Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Tranh dành Tiên chủng.



Vũ Thiên Long cước bộ chậm rãi, hô hấp trầm ổn, thần sắc thủy chung băng lãnh, hôm nay hắn mặc một thân cẩm tú y phục.



Không mất mấy hơi thở thời gian Vũ Thiên Long đã bước tới trước mặt chúng nhân, chỉ thoáng đưa mắt nhìn phụ mẫu một chút, cũng không nói gì thêm, sau đó ung dung đi lên võ đài cùng Vũ Khắc Tài song song đối diện.



"Ta còn tưởng ngươi không dám đến kia!".



Vũ Khắc Tài mân mê cằm nhỏ, thái độ khinh thường, cười nhạt nói.



"Tại sao ta lại không dám đến?".



Vũ Thiên Long nhìn cũng không thèm nhìn, lạnh nhạt đáp trả.



"Tiểu tử, ta thật sự phục ngươi cái tính cách, có can đảm, có kiêu ngạo, hoặc nói ngươi ngông cuồng đều đúng, nhưng nếu hôm nay ngay cả một chiêu của ta ngươi cũng không tiếp được thì đừng trách đại ca nặng tay".



Vũ Khắc Tài cười như không cười, lời nói kia là khiêu chiến cũng là thủ đoạn làm nhụt chí đối phương.



"Vậy sao? Vì một chữ phục của ngươi, hôm nay tiểu đệ ta sẽ nhẹ tay một chút, không ngược ngươi đến chết!".



Vũ Thiên Long kiệt ngạo đáp trả, trong mắt le lói một tia sát khí, sát khí này ngoại nhân không cảm nhận được.



Chúng nhân bên dưới nghe hai người bọn hắn hoa thoại thì đều nhìn nhau cười.



"Đúng hài tử, chỉ giỏi võ mồm".



"Tìm chết!".



Vũ Khắc Tài nghe vậy thì sầm mặt lại, hắn hét lên một tiếng, theo thanh âm rơi xuống tu vị cũng đồng thời bộc phát, cánh tay khẽ động, lập tức một cái hỏa cầu to lớn do linh khí ngưng tụ tạo thành, lơ lửng phiêu phù ngay trước mặt, liệt hỏa với nhiệt độ cực cao thiêu đốt không gian bốn phía.



"Ngưng Khí tầng bốn! Không phải là tầng ba sao?".



Có tộc nhân che miệng thốt lên kinh hãi.



Mười hai tuổi, Ngưng Khí bốn tầng đã được xưng tụng là loại người thiên tài khó gặp, tốc độ tu luyện như vậy nếu đặt tại tông môn Tu Chân cũng hoàn toàn có thể đứng vào hàng ngũ thượng lưu.



Nhưng thiên tài chân chính lúc này vẫn đứng im bất động, trên khuôn mặt non nớt kia thậm chí còn không có lấy một chút mảy may biểu cảm.



Cơ hồ mọi chuyện đang diễn ra đều không rơi vào trong mắt hắn, phảng phất như gió mây đồng dạng.



Đơn giản bởi vì Vũ Thiên Long chưa bao giờ xem Vũ Khắc Tài là địch nhân chân chính, đúng là hắn kiêu ngạo nhưng kiêu ngạo đồng thời cũng là một loại đạo tâm.



Vũ Thiên Nguyên cùng Lý Phi Yến đều xiết chặt đôi bàn tay, thần sắc lo âu biểu lộ rõ ràng trên khuôn mặt, trong ánh mắt nhìn cũng đều vô cùng mờ mịt.



Lý phi Yến quay sang trượng phu, khó khăn cắn chặt môi thì thào



"Nguyên ca, hay là!!!".



Vũ Thiên Nguyên không nói gì, chỉ ngao ngán lắc đầu thở dài một hơi, hắn biết hôm nay mình đã triệt để thua cuộc rồi, hoàn cảnh của Vũ Thiên Long giờ phút này cũng không khác gì chính hắn cùng đối đầu với Vũ Khắc Điệp vậy, chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không có một tia hy vọng nào, nếu không muốn nói là tuyệt vọng.



Thời điểm Vũ Thiên Nguyên đang muốn lên tiếng nhận thua thay hài tử thì hỏa cầu kia đã sớm áp sát trên đỉnh đầu Vũ Thiên Long.



Vũ Khắc Tài lập tức động thủ, không nói nhiều, ra tay không chút nhân nhượng, trong ánh mắt nồng đậm ý tứ tàn nhẫn.



"Dừng tay cho ta!".



Vũ Thiên Nguyên thấy vậy đáy lòng tự nhiên rơi xuống.



Hỏa cầu là do chân khí tạo thành lại được tâm hỏa đốt cháy thế nên nhiệt độ cùng uy lực cũng không phải tầm thường, lúc này uy áp tầng tầng lớp lớp, ngay cả không khí đều bị đốt cháy, hư vô xung quanh mấy chục trượng thoáng vặn vẹo.



Mặc dù là thực lực hài tử triển lộ nhưng mang theo đầy đủ khí tức túc sát.



Khi mà hỏa cầu kia còn cách đỉnh đầu Vũ Thiên Long tầm nửa trượng, hắn mới nhẹ nhàng lắc mình một cái, đôi chân dẫm mạnh lên nền đá võ trường đẩy thân thể nhanh chóng lùi về phía sau một đoạn.



Tu vị Vũ Thiên Long cũng tùy thời buông hết ra ngoài, từ Ngưng Khí tầng một kéo lên một mảng lớn, mãi cho đến Ngưng Khí tầng ba mới triệt để ngừng lại, theo đó hư vô xung quanh phạm vi nhỏ đều bị lực lượng tu vị nhất thời trùng kích khiến cho phong bạo cũng bắt đầu nổi lên.



Tay phải Vũ Thiên Long linh hoạt bắt ra hàng loạt loại pháp quyết, càng biến hóa liên tục, đồng thời một chưởng đánh thẳng lên phía hư vô ngay trên đỉnh đầu, một chưởng ấn màu vàng kim mờ nhạt cấp tốc thành hình, cơ hồ một tảng đá lớn bị cự nhân ném ra, chưởng ấn gào thét xé gió nện thẳng lên hỏa cầu.



"Oanh Oanh..".



Thanh âm va chạm vang lên, chưởng ấn lập tức toái diệt, hỏa cầu cũng lung lay một chút sau đó đổ sụp hóa thành vô số tinh điểm tan biến hư vô.



"Ngươi thua!".



Vũ Thiên Long đảo mắt nhìn Vũ Khắc Tài nhàn nhạt cất lời, trong thanh âm không nghe ra được một chút biến hóa cảm xúc nào, tựa hồ đối với hắn chuyện này là sự kiện đã được an bài từ trước.



"Một kích thủ hòa!".



Chúng nhân bên dưới cùng ồ lên.



"Vũ Thiên Long kia vậy mà cũng đã tiến cảnh đến Ngưng Khí tầng ba rồi, cái này hắn có thể tự tin, ta nghĩ không chừng sự việc liên quan đến Tiên căn e rằng không chỉ là lời đồn".



Một tộc nhân chi thứ kinh nghi nói.



"Có khi nào Tài nhi chủ quan nên chưa xuất toàn lực không?".



Vũ Khắc Điệp thần sắc hung ác, âm trầm quan sát.



Theo như giao hẹn, một chiêu bất phân thắng bại đồng nghĩa với việc Vũ Khắc Tài thua cuộc.



Khuôn mặt thoáng co quắp, Vũ Khắc Tài lúc này đã không còn giữ được sự bình tĩnh như ban đầu, đôi mắt long sòng sọc, luôn luôn tự cho mình là thiên tài cộng với tâm trí hài tử Vũ Khắc Tài không cho phép bản thân thua cuộc, hắn điên cuồng hét lên một tiếng.



"Nằm mơ, đi chết đi!".



Dứt lời Vũ Khắc Tài phi thân về phía trước, một chưởng thình lình đánh ra ý đồ diệt sát Vũ Thiên Long, một chưởng này mang theo hơn mười phần lực lượng tu vị, chưởng ấn biến ảo như gió, nặng nề như núi, tuy không phải quá mức cường hoành nhưng đồng thời cũng cuốn theo phong bạo khiến cho không khí xung quanh phút chốc trở nên nhốn nháo.



"Dừng tay!".



Vũ Thiên Nguyên thấy vậy thì dẫm chân hét lớn, tu vị Trúc Cơ bạo phát mà ra khiến cho thiên địa bốn phía đều ầm ầm nổ vang, thân thể hắn như một đạo cầu vòng lao nhanh lên võ đài ý đồ ngăn cản Vũ Khắc Tài diệt sát nhi tử mình.



Cũng ngay lúc này Vũ Khắc Điệp trầm mặt lại, loáng một cái hắn cũng đã ở ngay phía trên võ đài, lăng không tại hư vô cùng với Vũ Thiên Nguyên không ngừng giao thủ, hai người bọn họ lực lượng cuồng bạo, tốc độ lại cực kỳ nhanh chóng, đến nỗi tu sĩ bên dưới còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.



Chưởng ấn, thủ ấn ngập trời, thiểm điện gào thét, thiên lôi nổ vang, chỉ thấy phong vân cuộn trào bát phương sấm rền, hư vô lúc này bị lực lượng tu vị càn quấy đến độ méo mó, đại địa lắc lư dữ dội.



Mọi chuyện nói có vẻ dài dòng nhưng thực sự chỉ diễn biến trong vòng chưa đầy một hơi thở thời gian.



Vũ Thiên Nguyên bị một cái thủ trảo màu huyết hồng đánh thẳng lên ngực, hắn bay ngược về sau rơi trên diễn võ trường ngay vị trí tường rào bảo hộ bằng tinh thiết, khuôn miệng không ngừng trào ra máu tươi.



Vũ Khắc Điệp cũng bị chấn lùi lại một đoạn, thân thể chao đảo tại trên hư vô, dường như ở một kích này Vũ Thiên Nguyên đã xuất ra hơn mười phần thực lực, trong đó có đến bảy phần điên cuồng.



Vũ Thiên Long nhìn cũng không thèm nhìn, khuôn miệng nhỏ thoáng qua một vệt cười sâu kín, hắn nhìn chưởng ấn kia của Vũ Khắc Tài đập đến trước mặt, khi chưởng ấn còn cách một khoảng ngắn Vũ Thiên Long mới bắt quyết đánh ra một chỉ.



"Lăng Không Kình!"



Một quang trụ ánh sáng lập lòe hình thành, bằng tốc độ nhanh chóng gào thét xé không lao đến cùng chưởng ấn kia đồng thời va chạm, thanh âm không khí bị trùng kích nổ vang.



Đùng..Đùng.



Chưởng ấn toái diệt, nhưng chỉ pháp kia không dừng lại ở đó mà tiếp tục đánh thẳng lên cánh tay Vũ Khắc Tài, cơ hồ một mũi tên bạc mạnh mẽ chấn nát y phục trên thân thể hắn, thậm chí cánh tay cũng lập tức bị phá toái, song thủ hóa thành thịt vụn.



Vũ Khắc Tài đau đớn thét lên một tiếng, lúc này huyết nhục đã mơ hồ không còn nhìn rõ, chỉ thấy toàn thân y phục bị máu tươi nhiễm ướt.



Vũ Khắc Điệp thấy nhi tử bị đánh đến thành ra bộ dạng như vậy thì tựa hồ hóa điên, tại mi tâm của hắn chợt lóe lên một luồng ánh sáng, tức thì một đạo kiếm khí màu xanh nhạt cực tốc thành hình phá không mà đi, kiếm khí này sắc bén đến độ thậm chí hư vô xung quanh đều bị cắt đứt gọn gàng thành hai nửa.



Uy áp Kết Đan ngập trời.



Nếu như một kiếm này thuận lợi đánh lên người Vũ Thiên Long thì hẳn hắn phải chết không thể nghi ngờ.



Vũ Thiên Nguyên cùng tứ thủ hộ giả thoáng ngây người một chút sau đó mới nhao nhao cùng nhau xuất thủ, nhưng đều đã muộn, kiếm khí kia quá nhanh, ngược lại thực lực của Vũ Thiên Long vẫn còn quá yếu, hắn hoàn toàn không có lấy một chút cơ hội nào để tránh né.



Chẳng ai ngờ được chỉ một cái dịp nhỏ để hài tử tỉ võ luận bàn lại có thể quay ngoắt một cách chóng mặt như vậy.



"Quá bỉ ổi, còn là cường giả Kết Đan hay không?".



Có người thấy vậy thì bất bình la lối.



Khi một kiếm này đoán chừng đụng nát thân thể Vũ Thiên Long thì bên ngoài hư không xa xôi chợt vang lên một tiếng hét dài.



"Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi sát hại đệ tử tương lai của ta!".



"Chết! "



Thanh âm này cực lớn, theo đó bầu trời vậy mà ầm ầm nổ vang, thiểm điện gào thét, hư không tràn ngập lôi quang, một khắc này thương khung bên ngoài cơ hồ đều mất đi ánh sáng, Thiên Địa mất đi ý chí, có một cỗ lực lượng mạnh mẽ như Thiên uy đang hung hăng giáng lâm.



Cả bầu trời chìm trong sắc màu tím sậm, uy áp như thủy triều tràn ngập mọi ngóc ngách khiến cho chúng nhân phía dưới diễn võ trường đều bị uy áp kia đè nén đến khó thở, kẻ yếu ớt thậm chí còn ngay lập tức tại chỗ phun ra máu tươi.



Một chữ " TỬ " cực lớn màu đỏ như máu theo đại âm kia hình thành như na di trong thiên địa, tốc độ thậm chí còn siêu việt cả vận tốc ánh sáng, chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng nổ " Ì ùng " vang lên, rồi một tia điện lôi xé nát bầu trời quét qua, như lưu tinh đánh thẳng vào ngực Vũ Khắc Điệp.



"Cách không giết người! Là thủ đoạn của Nguyên Anh cường giả!".



Vài kẻ mặt mũi đầy mồ hôi cố gắng chống chịu lấy luồng uy áp kia nhưng vẫn còn đủ tĩnh táo âm thầm nhận xét.



Trong hư không, nơi cuối chân trời, thân ảnh một lão giả gầy nhom bẩn thỉu dần dần Thuấn Di xuất hiện.



Lão giả này chính là lão khất cái ngày đó trên tầng hai của tửu lâu tại trấn Đà Nẵng, mấy ngày hôm nay vẫn âm thầm theo dõi Vũ Thiên Long, nếu chỉ nhìn qua cách ăn mặc cùng phong thái bên ngoài đoán chừng không một ai dám cho rằng lão lại là một vị đại năng thâm tàng bất lộ.



Bên người buộc lấy một cái hồ lô rượu, tay cầm chiếc đùi gà nướng vàng đã bị gặm nham nhở, trên miệng còn bóng loáng, lem luốc dầu mỡ.



Lão giả này thân hình gầy gò, tướng mạo vô cùng tầm thường, cơ hồ một lão nông sống ở nơi thôn dã vậy, nhưng nếu chú ý thật kỹ vào đôi mắt sẽ thấy, đôi mắt kia phát ra quang mang cơ trí, quang mang tinh anh đến cực điểm, trên thân thể còn có một tầng ánh sáng trắng bạc do đạo vận ngưng kết mà thành. 



Từ hơi thở toát ra mãnh liệt một luồng khí tức cuồng bạo mà hoang dã, lãnh ngạo mà cô độc, tựa như một đầu Lang Vương.



Thời khắc lão hiện thân thương khung cũng muốn run rẩy, thái dương đều ảm đạm đi nhiều, từ bốn phía hư vô lôi quang không ngừng chớp giật lại có hàn phong quét ngang đại địa khiến cho loạn vũ tại thời điểm này thi nhau trút xuống.



Nói đến Vũ Khắc Điệp, sau một kích như đạn pháo kia, thân thể hắn bị đánh chìm sâu vào trong lòng đất không biết sống chết thế nào, chỉ thấy một viên ngọc cốt màu vàng kim từ đó vội vàng bay ra như muốn đào tẩu.



Lúc này lão giả khẽ vươn cánh tay hướng ra bên ngoài, bàn tay gầy guộc như cành khô mộc dễ dàng bắt lấy viên ngọc cốt, khàn khàn nói.



"Kim Đan, rơi vào tay ta thì không thể thoát được".



Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, hơn nữa dưới uy áp không kém gì Thiên uy kia tựa hồ thời gian đều phải trôi chậm lại, khi chúng nhân kịp định thần thì viên Kim Đan của Vũ Khắc Điệp đã bị lão một tay nắm chặt.



Kim Đan điên cuồng gào thét, muốn tìm cách trốn chạy nhưng lòng bàn tay lão tựa hồ chứa đựng cả thương khung.



"Tiền bối, xin tha mạng!".



Kim Đan ai oán cầu xin, Vũ Khắc Điệp gửi thân Kim Đan giờ phút này sợ hãi cực độ.



Tứ thủ hộ giả cũng kinh nghi, đồng thời quỳ gối cấp quyền cung kính nói.



"Tiền bối giá lâm, chúng ta không thể đón tiếp từ xa mong tiền bối xá tội! "



Bốn người bọn họ nhận ra vị cường giả tiền bối này không đơn giản chỉ là một Nguyên Anh kỳ, bằng không khi hắn ta hiện thân cũng chẳng thể nào tạo ra được cái tràng cảnh khoa trương đến như vậy.



"Vị này là tồn tại chúng ta không thể với tới, chỉ có thể cúi đầu ngưỡng vọng!".



Bốn vị thủ hộ giả âm thầm nhận định.



Đồng thời, lão giả kia cũng đảo mắt một vòng đánh giá.



"Tại một gia tộc phàm tục lại có thể xuất hiện đến năm tên tu sĩ Kết Đan, không tệ! ".



Bình thường thì ở những tông môn nhị lưu, tam lưu có thể có một vài Kết Đan cảnh tọa trấn đã xem như thỏa sức hoành hành ngang dọc, hô mưa gọi gió, mặc dù tại năm đại tông tông môn phía trên, Kết Đan tu sĩ cũng chỉ là một nội môn đệ tử, nhưng đặt trong thế tục thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác biệt.



Vũ Thiên Long đã sớm nhận ra lão nhân này, sáng hôm nay lý do hắn đến muộn cũng bởi vì vô tình phát hiện có kẻ tại Vũ gia làm trò ăn cắp gia cầm, đoán chừng cái đùi gà nướng kia cũng là gà của Vũ gia.



"Tiền bối! Hạ thủ lưu tình!".



Vũ Thiên Long nhìn lão giả một chút, sau đó cúi đầu, chắp tay cung kính nói.



"Hắn muốn giết ngươi, ngươi lại cầu tình xin tha mạng cho hắn, đây là đạo lý gì?".



Lão giả khuôn mặt chợt đanh lại, một bộ không vừa lòng, nhếch môi chậm rãi hỏi.



"Hắn là đại bá của ta, trong thân thể cùng chảy chung huyết nhục, tuy không thân tình nhưng lại là ruột thịt, đa tạ tiền bối đã cứu mạng, chỉ mong ngài có thể tha cho hắn một con đường sống!".



Vũ Thiên Long nhẹ nhàng, trong ngôn từ còn chất chứa ý vị thâm trường.



"Hừ, ruột thịt thì đã sao? Hắn muốn hại ngươi thì chính là địch nhân của ngươi, tiểu tử ngươi còn quá non nớt, đối với địch nhân chỉ có sống chết không có khoan dung, nếu như ta không đến đây kịp lúc chẳng phải giờ khắc này ngươi đã hóa thành thịt vụn?".



Lão nhân tỏ vẻ không vừa lòng, trong quầng mắt sâu hun hút còn hiện lên một tia hung ác.



"Bởi vì ta đánh con trai hắn bị thương, hắn vì làm cha mà sinh lòng thù hận, bất cứ kẻ làm cha nào đều có lòng bao dung, che chở cho con cái, phụ mẫu trên đời đều như vậy, đổi lại là ta y nguyên như vậy!".



Vũ Thiên Long trước sau đạm mạc, ngôn từ chậm rãi nhưng lại có sức thuyết phục to lớn.



"Tốt! Vì nghĩa cử của người làm cha như ngươi nói, lão nhân gia ta sẽ tha cho hắn nửa mạng".



Dứt lời lão nhẹ nhàng phất tay, Kim Đan theo đó rít lên một tiếng lao vút cực tốc chạy trốn.



"Đi kiếm một thân thể khác, từ nay về sau ta cấm ngươi sinh lòng thù hận!".



Lão giả không mặn không nhạt nói.



Vũ Thiên Long cũng chắp tay hướng bầu trời, ôn nhu nói.



"Hy vọng đại bá có thể chín bỏ làm mười, hồi ân oán này xem như kết thúc tại đây, gia tộc sẽ tận lực cứu chữa thương thế cho Tài huynh, người yên tâm tu dưỡng!".



Vũ Thiên Long không đặt nặng ân oán, đây là cách làm người của hắn, hết thảy đều là nghĩ cho gia tộc, những chuyện đã qua trong mắt hắn phảng phất chỉ như mưa đêm hôm trước mà thôi.



Nghe đến đây, Kim Đan kia chợt phát ra quang mang bảy màu rồi vội vàng lao vút thương khung phía xa, hòa mình vào bên trong mặt trời chói mắt.



"Ta cứu ngươi một mạng, ngươi nợ ta một cái ân tình, tiểu tử ngươi xem nên hồi báo thế nào đây?".



Lão giả nhìn Vũ Thiên Long cười cười.



"Ngài ăn Linh Kê Vũ gia, trộm rượu Vũ gia, xem như ân tình trả đủ!".



Vũ Thiên Long cũng nhếch miệng cười.



"Khốn kiếp, chỉ một con gà một bình rượu là trả xong rồi sao!".



"Rốt cuộc người muốn thế nào?".



"Nhân gia nhìn trúng ngươi từ lâu, muốn thu ngươi làm môn hạ, nhanh nhanh hành lễ bái sư đi!".



Lão giả chép miệng trầm giọng nói.



"Bái sư? Ta lại không muốn bái một lão khất cái làm vi sư đâu!".



Vũ Thiên Long vội vàng thoái thác. 



"Thế nào là khất cái? Nhân gia thế nhưng ngày xưa là một đại nam nhân tuấn mỹ, ngươi không biết có bao nhiêu nữ nhân nguyện quỳ gối trước mặt ta, nguyện sống chết vì ta đâu !Hừ Hừ ! Không có một ngàn thì cũng đến chín trăm mấy!".



Lão một bộ kiêu ngạo hồi tưởng chuyện cũ, vừa nói vừa quan sát biểu tình Vũ Thiên Long.



"Vậy sao!".



Đúng lúc này hư vô trên cao bỗng nhiên bị xé toạc ra, có thể thấy một nam nhân cao lớn uy vũ đang đạp đại kiếm thong thả phi hành về hướng này.



"Lý Trác Thần! Bao nhiêu năm qua đi ngươi vẫn tự kiêu như vậy, bản lãnh không tăng nhưng bản tính thủy chung không chịu thay đổi".



Nam nhân trên cao mở miệng nói, thanh âm cuồn cuộn như thiên lôi.



"Em gái ngươi!".



Lão giả nhìn cũng không thèm nhìn, tựa hồ nghe thanh âm liền biết người đến là ai, sau khi nhếch môi chửi thầm, một cái cự đại cánh tay thình lình chộp thẳng vào hư không khiến cho thương khung bên trên một khắc này như thủy tinh giòn tan vỡ vụn, đổ sụp xuống.



"Hừ!.. Bằng hữu lâu ngày gặp mặt không kịp chào hỏi đã vội động thủ sao?".



Nam nhân cũng nhẹ nhàng vỗ lên hư không một cái.



Hai luồng lực lượng kinh tâm động phách cùng nhau va chạm, sóng xung kích hình thành rồi nhanh chóng quét về bốn phía, thậm chí Hải Vân quan bên ngoài trăm dặm cũng run lên bần bật, một vài ngọn núi nhỏ cùng mấy cái quan đạo trường thành đều trực tiếp phá toái hóa thành bụi phấn, tưởng chừng trời sụp đất nứt, thiên băng địa diệt.



May mắn là lực lượng kia không nhằm vào tộc nhân Vũ gia, càng không nhằm vào bá tánh Trấn Thiên Quan, nếu không e rằng toàn bộ sinh linh đều phải hóa vong hồn.



"Lý Trác Thần, tên điên, người thực sự muốn động thủ?".



Nam nhân trên bầu trời cảm nhận được đối phương ra tay liền là đại chiêu, tức giận hét lên một tiếng.



"Hừ, đi, đi ra Đông Hải cùng ta đánh một trận!".



Lão nhân khuôn mặt đỏ mắt trợn, đôi bàn tay nắm chặt lại, hung hăng nhìn nam nhân trên bầu trời cũng điên cuồng quát.



"Lão bất tử này, vừa gặp đã muốn đánh nhau, nếu như bái một lão sư như vậy hẳn là nhiều chỗ tốt nhưng khẳng định hắn cũng có không ít cừu nhân!".



Vũ Thiên Long nghĩ vậy thì bất giác bĩu môi cười khổ.



"Đánh cái gì, ta đến đây là có đại sự, lúc khác ta cùng ngươi đánh một trận!".



Nam nhân thu lại phi kiếm, thân hình phiêu phù trên hư vô sau đó đáp hạ xuống mặt đất.



"Ta biết ngươi đến là có lý do gì, Hừ...Tên đệ tử này lão phu đã chọn, ngươi đừng hòng giở trò!".



"Ngươi chọn thì sao? Quan trọng là hắn có chịu bái ngươi làm thầy hay không? Ta nghĩ chút nữa thôi ba lão bất tử kia cũng sẽ đến, lúc đó chúng ta tha hồ tranh giành".



"Ta sợ các ngươi sao? Đến tên nào ta lại đánh tên đó, Lý Trác Thần ta xưa nay không quen nhường nhịn, phàm là những thứ đã lọt vào mắt thì các ngươi đừng hòng cướp đi ".



"Đồ không nói lý lẽ, thế nào? Muốn đánh thì đánh, bổn tọa há lại sợ ngươi?".



Nam nhân đỏ mặt tía tai triệt để bị làm cho tức giận, hắn cùng Lý Trác Thần cả đời đánh giết nhưng cũng không phải là địch nhân gì, chỉ là tính tình khác biệt, đạo không chung đường.



Lúc này, hư vô bốn phía như bị một cỗ lực lượng cường hoành mạnh mẽ nhấc lên, chỉ thấy tại ba phương vị bất đồng, Bắc, Đông, Nam chợt lóe lên ba đoàn quang điểm, từ đó có ba bóng người đằng vân xuất hiện.



Ba người này, đến từ phương đông một lão giả ngoài bảy mươi, râu tóc đều đã trắng bạc, thân mang đạo phục màu xanh xám, khí định thần nhàn nhìn qua có vẻ vô cùng Tiên phong đạo cốt, nơi vị trí thắt lưng có đeo lấy một chiếc ngọc bội hoàng kim, bên trên một chữ Thánh lập lòe phát sáng, đại biểu cho hắn đến từ Đông Hải Thánh Long Môn.



Một người đến từ phương bắc, nam nhân này tuổi đời đoán chừng còn rất trẻ, trường bào trắng tinh phiêu diêu trong gió, hắn cưỡi trên lưng một đầu Ly Long to lớn, thân rồng dài hơn vạn trượng vắt ngang bầu trời lại phiêu miểu trong tầng mây, nam nhân tướng mạo vô cùng anh tuấn, mày sắc mắt kiếm, tóc dài bối cao ngũ quan cân đối hài hòa, bên hông còn đeo một cây ngọc tiêu màu xanh, nhìn qua như văn nhân tú sĩ, người này đến từ Á Đông Thần Tông.



Người nữa lại đến từ phương nam, đây là một trang nữ nhân dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nàng ta dáng liễu da ngọc, tóc đen môi thắm, diện mục tú lệ vô cùng, kết hợp với một thân cung bào màu hồng phấn càng tôn thêm vẻ đẹp cao quý khó bề diễn tả hết bằng lời.



Cổ nhân có câu Phù Dung thẹn kém sắc, Trúc Liễu kém mảnh mai, dường như là để miêu tả trọn vẹn vẻ đẹp này, sau lưng nàng, trên cung bào được thêu họa một cái đồ án càn khôn thật lớn.



Nam Bộ Càn Khôn Tông.



Ba người bọn họ toàn thân khí tức chập chùng, lại siêu phàm thoát tục, tuy tu vị đã được thu liễm đến mức tối đa nhưng cơ hồ chỉ cần một tia, một sợi thoát ra bên ngoài cũng đủ khiến cho phong vân biến sắc.



Chúng nhân đứng bên dưới uy áp kia chỉ còn cách cúi đầu triều bái, bất kể là ai, bất kể có tu vị gì cũng đều hướng mắt lên bầu trời chắp tay quỳ lạy, tựa hồ bá tánh sinh linh đang tỏ lòng sùng bái đối với đấng Thánh Thần, tất nhiên phải ngoại trừ lão nhân khất cái cùng đại hán cao lớn kia ra.



"Đến nhanh vậy sao?".



Lý Trác Thần khẽ đảo mắt hướng phía trên bầu trời sau đó mím môi cười nhạt, bất quá đáy lòng cũng có chút bất an.



"Trung Bộ Phong Vũ Môn, Bắc Bộ Tinh Nguyệt Môn đều đã đến, năm đại tông môn cùng tề tựu, thật là dịp may hiếm có!".



Lão nhân tóc trắng cất lời, cũng nở một nụ cười hiền từ.



"Tiểu muội cứ tưởng mình đến sớm nhất rồi, không ngờ bốn vị đạo huynh còn nhanh chân hơn cả ta!".



Cung trang nữ nhân cũng nhẹ nhàng chen vào một câu.



Bốn người quan sát Vũ Thiên Long, xác nhận Tiên căn chủ nhân, đều hướng đối phương lẫn nhau cười cười.



"Thế nào.. Lý huynh, Trương huynh, Võ huynh, Kiều muội, lần này như cũ tiến hành hay là phải bày ra lệ mới đây?".



Nam nhân cưỡi trên lưng Ly Long cũng đồng thời thả mình một cái, chậm rãi hạ xuống mặt đất đối với bốn phía ôm quyền, âm như chuông đồng.



Nam nhân đưa mắt nhìn Vũ Thiên Long, chăm chú đánh giá, sau đó hồ hởi nói.



"Tiểu tử! Năm người bọn ta đều là tông chủ, trưởng bối có bối phận cực cao trong ngũ đại tông môn quốc gia Đại Việt, hôm nay cùng tề tựu ở đây mục đích chính là muốn thu nhận ngươi làm môn hạ!".



Ngưng một chút lại nói.



"Ta là môn chủ Thánh Long Môn nằm bên ngoài Đông Hải, tên gọi Trần Tử Nam, tệ môn ngày đó được chính tay Lạc Tổ Lạc Long Quân khai sáng, ngươi hẳn đã từng đọc qua sử sách cũng biết qua Lạc Tổ ngài.



Ta nói luôn, nếu ngươi nguyện ý bái nhập Thánh môn, có thể được đặc cách trở thành Hạch Tâm đệ tử, chỉ cần trở thành Hạch Tâm đồng nghĩa với việc một bước lên mây, trong tông môn uy vọng ngang bằng trưởng lão, càng có được tài nguyên tu luyện dồi dào".



Nam tử vừa dứt lời, nữ nhân xinh đẹp kia cũng vội vàng lên tiếng.



"Bổn tọa Kiều Nguyệt Nga phó tông chủ Càn Khôn Tông, tông môn ta cũng là do một tay Phù Đổng Thiên Vương tạo lập, truyền thừa đến nay đã hơn năm ngàn năm có lẻ, tuy so ra trên mọi phương diện đều có phần không bằng tứ đại tông môn khác.



Nhưng mà...Nếu ngươi thuận ý gia nhập Càn Khôn Tông có thể tùy thời bái một trong ba vị Thái Thượng trưởng lão đức cao vọng trọng làm vi sư, đến lúc đó bối phận cùng ta và Tông Chủ ngang bằng, sau này còn có cơ hội ngồi lên vị trí Tông Chủ đời sau, hơn nữa phương nam khí hậu ôn hòa, tài nguyên lại càng là phong phú, rất thích hợp cho người mang Tiên căn như ngươi!".



"Ta Tông Chủ Á Đông Thần Tông, Á Đông Thần Tông là nơi đặt ngọn Phi Thiên Sơn huyền thoại, càng nằm trong vị trí trung tâm của Hoàng Liên long mạch vậy nên linh khí vô cùng dư thừa, bái nhập tông môn ta nếu như ngày sau ngươi có thể Hóa Hư sẽ dễ dàng được thiên đạo tiếp dẫn, thuận lợi phi thăng Tiên Giới, bổn tôn tên gọi Trương Kiếm Phi".



Đại hán cao lớn kia đôi mắt cũng sáng như sao, biết tranh dành bắt đầu rồi hắn nhanh chóng tiếp lời.



"Ta Võ Văn Quân, Tôn Chủ Tinh Nguyệt Môn nơi phương bắc, tông môn đặt tại Tản Viên Thánh Sơn đệ nhất hùng quan, càng là vị trí long nhãn của Hoàng Liên Sơn Mạch, nói về mức độ nồng đậm của linh khí đều không thua kém gì so với Á Đông Thần Tông đâu.



Nếu ngươi nguyện ý bái nhập thì ngay lúc này có thể bái ta làm vi sư, trở thành môn hạ thứ bảy của Võ Văn Quân này, chưa nói đến tài nguyên tu luyện hay phúc lợi sau này ngươi nhận được....Ngay lúc này đây bổn tọa sẽ tặng cho ngươi một kiện Tiên Khí là pháp bảo phi hành".



Vừa nói, Võ Văn Quân thâm ý cười lại nhẹ nhàng vẫy vẫy về phía hư vô, chỉ thấy tại đó thình lình xuất hiện một thanh phi kiếm màu ngân đồng cực lớn, thanh kiếm này chính là Thuận Thiên Kiếm mà hắn vẫn thường dùng.



"Tặng Tiên khí, thủ đoạn không tệ a! Lần này hắn quyết tâm tranh dành với chúng ta đây mà.".



Trần Tử Nam nửa thật nửa đùa nói.



"Hừ, sáu lần trước chẳng phải hắn đều nói cùng một câu như vậy, tên mặt dày này!".



Kiều Nguyệt Nga thần sắc thoáng chút khinh thường, nàng nhẹ nhàng lên tiếng.



Lúc này khi chúng nhân Vũ gia vẫn còn đang ngây người chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Lý Trác Thần bên kia im lặng hồi lâu cũng đạm mạc lên tiếng, trên khuôn mặt thoáng chút xấu hổ cùng bất an. 



"Ta Lý Trác Thần, Thái Thượng Trưởng Lão Phong Vũ Môn, tính ta phóng khoáng lại thích ngao du thiên hạ, vậy nên hơn ngàn năm nay đều chưa từng trở lại tông môn, nếu ngươi bái ta làm vi sư tất nhiên chỉ có hư danh không có bối phận, càng là tán tu tài lực hạn hẹp, bản thân ta lại kết thù tại năm châu bốn biển, địch nhân nhiều vô số kể, sau này thỏa sức trốn chạy.



Nhưng mà, ngươi sẽ là đệ tử duy nhất một đời Lý Trác Thần này, ở cùng ta mặc dù tương lai không bằng cùng bốn tên tiểu bất tử kia so sánh, nhưng không bị gò bó bởi môn quy, về sau mặc sức tung hoành Tu Chân giới.. Bản thân ta không có gia hương càng không thân nhân bằng hữu, thế nên đồ đệ ta cũng chính là thân nhân của ta, chỉ cần kẻ nào dám động đến một cọng lông của ngươi cùng gia tộc ngươi, vi sư sẽ một đao giết chết kẻ đó.



Ngươi tuổi trẻ tài cao, lại thiên phú kinh người, nhân gia khẳng định ngươi trong vòng mười năm có thể Kết Đan, năm mươi năm thành Anh, trăm năm thuận lợi vượt qua cửu cửu đạo kiếp, ba trăm năm Hợp Đạo, ngàn năm Hóa Hư đỉnh đỉnh phi thăng, nhân gia không có gì quý giá cho ngươi làm lễ vật bái sư, chỉ hứa với ngươi một điều duy nhất, tại Tu Chân giới này không ai có thể tổn thương đến ngươi dù chỉ là một chút!".



Dứt lời, Lý Trác Thần bỗng nhiên trầm mặc, trong đôi mắt già nua khắc khổ chợt hiện lên một chút bi thương khó bề che dấu, một chút bi thương này không thể dùng ánh mắt mà phải dùng đến nội tâm để đi cảm nhận.



"Chúng ta đều đã nói xong, như giao hẹn từ trước, ngươi có quyền lựa chọn một trong năm người, chọn ai là quyền của bản thân ngươi, chúng ta không can dự".



Võ Văn Quân cũng trầm mặc lên tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia mong đợi.



Thực tế thì trong bảy chủng mầm mống đạo vận được Thượng Thiên ban phát trong quá trình thiên đạo tiếp dẫn cũng đã có sáu thiếu niên mang Tiên căn hiện thế, sáu người bọn hắn đều được bốn đại tông môn thu nhận từ rất sớm, trong đó Á Đông Thần Tông có hai người, Tinh Nguyệt Môn có hai người, hai người còn lại phân biệt bái nhập hai tông môn còn lại.



Vũ Thiên Long trầm mặc suy nghĩ, hắn thực sự không ngờ chính mình lại có thể làm kinh động đến năm vị đại năng thâm tàng bất lộ này, đây có thể nói là một hồi cơ duyên cực lớn, đồng dạng là một sự kiện đau đầu.



Đối với bất kỳ người nào Vũ Thiên Long cũng đều có thiện cảm, càng nhiều hơn là sự sùng bái đến từ sâu trong phế phủ đối với cường giả, hơn nữa phúc lợi cùng mị hoặc bọn họ mang lại tất nhiên vô cùng hấp dẫn.



Chỉ cần được bái làm môn hạ một trong năm người này đối với bất kỳ tu chân nhân sĩ nào mà nói, cũng đều là một hồi thiên đại tạo hóa ngàn năm không một.



Sau mấy mươi cái hơi thở suy tư, lúc này Vũ Thiên Long mới mở miệng, chầm chậm cất lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK