Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không cần phải nói, ngươi này nhất định giả vờ giả vịt một phen, sau đó xuất ra đáp án lung tung.

- Hừ, trong đáp án chúng ta hỏi có một là sự thật, giám ngục trưởng cần gì phải làm thêm chuyện.

Ba người cười lạnh truyền âm cho nhau, càng xem thường Bạch Tiểu Thuần.

Lý Húc cau mày nhưng nhịn xuống, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần có thể hỏi ra đáp án, chứng minh đáp án hắn có là sự thật, tất cả việc còn lại không là gì cả.

Trong lao ngục, Bạch Tiểu Thuần thở dài nhìn tộc lão Thái gia.

- Ngươi nên nói đi, nói cách khác, một khi ta động thủ thì ta cũng phải sợ mình.

- Tiểu tạp chủng, nếu ngày đó không phải ngươi chạy nhanh, lão phu nhất định bóp chết ngươi, ngươi dám trêu chọc Thái gia, sớm muộn gì cũng bị Thái gia giết chết.


Tên tộc lão Thái gia phun cục đàm vào người Bạch Tiểu Thuần.

- Cứ phun như vậy thú vị sao?

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy gia hỏa này phun lên người hắn hai lần thì tức giận, vỗ túi trữ vật cầm mấy viên Phát Tình Đan.

- Ngang ngạnh đúng không, ta xem ngươi lát nữa có thể cứng miệng tới bao giờ?

Mọi người chờ đợi nửa nén nhang, đột nhiên trong lao ngục có tiếng gào rú đầy áp lực vang lên, mọi người lập tức nhìn nhau khi nghe tiếng gào thét.


- Từ âm thanh mà phán đoán, Bạch Hạo còn có chút bổn sự nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, làm người ta gào thét trong áp lực, chúng ta nhắm mắt cũng có thể làm được.

Hắc tiên ba khu sững sờ, sau đó truyền âm cho nhau, xem thường Bạch Tiểu Thuần ít đi một tí nhưng vẫn không xem trọng.

Chỉ có đội trưởng sau khi nghe tiếng gào thét, đôi mắt hắn tỏa sáng, hắn càng tin tưởng Bạch Tiểu Thuần một cách mù quáng, hắn nói thầm, chỉ cần phát ra âm thanh thì sẽ thành công.

Sắc mặt Lý Húc vẫn âm trầm như cũ, trong lòng lo nghĩ nhưng có chờ mong và lo được lo mất.

Mọi người ôm suy nghĩ khác nhau, nhao nhao chú ý tiếng gào thét truyền ra chung quanh.

- Bạch Hạo, ngươi chết không yên lành!!

- Bạch Hạo, ta muốn giết ngươi, nếu lần trước ngươi không chạy nhanh, ta xác định có thể xé nát ngươi ngay lập tức.

Dường như tộc lão Thái gia muốn thông qua mắng chửi quên đi đau khổ.

- A a a...

Tiếng gào thét càng mãnh liệt, sau khi giằng co nửa canh giờ thì giảm xuống, những người bên ngoài hít khí lạnh, ba đại hắc tiên nhìn nhau, ánh mắt đầy khiếp sợ. Giám ngục trưởng Lý Húc vui vẻ, đám lính canh ngục chung quanh khiếp sợ không nhỏ.

- Bạch Hạo là người nào... Không ngờ hắn có thể làm tên kia gào thét thảm thiết như thế.

- Trời ạ, ta chỉ nghe tiếng gào cũng nổi da gà khắp toàn thân.

- Kinh khủng hơn chính là, tra tấn kéo dài lâu thế nhưng thống khổ không giảm, hết lần này tới lần khác sinh cơ càng tràn đầy... Điều này thật sự quá khó tin.

Thời gian nửa canh giờ trôi qua trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết duy trì nửa canh giờ, tiếng kêu thê lương cực kỳ bi phảm, đám lính canh ngục bên ngoài đều là kẻ kiến thức rộng rãi nhưng cũng phải lạnh mình.

Trong từng tiếng kêu thảm thiết đã không còn chửi bới Bạch Tiểu Thuần, chỉ còn lại tiếng rống lạnh lẽo, còn có các loại áp lực không bộc phát ra sẽ không thống khoái, còn ẩn chứa lực lượng làm người ta phát điên, làm cho người ta không tự chủ nghe xong không rét mà run.

Càng bởi vì sương mù màu đen che phủ nên nhiều người người không rõ tình huống cụ thể trong đó, cảm giác thần bí vô hạn gia tăng, chẳng những lính canh ngục kinh hãi, ngay cả bốn hắc tiên cũng hít thở dồn dập không bình tĩnh, trong sắc mặt mang theo khiếp sợ và ngưng trọng.

Đôi mắt Lý Húc tỏa sáng, hắn bắt đầu chờ mong nhiều hơn.

Trong khi mọi người đang chờ đợi Bạch Tiểu Thuần cau mày nhìn tộc lão Thái gia toàn thân run rẩy, trên người xuất hiện rất nhiều gân xanh nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, mặc dù gào thét không khống chế nổi nhưng ánh mắt càng điên cuồng.

- Có chút bản lãnh... Dựa vào gào to phát tiết nóng rực trong lòng sao?

Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, nghĩ ra biện pháp này không chỉ một mình tộc lão Thái gia, trên thực tế có những lão ma đầu trong ngục giam đã làm, Bạch Tiểu Thuần gặp nhiều.

- Ta khuyên ngươi nên nói đi, chúng ta đều vì chủ mình, không nên ép ta dùng chiêu thứ hai.

- Chiêu thứ hai vừa xuất hiện, không nói vô địch thiên hạ nhưng không kém bao nhiêu đâu.

Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hắn cằm khuyên bảo.

- Cút!

Tộc lão Thái gia hét lớn, sắc mặt dữ tơn như muốn nuốt sống Bạch Tiểu Thuần, thậm thậm chí còn phun cục đàm máu.

- Lão giả giả, tốt, ta sẽ cho ngươi nếm thử chiêu thứ hai.

Bạch Tiểu Thuần bấm niệm pháp quyết điểm vào người đối phương, lúc này một đạo phong ấn tiến vào trong người tộc lão Thái gia.

Trong nháy mắt đã phong bế miệng của tộc lão Thái gia, hắn không thể kêu thảm thiết nên im lặng, hắn không gào thét nên rất khó chịu, lúc này biến thành từng tiếng ô ô ực ực.

Loại phương thức này lập tức cắt đứt con đường phát tiết của đối phương, trong nháy mắt thân thể tộc lão Thái gia run rẩy, thậm chí trong mắt còn mang theo kinh hoàng, hắn giãy dụa rất mạnh, hắn cảm thấy toàn thân nóng rực nhưng không có phương pháp phát tiết, trong chớp mắt mồ hôi làm ướt đẫm toàn thân nhưng lại bị nung khô nhanh chóng, dường như trong người hắn có vô số con kiến đang bò, dày vò hắn tới cực hạn, thống khổ không thể hình dung.

Bạch Tiểu Thuần cũng phải nuốt nước bọt khi nhìn thấy cảnh này, trái tim đập mạnh, hắn có chút không đành lòng, vừa nghĩ tới đối phương từng đuổi giết mình, vả lại lập trường của mình là đứng bên cạnh Cự Quỷ Vương, nếu hắn nhân từ, chẳng những không đổi được hảo cảm của đối phương, trái lại còn mang theo họa sát thân.

- Mà thôi mà thôi, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.

Bạch Tiểu Thuần cảm khái thở dài, hắn ngồi xổm trước mặt tộc lão Thái gia và khuyên bảo.

- Ngươi nên nói đi, như vậy ngươi không làm khó ta, ta không làm khó ngươi, thật tốt mà...

- Nên nói cho chúng ta biết, những năm qua Thái gia tiêu hao hồn thuộc tính nào ít nhất, quá đơn giản mà.


Bạch Tiểu Thuần vừa nói, hai mắt tộc lão Thái gia điên cuồng càng lớn, hắn dùng đầu tấn công Bạch Tiểu Thuần, biện pháp này rất hung tàn, giống như không giết được Bạch Tiểu Thuần thì hắn cũng chết.


Bạch Tiểu Thuần lui ra sau vài bước, tránh né tộc lão Thái gia tấn công, hắn cau mày, vào lúc này người bên ngoài cũng giật mình, bọn họ phát hiện tiếng kêu đã biến mất, thay vào đó chính là tiếng ực ực bị bịt kín miệng.


Bởi vì lính canh ngục khu Giáp không phải tiên thủ, không biết nghiêm trọng trong đó nên khó hiểu, nhưng ánh mắt bốn tên hắc tiên thay đổi, thần tình nghiêm túc, bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy ánh mắt coi trọng của đối phương.


---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK