Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi qua. Rất nhanh đã qua nửa tháng. Bạch Tiểu Thuần không hài lòng về tốc độ này, vừa đi về phía trước, vừa nhìn phong cảnh dưới mặt đất. Lấy tu vi Thiên Tôn của hắn, có thể nói ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, đã gần như không có chỗ nào hắn không thể đi.

Lại không cần lo lắng có người tới chặn giết. Hiện tại người thật sự có tư cách chặn giết hắn, phóng tầm mắt ra toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng, cũng lác đác không có mấy người. Cho đến khi lại qua đi bảy tám ngày, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng bước vào đến trên lãnh thổ của Tiên Vực thứ hai.

Đến lúc này, trong lòng hắn nóng như lửa đã không áp chế được nữa. Nhất là khi Bạch Tiểu Thuần phân tích, hắn cảm thấy mặc dù liên hệ với quạt tàn lúc này, vẫn có phiêu lưu nhất định, nhưng cũng không thể trước sau không để ý tới.

Nếu như vì hắn không để ý tới, khiến cho quạt tàn này thật sự mất, nói vậy, Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ hối tiếc không kịp.

- Không thể đợi thêm nữa!


Sau khi có quyết đoán như vậy, lại qua ba ngày, Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái, ở trong lòng bắt đầu thử đi cảm nhận liên hệ cùng quạt tàn ở trong u minh.

Trong lòng của hắn cũng có phần lo lắng không yên. Cảm giác lo được lo mất cực kỳ mãnh liệt. Chỉ là sau khi thử, sắc mặt của hắn chậm rãi thay đổi. Sau mấy lần, Bạch Tiểu Thuần có chút bối rối.


- Làm sao có thể hoàn toàn không có một chút phản ứng nào vậy!

- Chẳng lẽ là vì cây quạt này bay quá xa? Hay nó đã bị Thánh Hoàng hoặc Tà Hoàng cướp đi?

- Đáng chết. Đó là bảo quạt do ta trăm cay nghìn đắng mới bảo vệ được.

Bạch Tiểu Thuần nhất thời sốt ruột, không cam lòng. Hắn lại bắt đầu thử đi liên hệ. Cứ như vậy, lộ trình còn lại vốn chỉ là nửa tháng, Bạch Tiểu Thuần cứng rắn trì hoãn một tháng, mới miễn cưỡng đi hết. Mỗi ngày hắn đều sẽ tiến hành thử nhiều lần, nỗ lực đi triệu hoán quạt tàn.

Cũng may không phải là không có hiệu quả. Ở thời điểm ngày thứ hai mươi, Bạch Tiểu Thuần vô cùng vui mừng bất ng. Hắn mơ hồ cảm nhận được, hình như ở một chỗ thật xa, một tia liên hệ giữa quạt tàn này cùng mình hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ngăn ra.

- Cuối cùng cũng không muộn!

Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ, tăng thêm thần thức, tăng lên khoảng cách, một lần nữa không ngừng thành lập cảm ứng giữa mình cùng cây quạt này. Cùng lúc đó, hắn cách Kinh Châu của Tiên Vực thứ hai này, cũng càng lúc càng gần.

Dọc đường đi, vô số núi lớn, sông lớn, còn có vô số mãnh thú ẩn nấp ở trên mặt đất. Tông môn, cùng với thành trấn mọi chỗ, giống như một chiếc khăn che mặt của Tiên Vực của Vĩnh Hằng, ở dọc theo con đường này, không ngừng được vén lên ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần,

Cũng giống như Bạch Tiểu Thuần biết được trước đó, trên thực tế Tiên Vực thứ hai này chia ra làm hai phái nam bắc. Tới gần Tiên Vực thứ nhất của Thánh Hoàng Triều, chính là phía nam của nó.

Mà toàn bộ Tiên Vực thứ hai, vốn có mười sáu châu. Chỉ có điều hiện tại trong tay Thánh Hoàng Triều đang nắm giữ, chỉ có mười một châu. Còn sót lại năm châu này, hoang vắng, đều ở phía bắc. Chính xác mà nói, Tiên Vực thứ hai này lại giống như là bị người dùng một lưỡi dao sắc bén nhìn không thấy, một đao chặt đứt.

Phía bắc năm châu, phía nam mười một châu!

Mỗi một châu đều có hình dạng khác nhau. Chỉ là thời khắc này, Bạch Tiểu Thuần đã không có tâm tình quan sát. Hắn nhìn như đang chạy trên đường, nhưng trên thực tế tất cả tâm thần đều đặt ở trên chiếc quạt tàn. Cuối cùng, khi không ngừng kéo dài liên hệ cùng cảm ứng được, ở thời điểm cách Kinh Châu của Tiên Vực thứ hai chỉ có lộ trình ba ngày, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được thần thức mình lưu lại ở trên quạt tàn!

Trong nháy mắt khi đầu óc của hắn cảm nhận được quạt tàn, giống như thiên lôi cuồn cuộn, trực tiếp lại nổ lớn. Thân thể ở giữa không trung còn dừng lại, hít thở dồn dập. Trong chớp mắt, trước mắt hắn hình như hiện ra một hình ảnh.

Trong hình ảnh là một mảnh tinh không mênh mông. Tinh không này tối tăm, vô biên vô hạn.

Một cái quạt tàn có kích thước giống như đại lục, đang chậm rãi bay ở bên trong tinh không, không biết ở phương nào, giống như vĩnh viễn không giới hạn, không ngừng bồng bềnh!

- Bảo quạt của ta...

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hình ảnh trong đầu gần như vừa rõ ràng. Nhưng hình như vì khoảng cách quá xa, lại từ từ xuất hiện sự vặn vẹo. Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ vội vàng tăng lên cảm ứng thần thức, nỗ lực triệu hoán quạt tàn này dừng bay đi.

Chỉ là quyền hạn của hắn vẫn quá ít. Đáng lẽ sau khi thí luyện truyền thừa kết thúc, dựa vào thành tựu của hắn có thể tương đương với vượt qua cửa ải thứ hai mươi, thu được sự tán thành của cây quạt này.

Nhưng bây giờ đến xem, tất cả những điều này đều chỉ là ở trong sự tưởng tượng của Bạch Tiểu Thuần mà thôi. Trên thực tế, cây quạt này vẫn không có nhận chủ. Hắn nắm giữ quyền hạn, ở trên phương diện cảm ứng, rốt cuộc chỉ còn lại có một phần. Hình như nếu lại chậm thêm mấy tháng, sợ là một phần này cũng sẽ không còn.

- Nhất định là do ý chí bên trong cây quạt gây ra. Gia hỏa này nhân lúc ta rời khỏi, muốn xóa đi thần thức của ta!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần lập tức sốt ruột, không ngừng tăng lên cảm ứng. Cây quạt tàn vốn bình tĩnh bay đi, bỗng nhiên chấn động. Mơ hồ có ánh sáng chói mắt lập lòe ở trên cây quạt tàn.

Bạch Tiểu Thuần nhất thời hưng phấn. Nhưng không đợi hắn có động tác gì tiếp theo, đột nhiên bên tai hắn truyền đến tiếng gầm thét giận dữ. Tiếng gầm thét giận dữ này giống như từ bên trong cây quạt này khuếch tán ra. Đó chính là ý chí ở bên trong cây quạt này!


hiển nhiên đã từ sau lần trước cùng Bạch Tiểu Thuần giao phong, ý chí này ngủ say hiện tại đã thức tỉnh. Trước đó nó đã thử từng chút một xóa đi ấn ký của Bạch Tiểu Thuần. Thậm chí nó đã thành công hơn phân nửa. Lúc này mắt thấy chỉ còn lại có một phần khu vực, nhưng Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, giống như muốn khiến cho hi vọng của nó tan biến. Nó làm sao có thể đồng ý được.


Lúc này nó toàn lực ngăn cản. Tuy rằng nó không có cách nào hoàn toàn xóa bỏ đi dấu vết của Bạch Tiểu Thuần để lại, nhưng lại ngăn cản khống chế của Bạch Tiểu Thuần đối với cây quạt tàn!


- Đáng chết!


Bạch Tiểu Thuần nổi giận. Cách khoảng cách hưu vô vô tận, dựa vào mối liên hệ giữa mình cùng cây quạt trong u minh, hắn bắt đầu cùng ý chí này tranh phong lần nữa. Mặc dù hắn không phải là đối thủ, nhưng chỉ cần có liên hệ cùng cây quạt, dấu vết hắn để lại ở trên cây quạt tàn này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị biến mất như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK