Lâm Dật khẽ mỉm cười gật đầu rồi tự nhiên bắt tay với Sở Bằng Triển. Loại lễ nghi xã giao bình thường này, Lâm Dật đối ứng rất tự nhiên: “Ông Sở, chào ông!”
Sự nhiệt tình của Sở Bằng Triển khiến Lâm Dật thấy hơi thụ sủng nhược kinh, vì lần đầu gặp được một người ủy thác nhiệt huyết như thế. Tuy bản thân anh được ông ta mời đi thực hiện nhiệm vụ hạng nhất nào đó, nhưng chủ tịch của một tập đoàn trong nhóm năm trăm tập đoàn mạnh nhất thế giới lại đối xử với mình như thế, khiến Lâm Dật thấy hơi tò mò. Sao anh lại cảm giác như gặp mặt người đồng cấp nhỉ?
“Cậu Lâm! Tôi cũng biết có lẽ để cậu đích thân làm những việc này sẽ khiến cậu thấy khó xử…” Sở Bằng Triển chần chừ một lát rồi nói.
Thấy ông ta nói quá, ngay cả kẻ mặt dày như Lâm Dật cũng thấy ngượng ngùng, anh vội nói: “Không ngại đâu… Tôi ở nhà bện giày rơm một tháng mới kiếm mấy trăm tệ, ông già nói nhiệm vụ này đủ để tôi ăn cả đời kìa…”
Lâm Dật thầm nghĩ, người ủy thác này phúc hậu ghê, đã mời mình làm việc mà còn lễ nghi như thế. Không như mấy người đưa tiền công cho hắn là bắt đầu nói ra nói vào.
“Cái gì? Bện giày rơm?” Sở Bằng Triển sửng sốt rồi nhìn kỹ lại Lâm Dật, ông ta cũng không nhận lầm người mà? Nhưng mà tên này đang nói cái gì thế? Chẳng lẽ ngày nào lão Lâm cũng kêu anh bện giày rơm kiếm mấy trăm tệ kia à? Sở Bằng Triển hơi cạn lời, ông ta cũng từng nghe loáng thoáng vài sự tích về Lâm Dật từ nhà ông cụ nhà mình. Chỉ tính tiền công của lần đi Châu Phi tìm cách cứu viện con tin kia cũng tầm trên trăm triệu đô la, vậy mà anh lại đi bện giày rơm kiếm tiền?
“Đúng vậy, một đôi giày rơm bán được bốn tệ, một ngày bện năm ba đôi thì một tháng kiếm được vài trăm.” Lâm Dật gật đầu, chính anh cũng loáng thoáng cảm thấy có hơi bất thường, vì hình như ông già không giống một tên quỷ nghèo mà?
Sở Bằng Triển cũng không lo nổi việc riêng của người ta. Ông ta nghe Lâm Dật nói vậy thì cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói: “Về sau tiền lương của cậu mỗi tháng là ba vạn tệ, chừng ấy tiền bao gồm học phí đi học của cậu và tiền chi tiêu hằng ngày. Đương nhiên, tiền tiêu cho con gái tôi thì có thể đi tìm Lý Phúc để chi trả.”
“Ba vạn? Chẳng phải ông già nói là mấy ngàn tệ sao?” Lâm Dật hơi sửng sốt, không phải chứ? Lương cao thế kia à? Sớm biết thế thì còn mang tiền gì tới nữa, cứ nhìn vẻ mặt đau đớn kia của ông già thì anh lại nhớ đến tình cảnh khi anh đòi bốn vạn chín nghìn từ chỗ ông già: “Đợi đã, ông Sở, ông vừa rồi nói cái gì? Đi học? Chi phí học tập? Còn tiền tiêu cho con gái của ông? Đây là ý gì? Tôi hơi khó hiểu…”
Lâm Dật cực kỳ bối rối, lời của ông ta rốt cuộc có ý gì, chẳng phải mình đến thực hiện nhiệm vụ sao?
“Hả? Sao vậy, không phải ông cụ Lâm đã nói hết với cậu rồi sao? Mời đi bên này, chúng ta đi lên lầu bàn tình huống cụ thể đi.” Sở Bằng Triển khẽ mỉm cười, làm tư thế mời rồi sóng vai với Lâm Dật đi về phía thang máy.
Nói thế nào thì bây giờ Sở Bằng Triển cũng là người ủy thác của anh, huống hồ ông ta đưa tiền lương cho mình thật sự không thấp. Tuy Lâm Dật thấy hơi không thể hiểu được chuyện theo lời ông ta, nhưng dù sao mấy năm nay anh cũng nhận không ít nhiệm vụ kỳ quái như thế.
Nên khi Lâm Dật đi với Sở Bằng Triển, anh cố ý bước chậm lại để mình có vẻ đi theo sau ông ta, nhưng ông ta lại là còn cố ý đi ngang hàng với anh.
Tất nhiên Lâm Dật nhìn thấy, anh thầm cảm thấy kinh ngạc. Sao hắn cứ có cảm giác thái độ cư xử của Sở Bằng Triển với mình thân thiện quá mức nhỉ? Tuy anh thấy lạ nhưng cũng không hề mở miệng dò hỏi. Dù sao anh cũng chỉ mới gặp Sở Bằng Triển lần đầu tiên, hai người cũng không quá quen thuộc, có vài lời khó mà nói nhiều. Chờ sau một thời gian thì nhất định sẽ rõ ràng.
Văn phòng của Sở Bằng Triển nằm ở tầng cao nhất của cao ốc Bằng Triển, rộng hai trăm mét vuông, một mặt tường là cửa sổ sát đất siêu lớn khiến ánh sáng trong phòng sáng rõ một cách kỳ lạ.
Sau khi bác Phúc đưa Sở Bằng Triển và Lâm Dật vào văn phòng thì lui ra, giao cho thư ký Tiểu Vu ở phòng thư ký bên ngoài vào châm trà.
“Cậu Lâm, xin hỏi cậu muốn uống gì?” Tiểu Vu đã biết được họ của Lâm Dật từ miệng bác Phúc.
“Nước sôi để nguội đi.” Bình thường anh ở nhà uống nhiều nhất là nước sôi để nguội, ra ngoài vậy thôi.
Tiểu Vu sửng sốt nhưng rồi cũng mỉm cười nói: “Được, xin chờ một lát.”
Còn chủ tịch Sở uống gì thì cô không cần hỏi cũng biết, vì ngày nào cũng giống nhau.
“Cậu Lâm, bắt đầu từ ngày mai, bác Phúc sẽ sắp xếp cậu vào lớp năm, năm ba của Trường phổ thông số một Matsuyama, trở thành một học sinh phổ thông, học một lớp với con gái Sở Mộng Dao. Hàng ngày cậu đi học với nó, tan học, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nó, sau khi về nhà thì kèm nó làm bài tập… nói trắng ra là làm bạn với nó… Mấy năm nay tôi bận làm ăn, thiếu quan tâm con gái, bây giờ lòng áy náy, tôi muốn tìm người chơi thân với nó để quan tâm nó chút… đây là nguyên nhân thực sự khiến tôi tìm đến cậu… Cậu cũng xấp xỉ tuổi con bé, đều là người trẻ, chắc sẽ chủ đề chung nhỉ?” Sở Bằng Triển khẽ mỉm cười rồi nói.
Lâm Dật hơi ngây ngốc, nói gì mà tìm người? Còn quan tâm cô ta? Chủ đề chung? Giỡn à? Đây là cái gọi là nhiệm vụ có thể ăn cả đời à? Sao giống như kén rể thế? Cô nàng này sẽ không có bệnh kín về sinh lý gì đó, không ai lấy nên tìm mình cho đủ số chứ?
“Cậu Lâm, cậu sao vậy?”
Sở Bằng Triển thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Dật thì có vẻ như biết anh nghĩ gì: “Vốn tôi còn cho rằng ông cụ Lâm đã nói chuyện cậu phải làm bây giờ cho cậu, nhưng bây giờ hình như có vẻ không phải vậy?”
“Ông Sở, ông vẫn nên gọi tôi là Lâm Dật đi, cậu Lâm thì hơi không hợp.”
Anh cười khổ rồi nói: “Nói thật, trước đó tôi thật sự không biết tôi phải làm gì. Ông già chỉ nói nhiệm vụ này là nhiệm vụ quan trọng, hơn nữa, nếu làm tốt là có thể ăn cả đời…”
“Ăn cả đời?”
Sở Bằng Triển nghe Lâm Dật vậy thì ngạc nhiên, sau đó ông ta lại cười phá lên: “Ha ha ha ha, không sai, ông cụ Lâm cũng không lừa cậu. Cậu làm tốt, tiền công lấy được thực sự đủ cho cậu ăn cả đời!”
“Vậy…” Lâm Dật vẫn không hiểu thực ra Sở Bằng Triển muốn để mình làm gì: “Nhưng thực chất thì nhiệm vụ của tôi là gì?”
“Lúc nãy tôi cũng nói rồi đó! Cậu theo con gái tôi đi học, tan học thì cùng nhau đọc sách, đương nhiên, cậu cũng phải phụ trách bảo vệ sự an toàn của con bé, đừng để ai ức hiếp nó.” Sở Bằng Triển giải thích.
“Thư đồng? Bảo mẫu?” Đây là những từ hình dung duy nhất mà Lâm Dật có thể nghĩ đến.
“Ừm… cậu cũng có thể giải thích như thế, vì trên thực tế cũng vậy.”
Sở Bằng Triển gật đầu. Không đợi Lâm Dật nói gì, ông ta liền đưa một xấp tư liệu cho Lâm Dật: “Đây là tư liệu về trường phổ thông số một Matsuyama, cậu có thể làm quen trước một ít.”
Lâm Dật khẽ gật đầu bất đắc dĩ. Anh nhận lấy tư liệu, đây là thứ mà ông già gọi là nhiệm vụ siêu cấp? Mẹ nó, anh sẽ không lại bị lừa chứ?
Tựa như lần Nam Mĩ trước đó vậy, ông già nói anh là đi cứu một người… Kết quả làm gì phải cứu một người? Là cứu một đám người…
Nhưng dù sao đi nữa, có tiền công kếch xù, tính nguy hiểm của nhiệm vụ này lại còn thấp, chỉ là hơi có tính chất của chó săn cho tiểu thư nhà giàu thôi. Nhưng mà không sao cả, coi như nghỉ ngơi đi.
Tuy nơi đó gọi là trường phổ thông số một Matsuyama, nhưng thật ra nó đã sớm là một trường trung học tư nhân, chỉ là không có đổi tên khi bị mua thôi. Sở Bằng Triển của tập đoàn Bằng Triển còn là một trong ba cổ đông lớn nhất trường.
Chả trách anh còn chưa học tiểu học mà đã có thể dễ dàng được sắp xếp vào học ở trường phổ thông này. Tuy Lâm Dật không đi học bao giờ nhưng cũng hiểu biết từ trên mạng, rằng con cái ở nông thôn đi thành phố học khó khăn thế nào.
“Được, tôi sẽ làm tốt công việc của mình.” Lâm Dật đơn giản xem tư liệu rồi gật đầu.
“Tất nhiên, có lẽ tính cách của Sở Mộng Dao không tốt lắm, nhưng bản chất của đứa nhỏ này vẫn không tệ.”
Sở Bằng Triển nói tới đây thì hơi cười khổ: “Tôi tin chắc cậu ưu tú như vậy thì nhất định có thể sống chung hoà thuận với con bé.”
Hòa thuận? Thật ra Lâm Dật không trông cậy rằng có thể sống hoà thuận với đại tiểu thư này. Anh lại không phải đi kén rể, sống hoà thuận như vậy có lợi gì. Tuy nhiên ngoài miệng anh lại nói: “Tôi cố hết sức vậy.”
Sở Bằng Triển có vẻ như cũng nhìn ra Lâm Dật qua loa. Ông ta khẽ cười rồi nói ra ngoài cửa văn phòng: “Bác Phúc, Dao Dao sắp tan học rồi, anh đi đón nó một lát, vừa tiện mang cậu Lâm đi làm quen hoàn cảnh.”
“Ông Sở, ông gọi tôi là Lâm Dật là được, hay Tiểu Dật cũng tốt, đừng gọi tôi là cậu Lâm, người nghe thấy không hợp.” Lâm Dật nói.
“Được rồi, tôi gọi cậu là Tiểu Dật đi. nói kiểu gì thì tôi cũng là trưởng bối của cậu, cậu cũng sẽ không thua thiệt gì. Cậu cũng đừng gọi tôi là ông Sở, gọi là chú Sở là được rồi.” Sở Bằng Triển gật đầu mà không hề dây dưa ở vấn đề này.
Lâm Dật gật đầu. Anh đi theo bác bác Phúc xuống lầu, liên tục đi thang máy đến bãi đỗ xe ở tầng ngầm toà nhà.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !