Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Kịch chiến Xà Vương.



"Rột roạt!".



Lúc này từ gốc đại thụ đằng xa bước ra một cái thân ảnh nhỏ bé, hắn hình thể gầy gò ốm yếu nhưng diện mục cùng khí chất lại tuyệt đối không tầm thường, Vũ Thiên Long không nhanh không chậm đi đến bên cạnh đám người.



Thiếu niên tên gọi Thiết Trụ thoáng chút kinh nghi, đưa mắt đánh giá sau đó hốt hoảng nói.



"Tiền...Tiểu huynh đệ! Vừa rồi là ngươi xuất thủ tương trợ?



Năm người đồng dạng cả kinh, lúc trước có đánh chết bọn hắn cũng không dám tin một hài tử xem ra tuổi đời còn nhỏ hơn bọn hắn lại có thể tại trong chớp mắt dễ dàng trấn áp mấy chục tên đệ tử Thiên Ưng Giáo, hơn nữa Vũ Thiên Long trước sau cũng không hề hiện thân mà chỉ đứng trong bóng tối âm thầm hành động.



Đến mức đám người Thiên Ưng Giáo trước khi chết còn không nhìn được mặt đối phương.



Vũ Thiên Long cũng im lặng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái như ngầm khẳng định, bất quá khuôn mặt hắn vô cùng băng lãnh, biểu tình lại lạnh nhạt khiến cho người khác khi nhìn vào cảm giác khó bề thân cận.



" mHắn còn lãnh khốc hơn cả ta!".



Tiểu nữ nhân âm thầm đánh giá, nàng vì vết thương khá trầm trọng, mất nhiều máu, cho nên giờ phút này có vẻ rất xanh xao suy nhược.



Ngưng một chút, năm người cùng đồng thanh nói lời cảm tạ, hiển nhiên nếu không có Vũ Thiên Long kịp thời xuất thủ, hẳn kết cục của bọn họ phải vô cùng thê thảm.



Bọn họ đều là đệ tử ngoại môn Vạn Kiếm Tông, một tông môn hạng hai ở Trung Bộ này, bởi vì rời tông môn ra ngoài hoàn thành một chút nhiệm vụ cho nên mới đụng mặt đám người Thiên Ưng Giáo.



Nhóm của bọn họ ban đầu có mười sáu người tạo thành một tổ đội nhỏ, nhưng rốt cuộc toàn bộ đều bị giết chết chỉ còn lại năm người sống sót, được khởi tử hoàn sinh bởi vậy ai nấy cũng đều dùng thứ ánh mắt cảm kích để nhìn Vũ Thiên Long.



"Huynh đệ! Ngươi là đệ tử môn phái nào?".



Thiết Trụ hứng thú hỏi, bản thân hắn trời sinh thần lực, càng to cao vạm vỡ hơn so với đồng bạn cùng trang lứa cho nên một chút thương thế kia cũng không có mấy sức ảnh hưởng, hắn cho rằng đối phương nhất định là thượng tông thiên kiêu.



"Ta không môn phái, chỉ là tán tu nhân gian".



Vũ Thiên Long lạnh nhạt đáp, hắn ban đầu còn có chút khó chịu bởi Vũ Thiên Long xưa nay không quen cùng người lạ đối thoại, nhưng nhìn đám người kia cũng đều giống mình, khả năng đều là hài tử vô hại.



"Cái gì? Chỉ là tán tu đã có thực lực mạnh mẽ như vậy?".



Thiết Trụ cả kinh nói, hắn phán đoán đối phương ít nhất cũng là đệ tử tông môn thượng lưu, hoặc giả một thế gia tu chân có danh tiếng.



Vũ Thiên Long gật đầu, sau đó lại hỏi.



"Tại sao đám người kia lại tập sát các ngươi?".



"Bọn chúng là môn hạ Thiên Ưng Giáo, xưa nay chính đạo cùng ma giáo thủy hỏa xung khắc cho nên.!".



Nữ hài nhẹ nhàng lên tiếng, nàng cũng có suy nghĩ giống như Thiết Trụ, vì thế biểu thị trên khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng tỏ ra cổ quái, so với đối phương nàng làm sao xứng với thiên kiêu hai chữ?.



"Ta! Phạm Thanh Lâm, sư muội Công Tôn Uyển, ba vị sư đệ: Đoạn Giao, Võ Vu Minh, Võ Vu Nam một lần nữa đa tạ ơn cứu mạng của tiểu huynh đệ".



Thiết Trụ nhìn Vũ Thiên Long cười cười, cảm kích nói. 



"Huynh đệ tên gọi là gì? Muốn đi đâu? Tại sao lại xâm nhập bên trong Hải Vân Sâm Lâm này?".



Ngưng một chút, Thiết Trụ lại hỏi, hắn thái độ ôn hòa, làm người dễ kết giao.







"Ta, Vũ Thiên Long, cũng như các ngươi, ra ngoài lịch duyệt".



Vũ Thiên Long không nhẹ giọng đáp.



"Tốt! Đại nam nhân phải như vậy, ru rú ở tông môn thì biết bao giờ mới trở thành cường giả!".



Thiết Trụ vỗ tay một cái, tán thưởng nhìn Vũ Thiên Long mà quên mất bản thân hắn cũng chỉ là hài tử.



"Ta nghe nói bên trong sâm lâm này tồn tại một sợi tơ Thiên Đạo, chỉ cần đạt được nó thì sau này có thể nhàn hạ Trúc Cơ, Thiên Đạo Trúc Cơ nha, đại biểu cho chiến lực vô địch cùng cảnh giới..Tiểu huynh đệ có muốn cùng chúng ta tìm kiếm một hồi cơ duyên?".



Võ Vu Nam kích động nói.



"Còn có chuyện như vậy!!".



Đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long nghe được trên đời lại tồn tại thứ gì gọi là Thiên Đạo Trúc Cơ, trong tay hắn có Trúc Cơ đan, cũng như lời sư tôn nói, bản thân Vũ Thiên Long mang Tiên căn sau này Trúc Cơ tất nhiên cũng dễ dàng như đi dạo, bất quá, nghe giọng điệu đối phương có vẻ vật kia vô cùng hấp dẫn.



"Được! Ta cũng muốn thử vận may xem sao!!".



Vũ Thiên Long thẳng thắn đáp.



Bởi vì bên trong sâm lâm này chứa đựng tứ bề nguy cơ thế nên có một người thực lực mạnh mẽ để đồng hành đối với bọn hắn mà nói là chuyện khó cầu, hơn nữa sợi tơ Thiên Đạo kia là kỳ vật, vật đến tay ai còn nhìn vào tạo hóa, bọn hắn nhất thời cũng không đặt nặng cái gì.



Hài tử mặc dù có dã tâm tuy nhiên cũng có đơn thuần.



Chôn cất cho đệ tử Thất Tinh Kiếm Tông xong xuôi, Vũ Thiên Long cùng theo đám người Thiết Trụ, Công Tôn Uyển tiếp tục hành trình.



"Các ngươi xem, kia là thứ gì?".



Đang đi thì Thiết Trụ bỗng nhiên hét lên thảng thốt, nương theo phương hướng của cánh tay hắn, có thể nhìn ra phía trước tầm mắt choán chỗ một gốc cây đen sì khô quắt, bên trên độc ba chiếc lá xanh mơn mởn, kỳ lạ là phạm vi trăm trượng phụ cận lại không có lấy bất kỳ một sinh vật hay cây cỏ nào tồn tại, dường như tất cả sinh cơ xung quanh đều bị nó hút mất, đến đất đai cũng vô cùng khô cằn, trơ sỏi đá.



Hơn nữa, từ bên trên gốc cây không ngừng tỏa ra một luồng u quang nhàn nhạt, tựa hồ mây mù chen chúc vờn quanh.



"Là một gốc huyết sâm".



Thiết Trụ thấy vậy thì hai mắt sáng rực mừng rỡ gào lên một tiếng, cũng vội vàng chạy tới.



"Dừng chân!".



Vũ Thiên Long nhíu mày, lớn giọng ngăn cản.



Năm người cùng nhau nhìn Vũ Thiên Long bằng ánh mắt cổ quái.



Vũ Thiên Long biết bọn họ đang hiểu nhầm, cho rằng bản thân mình muốn độc chiếm gốc linh dược kia mới vội vàng cười khổ phân bua.



"Phàm là Thiên Địa linh dược đều có yêu thú thủ hộ, các ngươi nhìn xem, nơi này phải chăng rất cổ quái? Linh khí sung túc như vậy mà đến một sinh vật nhỏ cũng đều không có, nói đúng hơn là không dám bén mảng đến".



Vũ Thiên Long đọc qua nhiều sách, kiến thức tương đối rộng rãi.



Không để hắn nói thêm, lúc này từ phía trong sơn động gần đó chợt vang lên tiếng gầm rú rợn người, chốc lát sau một cỗ mùi vị tanh hôi kinh khủng theo gió mạnh mẽ ập đến, chỉ thấy một đoàn quang trụ từ đó bắn thẳng ra bên ngoài, quang trụ kia lớn hơn thùng nước, vặn vẹo, uốn lượn như đại xà, nhằm hướng đám người Vũ Thiên Long lao tới.



"Cẩn thận!".



Vũ Thiên Long vừa nói vừa động thân, hai chân làm trụ cách không đánh ra một chưởng.



Chưởng ấn nhàn nhạt lặng lẽ mà đi, hướng phía trước ôm đồm lao đến, chớp mắt cùng với đầu quang trụ trực tiếp va chạm, chỉ nghe thấy thanh âm không khí nổ vang, bốn bề rung động, Vũ Thiên Long bị lực lượng phản chấn chấn cho bay ngược về sau hơn chục bước chân mới ổn định được thân hình.



Khuôn mặt âm trầm, hắn đưa mắt nhìn đoàn quang trụ đang quay cuồng trên hư vô.



Ở đó rõ ràng là một tôn đại xà toàn thân ánh bạc lấp lóe, đại xà này thân lớn như gốc cây, dài đến hơn mười trượng, miệng rắn mở rộng, bên trong răng nanh tua tủa, nhìn qua vô cùng khiếp người.



Năm người còn lại cũng nhao nhao xuất kiếm, thần sắc ngưng trọng, Công Tôn Uyển chớp chớp mắt đẹp, cả kinh nói.



"Là Bạch Ngân Cửu Đầu Xà!".



Bạch Ngân Cửu Đầu Xà, thú vương chi vương, tương truyền Ngân Xà là chủng loại vô cùng hiếm gặp, thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, không những vậy nó còn mang trong mình huyết thống Long tộc, nghe nói Bạch Ngân Cửu Đầu Xà chỉ cần độ qua nhất trọng thiên kiếp liền có thể phản tổ, lột xác hóa rồng.



Bạch Ngân Cửu Đầu Xà lăng lập tại hư vô, ánh mắt đỏ ngàu hung ác chằm chằm nhìn xuống đám người Vũ Thiên Long, trên thân nó còn mọc ra tầng tầng Long phiến, ánh sáng kim loại sắc bén lạnh lẽo không ngừng lan tỏa.



Xà yêu thực lực không hề thua kém một Trúc Cơ kỳ tu sĩ, mặc dù linh trí không cao không thể tu luyện được công pháp như nhân loại, nhưng yêu thú trời sinh luôn có cho mình một vài loại thần thông bổn mệnh.



"Con rắn này tuy cường đại nhưng thị giác lại rất kém, chúng ta chỉ cần triệt để che dấu khí tức là có thể an toàn".



Công Tôn Uyển trầm mặc nói, nàng khá am hiểu.



Vũ Thiên Long nghe vậy thì gật đầu tán thành.



"Ngoài thị lực kém ra nó còn có một điểm yếu chỉ tử là vị trí tại trên đỉnh đầu, các ngươi chỉ cần thu hút sự chú ý của nó, còn lại giao cho ta!".



Dứt lời hắn phi thân về phía trước, bộ pháp quỷ dị không ngừng biến ảo chỉ lưu lại một chút tàn ảnh trên mặt đất.



Năm người kia cũng nhanh chóng động thủ, năm đạo kiếm khí thình lình xé không tập kích Bạch Ngân Cửu Đầu Xà.



Kiếm khí rơi trên thân nó như thể que gỗ chém lên sắt đặc, chỉ nghe được thanh âm leng keng cùng chút quang hoa ma sát, Bạch Ngân Cửu Đầu Xà tuyệt nhiên không chịu lấy một chút thương tổn nào.



Cửu Đầu Xà há miệng gầm thét, uy áp cuồn cuộn lan toả, đuôi rắn hung hăng quật mạnh về phía trước, như chiếc roi lớn muốn đánh nát hư vô, Vũ Thiên Long kinh sợ đẩy nhanh bộ pháp, lăng không tránh né một kích, sau đó hạ người tiếp đất, không ngừng chạy vòng tròn xung quanh.



Đuôi rắn đập xuống đại địa khiến cho mặt đất nứt toác, không gian như chịu đựng lực lượng trùng kích thật lớn vậy mà vặn vẹo một chút, cát bay đá chạy, phong bạo theo đó cuốn lên mịt mù.



Năm người Thiết Trụ khuôn mặt đại biến cắn răng chống chịu dư ba lực lượng kinh khủng đang lan tràn bốn phía, sau đó nhất tề tế ra bảo kiếm, thân hình nhanh chóng dịch chuyển theo một cái quỹ tích khó lường tạo nên tiểu kiếm trận, năm đạo kiếm ảnh bàng bạc tự hành xoay vòng trên hư vô, cuối cùng dung hợp lại với nhau huyễn hoá một thanh cự kiếm dài năm trượng, thân kiếm tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cự kiếm nhằm hướng đầu quái xà bổ xuống.



Một kiếm dứt khoát, sắc bén như muốn khai Thiên liệt thạch.



Kiếm quang đi trước, không khí xung quanh nhất thời run rẩy, cơ hồ Thiên lôi đánh xuống mặt sông, chỉ thấy lực lượng trùng kích vặn vẹo cuốn ra bốn phía, rốt cuộc kiếm ảnh tan biến, năm thanh bảo kiếm rơi trên mặt đất kèm theo một hồi tiếng oanh minh thanh thúy.



Bạch Ngân Cửu Đầu Xà chịu đựng một kích kia thì như phát cuồng, nó há miệng gầm rú, đuôi rắn lại hướng đám người Thiết Trụ quật xuống, mặc dù phương vị không mấy chính xác nhưng chỉ riêng lực lượng phong bạo đi trước cũng đủ sức thổi bay một tên Ngưng Khí trung kỳ.



Vũ Thiên Long cân nhắc tình huống, lúc này đang tạm thời mượn Chiến Thần Đỉnh uy năng lăng lập đứng phía trên cách Bạch Ngân Cửu Đầu Xà một khoảng cách nhỏ.



Bỗng nhiên hai mắt chớp động, hung hăng nhấn tay một cái vào hư vô, đại thủ trảo do Nhất Thủ Già Thương Khung huyễn hóa cũng vừa vặn vỗ mạnh lên đỉnh đầu quái xà, một trảo này cũng không phải tầm thường, lực lượng trùng kích khiến cho thân hình quái xà run rẩy.



Tựa hồ một con mãnh thú đứng trước hai con mồi thực hấp dẫn, đang không biết phải lựa chọn ra sao thì lại có thêm năm đạo kiếm khí nữa tập kích mà đến, kiếm ảnh đầy trời gào thét, hàn phong tầng tầng bốc lên.



Vũ Thiên Long cùng đám người này tuy chỉ mới lần đầu tiên giao tiếp qua, nhưng trong chiến đấu lại phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, tựa hồ một loại bản năng đến từ trong tiềm thức, kẻ này công kẻ kia thủ, kẻ này thủ kẻ kia lại công, khiến cho Bạch Ngân Cửu Đầu Xà lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. 



Bất quá, cũng chỉ vì yêu xà này linh trí quá thấp, nếu như nó có thể bỏ qua công kích từ một phía, chủ động trấn sát một phía, hẳn là kết cục đã được định từ lâu.



Nó càng điên cuồng thì Vũ Thiên Long càng mừng thầm, công kích của Bạch Ngân Cửu Đầu Xà tuy càng ngày càng hung hãn nhưng lại không tập trung vào một phương vị nhất định nào, cứ như thể một hài tử lung tung chém giết vậy.



Lại một chưởng vỗ lên đỉnh đầu, Toái Tâm Chưởng mang theo quang mang rực rỡ, năm đạo kiếm khí cũng không ngừng công kích vào những chỗ yếu hại trên thân thể.



Lần này thì Bạch Ngân Cửu Đầu Xà thực sự phát điên, nó gầm lên một tiếng, thêm tám cái đầu rắn nữa mọc ra, bản thể cũng cấp tốc biến lớn hóa thành ba mươi trượng chiều dài.



Một viên ngọc cốt màu vàng kim từ miệng rắn bay ra, thời khắc này cả mảnh không gian như bị bao trùm trong màn sáng màu vàng kim, một tiếng Long ngâm xé trời vang lên, Long uy tầng tầng phủ xuống, Thiên Địa biến sắc, đất trời oanh minh.



Ngàn vạn đạo hoàng kim chi khí nhằm đám người Vũ Thiên Long công kích.



"Cẩn thận! Là Long hạch".



Công Tôn Uyển thần sắc đại biến kinh nghi hét lớn.



Không ngờ Bạch Ngân Cửu Đầu Xà này còn ngưng tụ ra được Long hạch, như vậy đồng nghĩa với việc chỉ cần thiên kiếp phủ xuống, đi qua nhất trọng tai, nó liền có thể chân chính hóa Long, đến lúc đó đừng nói đám người Vũ Thiên Long, mà ngay cả Nguyên Anh đại năng đến cũng chỉ có một con đường chạy thục mạng.



Long Tộc, linh trí đã không thua kém gì nhân loại, thậm chí còn có phần vượt trội, hơn nữa, trời sinh phàm là Long, dù cho chủng loại cùng cấp bậc thế nào cũng đều tự thân có cho mình một loại thiên phú thần thông nổi trội đó chính là uy áp...Long uy đến Thiên Địa còn phải thất sắc.



Hoàng kim chi khí kia nếu chỉ là một vài đạo thì còn có thể tránh né, đằng này cả ngàn vạn đạo nhất tề phủ xuống như mưa rơi đất trống, tuy uy lực đã được dàn trãi phân bố, thế nhưng số lượng lại quá nhiều tựa hồ loạn vũ.



Đám người Vũ Thiên Long giờ phút này cực kỳ chật vật, đồng dạng trên thân thể đều bị Long khí tạo nên thương tích, đặc biệt là Võ Vu Minh, hắn bị một đạo Long khí xuyên thấu vùng ngực, trường kiếm rời khỏi tay cắm chặt trên mặt đất, nhục thân lung lay sắp đổ.



Vũ Thiên Long, y phục cũng đều rách nát tả tơi, tuy chỉ là thương tích ngoài da, nhưng máu tươi theo đó không ngừng thẩm thấu, trong đôi mắt hắn chợt lóe lên tinh mang sắc lạnh, thân thể nhỏ bé nhanh chóng lùi lại phía sau, một phần tránh né Long khí công kích, một phần vội vàng nuốt vào đan dược trị thương.



Thời khắc này, thiên không nguyên bản xanh ngắt một màu, sát na sau mây đen không biết từ đâu cuồn cuộn kéo đến, hắc vân bao phủ cả bầu trời nhấn chìm thái dương, rồi một tôn Thái Cổ Lôi Thú bản thể vô cùng to lớn, thân dài vạn trượng vắt ngang bầu trời, miệng không ngừng gầm gừ, thanh âm như sấm rền, như thiên lôi nổ vang, Lôi Thú mở mắt ngóng nhìn.



"Bạch Ngân Cửu Đầu Xà...Nó sắp độ thiên kiếp.. Vũ Thiên Long!!! Chạy!!".



Công Tôn Uyển nét mặt tuyệt vọng, nàng nhìn sang Vũ Thiên Long đang chật vật.



Vũ Thiên Long nghe vậy thì thần sắc thoáng ngưng trọng, hắn đã mơ hồ đoán ra việc này, thời khắc khi mà Bạch Ngân Cửu Đầu Xà tế ra Long hạch cũng là lúc nó muốn độ lấy Thiên kiếp, đúng hơn là nhất trọng tai Long Lôi Kiếp, có lẽ bản thân nó còn chưa dám chắc có thể vượt qua, nhưng mà trong cơn điên cuồng cùng túng quẫn buộc nó phải hành động như vậy.



Bạch Ngân Cửu Đầu Xà hướng mắt lên phía thiên không, nơi tôn Thái Cổ Lôi Thú đang giá lâm, chín cái đầu lớn nhất tề gầm thét, trên thân Long phiến màu bạc chồng chất mọc ra, sáu chân mang theo móng vuốt sắc bén cũng muốn ngưng tụ thành hình.



Đất trời oanh minh, thiên không gầm gừ, Long hạch lăng lập tại hư vô tỏa ra quang minh vạn trượng, trên cao ngàn vạn tia lôi điện càn quấy bầu trời sau đó dần dần dung hợp lại với nhau tạo thành một đầu tử kim lôi điện cực lớn.



Tử kim lôi điện xé mở hư vô lao xuống, thương khung lấp lóe quang minh sáng tối bất định, một khắc này Bạch Ngân Cửu Đầu Xà đã khoác lên mình Long thân, nó hướng mắt lên bầu trời, chần chừ đôi chút sau đó đạp thiên bay lên như muốn cùng lôi kiếp kia trực diện va chạm.



Đám người Vũ Thiên Long hãi hùng khiếp vía, đã muốn trốn chạy nhưng đều không kịp, đứng dưới Long uy, Thiên uy cùng nhau điệp gia mặc dù không mang theo lực lượng công kích nhưng có cảm giác như bầu trời trong một khắc này là chiếc lồng giam thật lớn, bọn họ đứng bên trong, tu vị, linh lực thậm chí thân thể cũng đều vô lực, không chuyển động được nửa phân.



"Oanh minh".



Mấy tiếng nổ lớn rền vang bầu trời, đại địa lắc lư, thiên không chao đảo, ngàn vạn tia thiểm điện như Long Mã đằng vân, như du Long bôn tẩu, bởi vậy mà thương khung đắm chìm trong sắc tím tịch mịch.



"Uỳnh..Huỳnh..".



Bạch Ngân Cửu Đầu Xà bị tia tử kim lôi điện kia đánh thẳng lên thân thể khiến cho Long phiến tầng tầng bong tróc, Long huyết tung tóe trên bầu trời, thân thể nặng nề rơi xuống, hung hăng đập mạnh trên đại địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK