Edit: Bilun
Bàn tay vốn nên hạ xuống của Otis làm thế nào cũng không nỡ đánh tiếp, hắn buông cục cưng nhỏ mặt đầy nước mắt xuống, giọng nói càng thêm lãnh đạm: "Đi."
Cục cưng nhỏ vẫn nước mắt đầy mặt, thương tâm không thôi.
Vừa thấy cục cưng nhỏ như vậy, Otis nhịn không được thở dài một hơi, hắn nói với cục cưng nhỏ: "Có một số việc cho dù ngươi không nói, không đại biểu ta không nhìn ra được."
Nước mắt cục cưng nhỏ lập tức ngừng rơi, làm bộ nghe không hiểu.
Otis buồn cười nói: "Ta biết ngươi có thể nghe hiểu ta nói."
Lời này vừa ra, cục cưng nhỏ run rẩy, tròng mắt hơi chột dạ đảo tới đảo lui, giống như đang nghĩ cách đối phó.
Quyết không thể để Otis phát hiện ra bí mật nhỏ của mình.
Otis nhìn ra cục cưng nhỏ khẩn trương, nhịn không được xoa xoa đầu nó, giọng nói hơi nhu hòa: "Đừng sợ hãi, ta sẽ không nói cho người khác."
Thật là làm khó nó.
Cẩn thận che giấu bí mật nhỏ của mình như vậy.
Nếu không phải bởi vì việc lần này.
Hắn rất chắc chắn, cục cưng nhỏ sẽ tuyệt đối không bại lộ ra bất cứ điều gì không thích hợp.
Bề ngoài của nó nhìn như ngốc nghếch, nhưng kỳ thực nó đều cẩn thận hơn ai hết.
Quý Vô Tu nhịn không được ngẩng đầu.
Có chút khó có thể tin.
Tuy vẫn luôn lo lắng làm thế nào để giải thích việc mình có thể lái máy bay chiến đấu với Otis.
Nhưng không ngờ....
Khi Otis thật sự đã biết những điều này.
Lại bảo đảm với mình sẽ không nói cho người khác.
Nếu là người khác nói những lời này với Quý Vô Tu, nhất định y sẽ không tin, thậm chí còn nhịn không được khịt mũi coi thường.
Muốn lừa mình à?
Cũng không nhìn xem y là ai.
Mà khi người này là Otis.....
Y theo bản năng muốn tin tưởng, ngay cả nửa điểm hoài nghi cũng không sinh ra nổi.
Trong thời gian ở chung lâu như vậy.
Quý Vô Tu đã sớm đặt hành động của Otis vào trong mắt.
Giống như lời mà Otis nói lúc trước.
Hắn sẽ vì mình mà nỗ lực xây dựng vườn thú.
Sẽ vì mình mà nỗ lực kiếm tiền nuôi thú biến dị.
Rõ ràng thế giới này không chào đón thú biến dị.
Nhưng Otis cũng không bận tâm cái nhìn của người khác, trong lòng chỉ nghĩ tới thú biến dị.
Thậm chí....vì không để mình gặp nguy hiểm.
Còn ra lệnh cho Triệu Lợi Binh mang mình rời đi.
Otis sẽ giải quyết thỏa đáng tất cả mọi việc.
Chỉ vì để mình và thú biến dị có thể được sinh sống an bình.
Tình nghĩa nặng như vậy.
Khiến Quý Vô Tu không thể thờ ở được.
Y không phải loại người máu lạnh vô tình.
Y là một người yêu ghét rõ ràng.
Bởi vì lúc trước báo đen đối xử tốt với mình.
Y cam nguyện từ bỏ điểm bán manh rất vất vả mới tích cóp được, đổi lấy kỹ năng hộ thân cho báo đen.
Càng nguyện ý vì sói bạc, giải quyết vấn đề dị năng bạo động của Triệu Lợi Binh.
Mà hiện tại, hắn càng nguyện ý vì Otis gánh vác một phần trọng trách, mà lưu lại trợ giúp hắn.
Otis là người tốt.
Hắn sẽ trợ giúp mình bảo vệ thú biến dị.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể chết được.
Quý Vô Tu quyết tâm, nói với hệ thống: "Hệ thống, giúp ta nhìn xem có thể đổi kỹ năng nói chuyện không."
Y cần phải tiến hành đối mặt câu thông với Otis.
Nói suy nghĩ của mình ra với hắn.
Y muốn giúp Otis đánh bại con sâu biến dị cấp 6 kia.
Bảo vệ hành tinh này.
Y quyết không để cho sâu biến dị hủy hoại hành tinh này, khiến tất cả thú biến dị mất đi nhà cửa.
Đương nhiên, y càng không muốn trơ mắt nhìn Otis đi tìm chết.
Khi Quý Vô Tu đang buồn đầu suy nghĩ.
Otis nói với Triệu Lợi Binh: "Lập tức mang nó đi." Nói xong lại không yên tâm dặn dò nói: "Nhất định phải bảo vệ tốt nó."
Triệu Lợi Binh giật giật khóe miệng, cực kỳ muốn nói cho nguyên soái Otis, nếu thật sự có nguy hiểm xảy ra, đối tượng cần được bảo vệ tuyệt đối không phải con thú biến dị này, mà là mình mới đúng.
Nói không chừng anh còn phải dựa vào con thú cưng này cũng nên.
Nhưng khi thấy vẻ mặt chân thật đáng tin của Otis, Triệu Lợi Binh chỉ có thể gật gật đầu: "Ta đã biết nguyên soái, cho dù ta có chết cũng nhất định sẽ bảo vệ tốt nó."
Nói rồi, anh khom lưng chuẩn bị bế cục cưng nhỏ lên.
Nhưng lúc này cục cưng nhỏ lại dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Otis.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tận đến khi tay Triệu Lợi Binh sắp chạm tới lưng cục cưng nhỏ, nó giống như quyết định, đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Lợi Binh, trịnh trọng lắc đầu, cũng nhẹ nhàng kêu một tiếng: "A ô."
Triệu Lợi Binh: "!!!"
Thú biến dị cư nhiên còn biết lắc đầu?!!!
Nhưng lại nghĩ tới quần chủng thú biến dị này trí tuệ tương đối cao.
Triệu Lợi Binh lại lập tức trở nên bình tĩnh.
Ngay cả máy bay chiến đấu nó cũng biết lái, còn có gì mà nó không thể làm được?
Triệu Lợi Binh tiếp tục bế cục cưng nhỏ lên, trong miệng không quên trấn an: "Ngoan nào, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi."
Cục cưng nhỏ bị bế lên, không giãy giụa như trước nữa, ngẩng đầu bình tĩnh nói: "Ta không muốn đi."
Giọng nói hơi sữa đầy non nớt.
Quá đáng yêu.
Triệu Lợi Binh: "......"
Otis: "......"
Chẳng lẽ xuất hiện ảo giác?
Cục cưng nhỏ nhìn Triệu Lợi Binh cứng đờ như pho tượng từ trên xuống dưới, lại lần nữa lặp lại nói: "Thả ta xuống."
Giọng sữa mang theo một tia bất mãn.
Triệu Lợi Binh sợ tới mức tay run một cái, mắt thấy cục cưng nhỏ trên tay sắp bị rơi xuống đất, cũng may Otis phản ứng kịp thời, nhanh chóng tiếp được cục cưng nhỏ ôm vào trong ngực.
Cục cưng nhỏ hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cực kỳ lễ phép nói: "Cảm ơn."
Otis: "......"
Đây tuyệt đối không phải ảo giác.
Cục cưng nhỏ đáng yêu nhát gan nhà hắn, có thể nói?
Tay Triệu Lợi Binh nhịn không được run lên, lắp bắp nói: "Nguyên, nguyên soái, ngài nghe thấy không?"
Nhất định là anh bị ảo giác.
Mới có thể nghe được một con thú biến dị biết nói tiếng người?!!!
Otis cứng đờ cả người, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Hắn có thể tiếp thu việc cục cưng nhỏ mạnh hơn mình.
Cũng có thể tiếp thu cục cưng nhỏ có ba loại dị năng.
Càng có thể bình tĩnh tiếp thu việc cục cưng nhỏ có thể lái máy bay chiến đấu.
Hắn biết cục cưng nhỏ rất thông minh, có thể nghe hiểu tiếng người.
Nhưng như vậy cũng không đại biểu hắn có thể bình tĩnh tiếp thu một con thú biến dị, có thể nói....
Hiện trường giờ phút này cực kỳ xấu hổ.
Cục cưng nhỏ giống như đã sớm đoán được kết quả như vậy, vẫn bình tĩnh nói: "Otis, ta có thể không đi sao?"
Otis phục hồi lại tinh thần, tràn đầy phức tạp nhìn cục cưng nhỏ trong ngực.
Vẫn khó có thể tin.
Cục cưng nhỏ nhà hắn cư nhiên có thể nói.
Có thể nói.
Nó sao có thể nói được chứ?
Triệu Lợi Binh gian nan nuốt nước miếng, da gà đều nổi hết cả lên.
Anh đã sớm biết con thú biến dị này không bình thường.
Sức chiến đấu mạnh mẽ, còn biết tán gái.
Đặc biệt nghe lời hiểu chuyện.
Càng quan trọng là còn biết lái máy bay chiến đấu.
Thậm chí lấy sức lực bản thân, giết chết sâu biến dị cấp 5.
Nhưng......như vậy, cũng không khiến Triệu Lợi Binh cảm thấy chấn động bằng việc nó có thể nói.
Một con thú biến dị, cư nhiên có thể nói?!!!
Trong lòng Triệu Lợi Binh nhịn không được toát ra một cảm giác sợ hãi.
Một con thú biến dị thông minh tới mức có thể nói tiếng người, này nói lên điều gì?
Nói lên nó có chỉ số thông minh không thua con người.
Đáng sợ cỡ nào.
Triệu Lợi Binh lòng tràn đầy sợ hãi nhìn về phía cục cưng nhỏ kia.
Nhìn một cái.
Nó ngốc nghếch đáng yêu lại ngoan ngoãn biết bao nhiêu.
Nhìn một cái.
Nó ân cần lại đáng yêu biết nhường nào.
Giọng sữa mềm mại giống như bề ngoài của nó vậy.
Hận không thể khiến trái tim hòa tan.
Vẻ mặt kinh sợ của Triệu Lợi Binh dần dần biến mất, vẻ mặt mỉm cười như mẹ hiền nhìn cục cưng nhỏ.
Thật đáng yêu.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây đi qua.
Anh giống như bừng tỉnh lấy lại tinh thần.
Ảo não lau mặt.
Anh cảm thấy......có chút bất lực.
Anh thật sự không thể sinh ra một chút cảnh giác nào với con thú biến dị này.
Chỉ nhìn một cái.
Đã nhịn không được muốn sờ sờ và cưng nựng.
Anh toi rồi.
Mặt Triệu Lợi Binh chết lặng.
Anh không chút nghi ngờ một ngày nào đó trong tương lai.
Con thú biến dị này sẽ dùng bề ngoài mềm mại đáng yêu, thống trị thế giới này.
Còn vũ lực?
Ha ha.
Căn bản không cần dùng.
Dùng mặt là đủ rồi.
Lại một trận im lặng trôi qua.
Cuối cùng Otis cũng tiếp nhận giả thiết cục cưng nhỏ biết nói, hắn thả cục cưng nhỏ xuống, giọng nói mang theo lạnh lùng, gian nan kéo lại đề tài: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi hiện tại không muốn đi cũng phải đi, biết chưa."
Cục cưng nhỏ gật đầu, mềm mại nói: "Ngươi không ngăn cản được ta."
Otis: "......"
Cục cưng nhỏ tiếp tục cắm đao: "Bởi vì ta mạnh hơn ngươi."
Otis lập tức cảm thấy nặng nề.
Tuy đây là sự thật.
Nhưng bị cục cưng nhỏ nói trắng trợn ra như vậy, thật là có chút không vui.
Triệu Lợi Binh trông mong nhìn con thú biến dị, kích động xoa xoa tay.
Thật không thể tin nổi.
Thì ra bộ dáng nói chuyện của thú biến dị lại đáng yêu như vậy.
Đáng tiếc tình hình hiện tại quá xấu hổ, anh thật sự không có cách nào để lấy cớ sờ sờ con thú biến dị này.
Thật là khiến người tiếc nuối.
Còn cái gọi là sợ hãi?
Không có!
Dù sao nó đáng yêu như vậy, thống trị thế giới thì sao chứ?
******
Otis khoanh tay, nhìn xuống cục cưng nhỏ, cho dù rất muốn xoa đầu nó, nhưng lại nhịn phần xúc động này lại, giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Ngươi mạnh hơn thì sao? Ngoài con sâu biến dị cấp 6 kia ra, nơi này còn một con sâu biến dị cấp 5, ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh thắng được sao?"
Cục cưng nhỏ ngây người vài giây.
Otis cho rằng cục cưng nhỏ bị dọa, lúc này mới hạ giọng: "Ngoan, việc đánh sâu biến dị cứ giao cho ta và tất cả nhân loại, còn không cần ngươi phải đi mạo hiểm lớn như vậy, biết không?"
Trên thực tế, lúc này Quý Vô Tu đang trò chuyện cùng hệ thống: "Hệ thống, giúp ta tính xem bây giờ ta có bao nhiêu điểm bán manh, có đủ để thăng cấp hay không?"
[Ký chủ, ngài vừa rồi mua 'Toàn thế giới đều đang nói tiếng Trung' có giá 10.000 điểm bán manh, trước mắt ngài còn lại 81.674 điểm bán manh, cách lần thăng cấp sau còn cần hơn 10.000 điểm bán manh nữa.]
Quý Vô Tu nghe được lời này, không nhịn được muốn phun tào: "Kỹ năng này vì sao lại lấy tên này, hại ta thiếu chút nữa muốn hát lên."
Hệ thống bình tĩnh nói: [Bổn hệ thống muốn bắt kịp trào lưu với thời đại ngài sống.]
Huống hồ, lời bài hát này phù hợp với cái kỹ năng này cỡ nào.
Quý Vô Tu không thèm để ý tới nữa, bắt đầu tính toán.
Cho dù trước mắt chỉ có hơn 80 nghìn điểm bán manh, thoạt nhìn cách 100 nghìn điểm bán manh còn rất xa.
Nhưng chỉ cần y lại phát sóng trực tiếp một lần, lại nỗ lực bán cái manh, liền có thể kiếm được số điểm bán manh này về tay.
Nghĩ đến đây, Quý Vô Tu lập tức có vô hạn dũng khí.
Lúc trước y chỉ có cấp 4, đã có thể giết chết sâu biến dị cấp 5.
Tuy còn có Otis hỗ trợ.
Nhưng không thể phủ nhận, nếu không có mình, Otis tuyệt đối không dễ dàng giết chết con sâu biến dị kia như vậy được.
Mà mình nếu lại lên cấp 5.
Con sâu biến dị cấp 6 kia dù có mạnh thế nào, cũng nhất định không thể chịu nổi công kích của mình.
Đến lúc đó ý lại có thể xoát một đợt cảm tình với toàn thế giới.
Để nhân loại nhận ra rõ ràng tầm quan trọng của thú biến dị.
Còn có thể bảo đảm Otis được an toàn.
Kế hoạch này quả thực là vẹn cả đôi đường.
Quá tuyệt vời.
Otis buồn cười nhìn cục cưng nhỏ hai mắt phóng không.
Khóe miệng không nhịn được nhếch lên, vẻ mặt lạnh như băng thiếu chút nữa không duy trì được mà sụp đổ.
Hắn nhanh chóng nắm hờ tay đưa lên miệng ho khan vài tiếng, nghiêm mặt nói: "Nghĩ cái gì vậy?"
Suy nghĩ đang bay xa của Quý Vô Tu lập tức trở về, y nỗ lực bày ra dáng vẻ thực nghiêm túc, giọng sữa trầm xuống: "Ngươi đừng quá coi thường thú biến dị, ta nhất định sẽ cho các ngươi biết, ta lợi hại thế nào."
Otis: "......"
Giọng sữa mềm mại, không hề có tí lực thuyết phục nào.
Ngay cả Triệu Lợi Binh ở bên cạnh cũng thiếu chút nữa bật cười.
Điều này giống như một con mèo nhỏ, nắm móng vuốt không ngừng meo meo meo meo, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta nhất định sẽ chinh phục toàn thế giới, lấy hết tất cả cá khô meo!"
Loại hình ảnh này.
Không hề có chút đáng tin nào.
Còn đặc biệt đáng yêu.
Nhưng Triệu Lợi Binh lại biết, con thú biến dị này nhìn thì dễ tính, nhưng lòng tự trọng rất lớn.
Những con thú biến dị khác sẽ ăn luôn thịt trên mặt đất.
Chỉ có mình nó thì không.
Kiêu ngạo giống như con người.
Cuối cùng Otis không giữ được vẻ mặt lạnh như băng, khóe môi nhếch lên, lòng tràn đầy sung sướng cười rộ lên: "Ừ, ta tin, vậy ngươi có thể đi với Triệu Lợi Binh được rồi chứ?"
Vẻ mặt tràn đầy tự tin của Quý Vô Tu lập tức bị chọc phá, y có chút bất mãn nói: "Nói tới nói lui ngươi vẫn muốn ta rời đi."
Otis gật đầu, khen ngợi thật lòng: "Chính xác, ngươi thật thông minh."
Quý Vô Tu cảm thấy mình bị vũ nhục chỉ số thông minh.
Việc đơn giản như vậy y còn không nhìn ra sao?
Nhận ra cục cưng nhỏ thật sự tức giận, Otis chỉ có thể dỗ dành nói: "Đừng tức giận."
Cục cưng nhỏ hít sâu, áp chế phẫn nộ xuống, nỗ lực tâm bình khí hòa, làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Đồng chí Otis, ngươi còn như vậy ta sẽ thật sự tức giận, ta bại lộ việc mình có thể nói, không phải vì chơi mấy cái trò trẻ con ấu trĩ này với ngươi, ta hi vọng có một cuộc nói chuyện cởi mở và chân thành với ngươi."
Toàn bộ quá trình cho dù tràn ngập giọng trẻ con hơi sữa, nhưng vẫn không thể phủ nhận, những lời này cực kỳ trật tự rõ ràng.
Đáy mắt Otis hiện lên một tia kinh ngạc.
Cho dù đã tiếp nhận giả thiết cục cưng nhỏ có thể nói.
Nhưng khi hắn nhìn bộ dáng đĩnh đạc nói chuyện của cục cưng nhỏ, vẫn không khỏi sinh ra một tia chấn động.
Cục cưng nhỏ của hắn, kỳ thực còn thông minh hơn cả mình nghĩ.
[Tinh! Ngài bán manh thành công khiến trái tim của nhân loại trước mắt chấn động, sinh ra ý nghĩ 'Cục cưng nhỏ của ta sao lại thông minh như vậy? Khiến người chủ nhân như ta cảm thấy thật kiêu ngạo', ngài đạt được +520 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu: "......"
Như này mà cũng đạt được điểm bán manh?
Hệ thống vẻ mặt thỏa mãn nói: [Như này không phải khá tốt sao.]
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, không để ý tới hệ thống, tiếp tục nghiêm mặt, vỗ vỗ Otis, bất mãn nói: "Nghiêm túc một chút, đừng nghĩ đông nghĩ tây."
Otis đang duy trì vẻ mặt lạnh lùng: "......"
Hắn thật sự chưa nghĩ cái gì mà.
[Tinh! Ngài bán manh thành công khiến trái tim nhân loại trước mắt chấn động, sinh ra ý nghĩ 'Cục cưng nhỏ của ta không thể đáng yêu như vậy được', ngài đạt được +520 điểm bán manh.]
Hệ thống không nhịn được lại lần nữa vừa lòng nói: [Người này thật hào phóng.]
Quý Vô Tu: "......"
Y đã không còn lời nào để nói.
Ai bảo mình quá đáng yêu.
Sẽ luôn khiến Otis bị manh vẻ mặt sung huyết.
Nhưng như vậy.
Y lại kiếm được hơn 1.000 điểm.
********
Cục cưng nhỏ lại lần nữa túm túm Otis: "Chúng ta vẫn mau nói chính sự đi."
Otis quyết đoán nói: "Việc này không cần thương lượng."
Quý Vô Tu không những không tức giận, ngược lại hỏi: "Ngươi không cho ta ở lại, có phải cảm thấy thực lực của ta không đủ phải không?"
Otis trầm mặc.
Cứ cảm thấy cục cưng nhỏ đang đào hố chờ mình nhảy xuống.
Dù sao nó thật sự thông minh, rất nhiều ý tưởng.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu, Otis vẫn không đoán ra điều gì, chỉ có thể nói: "Có một phần nguyên nhân là như vậy, nhưng phần lớn nguyên nhân là ta không muốn ngươi chịu bất cứ thương tổn nào."
Nói rồi, hắn nhịn không được nhìn lên không trung, con sâu biến dị cấp 6 kia vẫn đang cố gắng chui ra, vô số máy bay chiến đấu như tre già măng mọc tiến hành tấn công nó.
Quý Vô Tu đảo đảo tròng mắt nói: "Ta đi theo cạnh ngươi, giúp ngươi tìm ra con sâu biến dị cấp 5, sau đó rồi mới đi có được không?"
Otis cau mày, bản năng muốn cự tuyệt.
Quý Vô Tu tiếp tục nói: "Ngoài con sâu biến dị cấp 6 kia ra, hiện ra có người nào có thể đánh thắng được ta?"
Lời này vô cùng tự tin và khí phách.
Cho dù kết hợp với khuôn mặt vô hại này không hề có chút đáng tin nào.
Nhưng Otis biết, lời này là sự thật.
Quý Vô Tu rèn sắt khi còn nóng nói: "Có lẽ con sâu biến dị cấp 5 kia còn đang ẩn nấp trong đám người, ngoài ta ra, các ngươi ai có thể tìm ra nó?"
Triệu Lợi Binh ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, nguyên soái, nếu không có nó hỗ trợ, cửa ái khó khăn lần này chúng ra rất khó vượt qua được."
So với bất cứ người nào Otis đều rõ ràng đạo lý này hơn hết.
Hắn khó khăn gật đầu nói: "Sau khi tìm ra sâu biến dị cấp 5, ngươi cần phải lập tức rời đi, con sâu biến dị cấp 6 kia ngươi quyết không được nhúng tay vào."
Cục cưng nhỏ nghiêm túc giơ lên tay gấu, dùng giọng sữa nói: "Ta không có tay, chỉ có tay gấu."
Một trận im lặng.
Otis giật giật khóe miệng.
Cục cưng nhỏ của hắn, cư nhiên còn biết nói đùa.
Triệu Lợi Binh yên lặng chà xát da gà nổi lên.
Chuyên cười này quá cũ rồi.
Quý Vô Tu nhận ra hai người xấu hổ, mau chóng gượng gạo nói sang chuyện khác: "Vậy......chúng ta mau đi thôi."
Về sau y sẽ không bao giờ nói đùa nữa.
Nhưng mà đúng lúc này.
Otis ngăn Quý Vô Tu lại, vẻ mặt suy tư hỏi: "Ngươi là sinh vật họ gấu?"
Hắn nhớ rõ vừa rồi cục cưng nhỏ nhắc tới hai chữ tay gấu.
Quý Vô Tu mộng bức vài giây: "Các ngươi thật sự không biết ta là gì sao?"
Otis trầm mặc.
Vẻ mặt kinh ngạc này của cục cưng nhỏ, khiến hắn thiếu chút nữa cho rằng mình nên biết nó là gì.
Quý Vô Tu nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, giới thiệu với hai vị này: "Ta là một con gấu trúc."
Nói rồi nhịn không được mặt đầy kiêu ngạo, ưỡn ngực.
Vô cùng tự hào về giống loài của mình.
Hai người mờ mịt.
Otis cau mày, suy đoán nói: "Là sự kết hợp của gấu vào mèo?" (Trung Quốc gọi gấu trúc là gấu mèo)
Hắn nhìn cục cưng nhỏ từ trên xuống dưới, như thế nào cũng không nhìn ra nó có chỗ nào liên quan tới mèo.
Thoạt nhìn có vẻ giống gấu hơn một chút.
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, rất muốn hỏi thế giới này bị làm sao vậy?
Thế giới này thậm chí còn biết chương trình [Khoa học tiếp cận] thời cổ đại.
Lại không hề biết việc liên quan tới gấu trúc.
Thật giống như bị cố tình hủy diệt dấu vết.
Hoàn toàn biến mất.
Đúng lúc này, quang não của Otis truyền tới tin tức.
Là người phụ trách khu C phát tới.
Loại nhỏ máy bay chiến đấu loại nhỏ sắp tới nơi.
Để Otis nhanh chóng quay về phòng chỉ huy chủ trì đại cục.
Otis đứng lên, phủi phủi cọng cỏ trên người, mặt đầy ngưng trọng nói: "Chúng ta cần phải đi."
Quý Vô Tu gật gật đầu, cũng bò dậy theo.
Nơi này rất nhiều cỏ, Quý Vô Tu có chút không thoải mái phủi phủi lông, Otis thấy thế, lập tức ngồi xổm xuống hỗ trợ phủi cỏ giúp y, cuối cùng lại xoa xoa đầu cục cưng nhỏ: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Triệu Lợi Binh đứng ở bên cạnh yên lặng vây xem: "......"
Đột nhiên cảm thấy bản thân có chút dư thừa là sao.
Lúc này Otis mới nhớ ra sự tồn tại của Triệu Lợi Binh, nhàn nhạt nói với anh: "Ngươi đi về trước đi."
Triệu Lợi Binh vốn dĩ chuẩn bị đi theo cùng: "......"
Anh không hề muốn quay về một chút nào.
Quý Vô Tu ở bên cạnh nói: "Trong vườn thú còn có nhiều thú biến dị như vậy, nếu không có ngươi trông coi thì phải làm sao?"
Lời này lập tức đâm thẳng vào lòng Triệu Lợi Binh.
Tuy trong trang viên có rất nhiều người thích thú biến dị trong vườn thú, nhưng bọn họ dù sao cũng là người thường, nếu anh đi theo nguyên soái Otis, cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Còn không bằng về vườn thú.
Ít nhất những con thú biến dị đó càng cần mình hơn.
Triệu Lợi Binh không hề do dự, vội vàng nói: "Vậy ta liền đi về trước."
Rất nhanh, máy bay chiến đấu khởi động, dần dần bay lên.
Quý Vô Tu ngửa đầu, vẫy vẫy móng vuốt với Triệu Lợi Binh.
Triệu Lợi Binh cũng vẫy vẫy tay, cuối cùng điều khiển máy bay chiến đấu hoàn toàn rời đi.
Otis xoa xoa cục cưng nhỏ nói: "Đi thôi."
Quý Vô Tu nhẹ nhàng gật đầu.
Rất nhanh,một người một thú lại lần nữa quay lại, khiến đám người đang giằng co lập tức ngây người.
Tất cả mọi người cho rằng nguyên soái Otis sẽ mang theo con thú biến dị kia rời đi.
Thiếu úy lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới: "Nguyên soái, ngài......"
Đáy mắt hắn tràn đầy nghi hoặc.
Otis hơi lắc đầu khó nhận ra, lại liếc mắt nhìn đám người tràn ngập địch ý, lạnh lùng nói: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nói đến chuyện này.
Thiếu úy liền nhịn không được trở nên khó chịu: "Những người đó nhìn thấy máy bay chiến đấu bay qua, liền muốn cướp đi lên."
Bọn họ còn nói rất nhiều điều không hay về nguyên soái Otis.
Đương nhiên, không cần nói những chuyện này cho nguyên soái, tránh cho hắn tức giận.
Dù sao nguyên soái Otis còn gánh vác trách nhiệm càng quan trọng hơn.
Cho dù hắn bỏ lại mọi người rời đi thì sao chứ?
Không có mọi người, thế giới này sẽ không có bất cứ thay đổi nào.
Nhưng không có nguyên soái.
Không nói trước được thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì.
Otis lạnh lùng nhìn những người đó, cười như không cười.
Đám người vốn khí thế kiêu ngạo lập tức xôn xao một trận, mọi người chột dạ cúi đầu, không dám đối diện với vị nguyên soái Otis kia.
Otis không muốn lắm lời với đám người này.
Bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Nhưng mà đúng lúc này, sâu biến dị kẹt ở trùng động cuối cùng cũng chui ra hoàn toàn.
Nó cười dữ tợn, thả người nhảy xuống.
Trong khoảnh khắc đó.
Ánh mắt của toàn thế giới đã bị đọng lại.