Bác Phúc rời biệt thự của Sở Mộng Dao với lý do quay lại công ty đón ông Sở tan làm. Trước khi đi, ông ấy đưa cho Lâm Dật một chiếc ba lô, nói là đồng phục và sách giáo khoa của trường trung học số 1.
“Tiểu thư, nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi. Hôm nay vẫn là bảy giờ tối mới giao bữa tối.” Bác Phúc nói xong liền vội vàng rời đi.
Sở Mộng Dao nhìn người đàn ông trước mặt, không biết nên nói gì, nhưng lại không thể để anh ta ngủ ngoài đường đúng không? Cha mình là một nhà từ thiện có tiếng, nếu ai đó biết rằng mình đang hành hạ người làm thuê thì nói thế nào cũng không ổn.
Sở Mộng Dao tức giận hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra thủ phạm của vụ việc này, cô lấy điện thoại di động ra bấm số của Trần Vũ Thư: “Alo, Tiểu Thư, cha tớ bảo người công nhân nhập cư này đến sống trong biệt thự của tớ. Tớ phải làm gì bây giờ?"
"Dao Dao à, cậu nói là anh lá chắn đó sao? Vậy càng tốt, ngày mai tớ sẽ đến trường và nói rằng cậu và anh ta sống cùng nhau, như vậy thì sẽ không ai quấy rầy cậu nữa!" Trần Vũ Thư lúc này đang nằm thoải mái trên giường lớn xem ti vi, nghe Sở Mộng Dao nói bèn thản nhiên nói.
“Trần Vũ Thư!”
Sở Mộng Dao sắp tức đến nổ tung, hét vào điện thoại: “Tiểu Thư, cậu cũng quá không bảo vệ chính nghĩa đi. Cậu bảo tớ giữ anh ta lại, hiện tại lại còn lạnh lùng nói vậy đúng không? Cậu, lập tức, lập tức, đến nhà tớ!"
“Ờ, được rồi, tớ đi tắm rửa một lát, ngủ một giấc, sáng mai đi học sẽ tìm cậu.” Trần Vũ Thư uể oải nói.
“Nếu trong vòng một phút nữa mà tớ không nhìn thấy cậu, chúng ta tuyệt giao!” Sở Mộng Dao kiên quyết nói.
“Ôi chao, người ta đã cởi hết quần áo để đi tắm rồi, còn phải mặc quần áo.” Trần Vũ Thư than thở, từ trên ghế sô pha ngồi dậy ngắm nhìn thân hình của mình trong gương, ừm, hình như phải hơi hóp bụng? Xem ra sau này phải ăn ít đồ hơn chút mới được.
“Năm mươi giây!” Sở Mộng Dao nói, nhìn thời gian cuộc gọi trên điện thoại.
“Ôi chao, còn cần khóa cửa đúng không?” Trần Vũ Thư nhanh chóng mặc quần áo vào và nói.
“Bốn mươi giây!” Sở Mộng Dao tiếp tục nói.
“Được rồi, được rồi, tớ tới đây!” Trần Vũ Thư mang giày vào chạy ra ngoài cửa.
Biệt thự của Trần Vũ Thư chỉ cách biệt thự của Sở Mộng Dao vài chục mét. Giữa hai biệt thự có một con đường nhỏ, đối diện nhau theo đường chéo.
Nhìn thấy bóng dáng của Trần Vũ Thư từ xa, Sở Mộng Dao yên tâm cúp điện thoại.
"Dao Dao, cậu làm gì vậy? Người ta vừa mới cởi quần áo chuẩn bị đi tắm, cậu đã gọi người ta ra ngoài." Trần Vũ Thư phàn nàn.
“Khụ, khụ!”
Sở Mộng Dao ho khan hai tiếng, chỉ vào Lâm Dật, sau đó nói: “Tiểu Thư, ở đây còn có người ngoài, cậu nói năng cẩn thận một chút.”
“Ôi chao, không sao đâu.”
Trần Vũ Thư mang vẻ mặt không để ý nói: “Anh lá chắn cũng đều là người nhà mà!”
"Nếu cậu đã nói cậu với anh ta là người nhà vậy thì cậu nên để anh ta sống trong nhà của cậu! Cứ quyết định thế đi!" Sở Mộng Dao nhìn bộ dạng hả hê của Trần Vũ Thư, rất khó chịu.
"Ờ..."
Trần Vũ Thư lè lưỡi cười ngây ngô: "Dao Dao, cậu biết tớ mà, tớ thích khỏa thân khi về nhà. Không tiện cho anh ta ở..."
“Vậy sống ở nhà của tớ thì tiện sao?” Sở Mộng Dao thầm mắng Trần Vũ Thư không đứng về bên chính nghĩa trong lòng.
“Ôi, chuyện không phải rất đơn giản sao?”
Trần Vũ Thư lắc đầu, sau đó nói: “Dao Dao, cậu để anh ta sống ở nhà cậu, còn cậu đến ở nhà tớ không phải là được rồi sao?
“Ừ, nói cũng đúng!” Sở Mộng Dao cảm thấy rằng cuối cùng Trần Vũ Thư đã tìm ra một ý tưởng có tính xây dựng.
Nhưng mà, Sở Mộng Dao lập tức có chút không hài lòng, biệt thự của chính mình lại cho một công nhân nhập cư ở sao? Dựa vào cái gì? Hơn nữa, nếu mất đồ gì đó thì phải làm sao?
"Không được! Tớ không thể để anh ta sống một mình trong biệt thự của tớ!" Sở Mộng Dao nghiến răng.
Trần Vũ Thư cũng rất khó nói, trước đây chỉ vì muốn vui đùa nên mình mới nói Sở Mộng Dao giữ Lâm Dật lại, nhưng bây giờ lại phát sinh vấn đề là Lâm Dật đến sống trong biệt thự của Trần Vũ Thư. Trần Vũ Thư tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng Trần Vũ Thư cũng nghĩ ra một cách: "Hay là, để tớ đến sống với cậu đi. Để anh ta sống ở tầng dưới. Dù sao, phòng của cậu cũng ở trên lầu. Chúng ta không cho anh ta lên lầu là được rồi!"
Sau khi nghe đề nghị của Trần Vũ Thư, Sở Mộng Dao cảm thấy đây là cách duy nhất, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu: "Được, vậy cứ làm như thế đi!"
Trần Vũ Thư thường sống với Sở Mộng Dao nên đã quen thuộc đường ra lối vào. Mà Lâm Dật cũng kéo theo hành lý chậm rãi đi theo phía sau.
Lâm Dật đương nhiên có thể nhìn ra được Sở Mộng Dao có địch ý với anh, nhưng nghĩ đến lời dặn dò trịnh trọng của ông lão khi rời nhà và ánh mắt tin tưởng của Sở thúc thúc thì Lâm Dật cũng không cảm thấy có gì đáng nói. Dù gì thì Sở Mộng Dao cũng là con gái nên không muốn sống chung với anh cũng chuyện bình thường.
“Này, anh tên gì?” Sở Mộng Dao ngồi trên sô pha, vắt đôi chân mảnh dài lên chiếc giường thái phi, nhìn Lâm Dật hỏi.
"Tôi tên là Lâm..." Lâm Dật vừa nói chuyện vừa muốn ngồi lên trên sô pha, đứng ở cửa hồi lâu cũng mệt mỏi, còn chưa kịp đặt mông vào sô pha thì liền nghe thấy một tiếng mắng mềm mại khiến Lâm Dật sợ hãi nhảy dựng lên.
"Dừng lại! Đừng ngồi xuống!" Sở Mộng Dao nhìn chằm chằm Lâm Dật hét lên.
“Làm sao vậy?” Lâm Dật giật mình, mông treo trên không trung, kinh ngạc hỏi.
"Quần của anh bẩn quá, đừng làm bẩn ghế sô pha của tôi! Tiểu Thư thường xuyên khỏa thân nằm trên đó!" Sở Mộng Dao cau mày.
Trần Vũ Thư tròn mắt tức giận, thầm nghĩ Dao Dao sao lại nói như vậy? Vừa rồi không phải còn nói mình nên chú ý nội dung lời nói trước mặt người ngoài hay sao, hiện tại thì hay rồi, tự mình lại nói ra.
Lâm Dật cũng không tức giận, quần áo của anh thật sự không sạch sẽ lắm, ngồi trên xe lửa cả nửa ngày, chạy qua chạy lại giữa gió bụi cả nửa ngày, ngộ nhỡ là bẩn ghế sô pha chỉ là chuyện nhỏ, nếu khiến cho tiểu mỹ nhân này bị bệnh ngoài da thì xong đời.
“Được rồi, anh có thể nói tiếp.” Sở Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lâm Dật đứng lên.
“Tôi tên là Lâm Dật.” Lâm Dật nói.
"Được rồi, Lâm Dật, buổi tối anh sẽ ngủ ở phòng khách bên kia, nhưng nhớ là phòng giữa ở trên lầu là phòng của tôi và Tiểu Thư. Anh không được phép lên lầu, nếu không tôi sẽ bảo cha sa thải anh ngay lập tức."
Lúc Sở Mộng Dao nói vậy, thậm chí bản thân còn không có đủ tự tin, không biết tại sao cô luôn cảm thấy cha mình đã bị Lâm Dật này cho ăn bùa mê thuốc lú rồi, vì vậy nói đến đây cô phải bổ sung một câu: "Nếu anh dám lên, tôi sẽ bảo uy vũ tướng quân cắn chết anh!"
“Ờ.”
Lâm Dật hờ hững gật đầu, nhưng sau khi nghe được nửa phần sau lời nói của Sở Mộng Dao, anh có chút kinh ngạc hỏi: “Uy vũ tướng quân? Đó là cái gì?
Nghe được câu hỏi của Lâm Dật, Sở Mộng Dao tự hào đắc ý hét lên trên lầu: "Uy vũ tướng quân, xuống đây đi!"
“Gâu, gâu…" Tiếng chó sủa vang lên, và một con chó Rottweiler hung dữ từ trên lầu lao xuống đứng bên cạnh Sở Mộng Dao cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Dật.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !