗ trợ không?”
Lưu Hoằng không cam lòng buông tha hắn, nói: “Nhân số của các anh cũng không phải nhiều, có thể làm được gì?”
Đường Húc Hải ngồi vào một bên bàn, nói: “Vốn ban đầu tôi tính thu phục toàn bộ thành phố Liễu Nguyên, còn hơi lo thu phục xong làm sao khôi phục cục diện Liễu Nguyên đến trạng thái ban đầu. Hiện tại có các anh ở, dễ nói hơn nhiều.”
Lưu Hoằng không tin được, bảo: “Lời này không thể nói lung tung, tôi sẽ nghĩ là thật đó. Hồ Tiểu Quân bọn họ nghe thấy thế nào cũng điên lên luôn cho coi.”
Ánh mắt Đường Húc Hải nặng nề nói: “Đương nhiên, tôi có mục đích của tôi, tóm lại thành phố Liễu Nguyên nhất định phải trở lại quyền kiểm soát của quốc gia.”
Phó Sử Ngọ bất ngờ, y cũng không biết Đường Húc Hải có quyết định này. Bất quá, thời gian y quen biết Đường Húc Hải cũng không ngắn, y tin Đường Húc Hải.
Phó Sử Ngọ trầm ngâm nói: “Căn cứ tình huống trước mắt mà nói, cục diện không phải quá phức tạp, lập kế hoạch kỹ một chút, thu phục toàn bộ Liễu Nguyên cũng không phải không có khả năng.”
Lưu Hoằng nói: “Các anh có gì nắm chắc mà nói thế? Phải biết là lũ alien cấp 3 đó rất lợi hại, động nó một cái liền kéo đến cả bầy. Nói đối phó một con cấp 3, chúng tôi vẫn có nắm chắc, kỳ thật khó khăn nhất là tìm ra vị trí con cấp 3 với không cho nó gọi alien khác đến. Trước kia chúng tôi cũng không phải chưa thử một mình diệt trừ vài con cấp 3. Nhưng đều thất bại.. không có ngoại lệ.”
Đường Húc Hải ngạo nghễ hất cằm lên bảo: “Mấy chú làm không được, không có nghĩa là chúng tôi không được, có biết trên phạm vi toàn thế giới lúc thành phố bị vây công người tìm ra alien cấp 3 đầu tiên và giết chết chúng nó là chúng tôi không hử.”
Phó Sử Ngọ nhìn Đường Húc Hải mang bộ dạng lấy y làm kiêu ngạo kia, tự nhiên thấy thẹn thùng mà đẩy đẩy mắt kính.
Mắt Lưu Hoằng chợt lóe, đột nhiên bừng tỉnh: “Phó Sử Ngọ chính là ‘Mr Phó’? Các anh chính là người của Binh đoàn Long Cốt á?!”
Phó Sử Ngọ giương mắt: “Anh biết chúng tôi hả?”
Trong mắt Lưu Hoằng chứa đầy phức tạp: “Hiện tại có ai không biết đại danh của các anh a, dù sao cũng là thành thị đầu tiên phá giải vây công của alien, tin tức rất gây chú ý. Liền tính chuyện này không truyền lưu trong dân chúng mấy, nhưng những người như chúng tôi cũng phải biết.”
Đường Húc Hải nói: “Mặt khác, chúng tôi còn lái một chiếc thiết giáp đến, trong xe còn có dụng cụ có thể định vị chính xác vị trí của alien cấp 3. Công Binh, chú có thể mang người của chú dùng chiếc xe kia tìm lũ alien cấp 3 không. Tôi và Sử Ngọ mang người của chúng tôi. Chúng ta chia làm hai đường. Dẫn lũ cấp 3 tới hai nơi một lần tiêu diệt luôn.”
Lưu Hoằng hưng phấn siết chặt nắm đấm: “Còn có thứ tốt này á! Có các anh chia sẻ một nửa áp lực, tôi có tự tin có thể xử lý alien cấp 3. Kỳ thật ban đầu có 6 con alien cấp 3, nhưng con có đuôi kia xuất hiện liền thành 5, cũng không biết là con đó tiến hóa thành con có đuôi, hay đã rời đi. Hiện tại các anh giết một con và cái con có đuôi ghê gớm nhất kia, cũng chỉ còn có 4.”
Lưu Hoằng thoáng lãnh tĩnh rồi hỏi lại: “Nhưng anh phí sức như vậy rốt cuộc có tính toán gì? Anh nói anh có mục đích của anh đúng không?”
Đường Húc Hải lạnh lùng vuốt cằm bảo: “Đúng vậy, tôi cũng không muốn thấy Bunker Tiêu gia dạng thế lực tư nhân chia cắt kia kiêu ngạo, mang đến càng nhiều ảnh hưởng bất ổn đến thời thế hỗn loạn hiện tại. Cho nên thành phố Liễu Nguyên phải được trùng kiến.”
Lưu Hoằng trầm giọng nói: “Vậy Hồ Tiểu Quân nhất định sẽ vui chết luôn.”
Phó Sử Ngọ hỏi: “Hồ Tiểu Quân là người của chính phủ Liễu Nguyên?”
Lưu Hoằng gật đầu: “Ông ta trước kia phụ trách bộ phận làm việc tại đại sảnh công tín, sau khi thị trưởng ban đầu chết, tiếp quản các hạng công tác chính là ổng. Hiện tại người bên hành chính đều phục ổng, cho nên tổ kiến một chính phủ Liễu Nguyên mới cũng không thành vấn đề.”
Đường Húc Hải gật đầu nói: “Vậy tốt rồi, đúng lúc chú có thể phụ trách phương diện quân sự.”
Lưu Hoằng xua tay nói: “Tôi làm không được, hiện tại bất quá là vì giá trị vũ lực của tôi cao nhất mới gánh vác. Bên quân đội nhân số cũng không nhiều, nhưng còn có một doanh trưởng, đến lúc đó kêu anh ta phụ trách trùng kiến, trưng binh cũng có thể.”
Đường Húc Hải hơi sửng sốt: “Anh cứ buông ra như vậy? Nếu Liễu Nguyên khôi phục, anh có thể trực tiếp là người phụ trách quân khu một tỉnh đó.”
Đôi mắt Lưu Hoằng ảm đạm một chớp mắt, sau đó nhìn Đường Húc Hải nói: “Tôi chí không ở đây, bảo tôi ngồi một chỗ đóng giữ, tôi vẫn tình nguyện sống những ngày tháng chạy đông vượt tây như trước kia, thư thái lại tự tại. Đến lúc đó tôi sẽ đi với anh, giờ đại đội đặc cần chỉ còn hai chúng ta còn sống để chứng minh nó từng tồn tại, tôi không thể để anh cũng chết luôn.”
Đường Húc Hải im lặng một lát rồi đập anh một đấm: “Đi theo tôi phải chịu không ít vào sinh ra tử đấy.”
Lưu Hoằng cười toét miệng: “Tôi chính là thích vậy mà!”
Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, nhìn hai người mỉm cười, chậm rãi nói: “Hoan nghênh anh gia nhập Binh đoàn Long Cốt, Lưu Hoằng.”
Lưu Hoằng quay đầu nói: “Tôi cũng không như Đại Pháo ——” Đường Húc Hải đấm anh một phát, “Khụ khụ! Dễ giận vậy, anh bảo tôi Công Binh là được.”
Phó Sử Ngọ cười cười, gật đầu nói với: “Vậy tôi kêu anh là Công Binh đi. Danh hiệu của anh sao lại vậy thế?”
Lưu Hoằng hào sảng giơ cánh tay lên làm một tư thế kiện mỹ: “Đương nhiên là do tôi có được khả năng xử lí máy móc xuất chúng! Chỉ cần là dính đến máy móc có thể giao hết cho tôi! Muốn cái gì có cái đó nha!”
Bọn Đường Húc Hải lần này đến mang theo không ít hỏa lực, bên Lưu Hoằng đang kiểm kê nhân thủ có trong tay.
Đường Húc Hải đề nghị anh, hành động lần này tốt nhất là người tâm trí kiên định, bất kể có phải quân nhân không đều được. Trong khoảng thời gian này, thuộc hạ của Lưu Hoằng cũng có người biểu hiện xuất sắc bộc lộ tài năng, có biến dị giả cũng có dị năng giả.
Chọn đến chọn đi, chọn hơn ba mươi người đi theo Phó Sử Ngọ, thuận lợi quay trở về đường cũ.
Chờ họ tới nơi đóng quân, bên này đã bị alien vây chật như nêm cối, giết chóc một trận, mới tạm thời giết lui lũ alien đi.
Chu Vĩ Hoa vẻ mặt đau khổ đi ra, nói với hai người: “Nhiều lần suýt bị đám alien phá hủy mất công sự.”
Phó Sử Ngọ an ủi nói: “Ráng kiên trì thêm một thời gian, chờ chúng tôi xử lý alien cấp 3 xong, đoàn xe có thể vào thành.”
Bên này Phó Sử Ngọ trấn an Chu Vĩ Hoa, bên kia Tiêu Lỗi đằng xa tự mình mang đội ẩn nấp.
Lý Kế Tiên nôn nóng nói: “Bảo chủ, chúng ta phải trốn tới khi nào? Cách xa như vậy, chúng ta cả bọn họ tìm được thứ tốt gì cũng không biết a.”
Tiêu Lỗi lười biếng cầm kính viễn vọng nhìn: “Kiên nhẫn chút, nếu muốn làm chim vàng anh, sao có thể không kiên nhẫn chứ. Hơn nữa người ta đã dám ăn thịt, chứng tỏ có bản lĩnh. Chúng ta dù sao cũng chỉ muốn uống canh, nếu kéo mình rơi vào, vậy mất nhiều hơn được đấy.”
Tiêu Lỗi buông kính viễn vọng xuống nói lời thấm thía: “Hơn nữa, đội nhân mã này bất kể tới từ chỗ nào, dám đi vào Liễu Nguyên đều là người chúng ta không thể tùy tiện trở mặt, nếu có thể lôi kéo đội xe này ở lại Bunker của chúng ta, chẳng phải càng tuyệt sao.”
Lý Kế Tiên nghĩ một hồi, chợt nói: “Bảo chủ anh minh.”
Bảo chủ là vừa muốn của lại muốn người, chỉ cần có người, còn sầu vật tư sao?