Thật ra từ khi ta còn nhỏ ta chính là người bị xem thường kia.
Lúc đó nhà họ Tô vẫn còn đang hưng thịnh, ở Úy Châu nói một không hai.
Ở đại gia tộc như thế, những chuyện bẩn thỉu lại như cơm bữa. Ta chỉ là một con trai của vợ lẽ tầm thường, mỗi ngày ước muốn viển vông cũng chỉ là được ấm no mà thôi.
Mẫu thân ta hiểu biết chút dược lý, truyền hết bản lĩnh duy nhất cho ta.
Quanh năm triền miên trên giường bệnh khiến thân hình bà mỏng manh.
Cuộc sống của chúng ta rất khó khăn, cứ như là chìm trong bùn nhão, ai cũng có thể đến đạp một phát, ai cũng không thèm quan tâm.
Lúc bà vẫn còn sống, nắm tay ta nói, nơi này thật sự là nơi nuốt người không nhả xương, con phải sống thật tốt.
Sau đó bèn tắt thở.
Sau đó mỗi khi ta nghĩ đến, lại ân hận ban đầu đã sai. Nếu lúc đó ta lợi hại một chút, mẫu thân cũng có thể sông lâu hơn một chút?
Những huynh trưởng dòng chính vì địa vị gia tộc tự giết lẫn nhau, ta một mình sống trong một tiểu viện thê lương lạnh lẽo, như một người ngoài cuộc, mắt lạnh nhìn họ hành hạ mình, cười bọn họ không có bản lĩnh trở mình.
Bọn ta ai cũng không thể có được, vậy thì cùng nhau hủy diệt.
Mãi đến khi bọn họ đã không chết thì tàn phế, cuối cùng phụ thân cũng chú ý đến ta.
Ông ta rất hứng thú quan sát ta, nói rằng không ngờ ta vẫn luôn bỏ quên Thất ấu lang là con.
Ta trả lời bằng nụ cười thỏa đáng, cũng không hề nói cho ông ta biết, những đích tử đều chết trong tay ta.
Ông ta vỗ vỗ vai ta, nói nếu chỉ còn lại mình con, vậy người nối nghiệp nhà này sẽ do con làm.
Cứ như vậy, ta giấu đi răng nhọn của bản thân, khoác thêm áo choàng trắng, trở thành đích tử.
Là con trai trưởng duy nhất của nhà họ Tô.
Ta ngoan ngoãn lớn lên, ngoan ngoãn làm con trai trưởng, ngoan ngoãn học cách xử lý công việc.
Bọn họ đều nói nhà họ Tô nuôi được một người dịu dàng lại sạch sẽ như mặt trời mặt trăng là ta.
Công tử nhà họ Tô sánh với Phan An, tài năng vang xa, có thể sánh vai với công chúa Niệm Huy song tuyệt.
Hơn nữa hắn giữ mình trong sạch, ngay cả những mỹ cơ nổi tiếng ở Thanh Nguyệt Phường hắn cũng không thèm liếc mắt.
Ta trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều cô nương.
Ta thật sự không đến Thanh Nguyệt phường.
Mãi đến ngày đó, nhìn thoáng qua, ta thấy một cô gái.
Nàng mặc một bộ váy đỏ rực như lửa, đeo trâm ngọc lan trắng tinh, ôm tỳ bà nhẹ nhàng chậm rãi đàn, tiếng hát du dương.
Trong đôi mắt đẹp là sự kiêu ngạo mạnh mẽ. Rõ ràng là ca cơ ở tầng thấp nhất, lại lăn lộn ở nơi chúng sinh tranh đấu, lại như mặt trời đỏ rực, cực nóng lại đàng hoàng.
Rất giống với ta, lại hoàn toàn khác ta.
Vậy nên ta chủ động đi tới.
"Tại hạ Tô Hoán, quấy rầy nhã hứng của cô nương rồi."
Ta biết một người vô cùng kiêu ngạo tên là Vãn Vân.
Nàng là nữ tử hát hay nhất Thanh Nguyệt phường, gian khổ leo lên đứng vị trí đầu bảng, thân ở nơi dơ bẩn, lòng lại như mặt trời chói trang.
Bình thường ta hay tìm nàng bắt chuyện, gần gũi nàng.
Nàng có sự dũng cảm mà ta không có, cũng không biết cúi đầu cầu xin người khác.
Ta thân mật gọi nàng là Vãn Vãn, nấu canh nhuận giọng cho nàng, giúp nàng xoa bóp đầu gối.
Nàng lại chỉ thờ ơ với ta, chỉ nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, như là con chim bị cầm tù, đàn tiếng đàn tỳ bà của mình.
Ta không quá cam lòng.
Hoa hồng đỏ kiêu ngạo cỡ này sao có thể bị người khác bẻ gãy?
Ta không ngại bày tỏ sự mến mộ của bản thân. Ta nói chúng ta rõ ràng là người rất giống nhau. Người giống nhau nên ở bên nhau.
Nhưng Vãn Vãn chỉ nói: Công tử mời về.
Nhà họ Tô chấn động không nhỏ.
Phụ thân nói nhà họ Tô bị hoàng thất tẩy rửa liên lụy, quyền thế cực kỳ suy yếu. Bệ hạ vì bồi thường cho nhà họ Tô nên đặc biệt mời gia chủ và con trai trưởng vào Kinh dự tiệc.
Ta giả trang một người con trai trưởng ngoan ngoãn, ngồi cùng phụ thân trong yến hội Kinh Thành.
Người đầu tiên biểu diễn là một cô gái như trăng sáng.
Nàng có một đôi mày liễu như trăng rằm, đôi mắt đen láy, ngũ quan xinh đẹp như nước mùa thu, dịu dàng uyển chuyển như liễu chập chờn.
Hóa ra đó chính là công chúa Niệm Huy danh tiếng đồn xa, Tống Vãn Vãn.
Ta nhìn nàng mỉm cười, nhìn nàng được mọi người vây quanh xuống sân khấu, nhìn nàng đi khuất tầm mắt ta.
Thật sự là trăng trên núi không thể chạm vào, xa đến mức đưa tay cũng sẽ không chạm tới được.
Mà ta chợt nghĩ, người bẩn thỉu như ta đây có phải là cũng có thể…
Tiệc rượu Kinh hồng, gặp được dung nhân thịnh thế.
Vãn Vân được vinh hạnh mời đến trợ hứng cho yến hội. Sau khi nàng biểu diễn xong, ta mời nàng ngồi xe ngựa của nhà họ Tô, cùng bọn ta về Úy Châu.
Tất nhiên là Vãn Vân từ chối ta, ta cũng không bất ngờ, nói là nàng không đồng ý thì ta sẽ không đi.
Nàng không nói lời nào, chỉ gảy tỳ bà.
Giọng hát trong trẻo như gió mát quấy nhiễu lòng người.
Lưng thẳng tắp, mặt mày lạnh nhạt.
Đây là một đóa hồng đỏ có gai.
Nhìn gương mặt của Vãn Vân, ta lại nghĩ đến người ban nãy mềm mại như hoa kia.
Ngón tay của Vãn Vân nhảy trên dây đàn, tim của ta càng đập mạnh hơn.
Ta làm sao vậy?
Vãn Vãn, Vãn Vãn.
Ta tiến lên nắm chặt tay nàng, không tự chủ được, hết lần này đến lần khác gọi: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."
Tại hạ thô bỉ nhưng cũng muốn hái được trăng sáng.
Nàng ngẩn ra, đàn sai nhịp. Có lẽ vào khoảnh khắc này cuối cùng cũng nhận ra được tấm lòng của ta dành cho nàng.
Ta, muốn chiếm được Vãn Vãn.
Có lẽ ta đã quên Vãn Vân là người kiêu ngạo bậc nào.
Nàng giãy dụa khỏi ngực ta, xiêm y xốc xếch chạy ra ngoài, nàng mắng ta bừa bãi, ngụy quân tử, mắng ta không xứng là người nối nghiệp nhà họ Tô.
Ta rất bình tĩnh, nhưng cũng rất tức giận. Ta biết hiện giờ ta đang khéo léo cười, ánh mắt lại đầy hổ thẹn. Nhưng ta không khống chế được hận ý cuộn trào mãnh liệt, ta kéo nàng, hỏi nàng, vì sao nàng không muốn? Rõ ràng nàng và ta là cùng một loại người.
Người trong bùn nên bảo vệ lẫn nhau, nên phá hủy tất cả hoa sen trắng, từng bước leo lên.
Vãn Vân dùng sức đẩy ta ra, đánh ta một bạt tai.
Nàng nói, Vãn Vân ta không giống ngươi.
Đôi mắt kiên quyết, vẻ mặt kiêu ngạo.
Áo trắng và ác quỷ trở mặt với nhau, ta muốn xâm chiếm, ta muốn chiếm đoạt, ta muốn hủy diệt.
Nhưng ta vẫn trời quang trăng sáng như cũ, thậm chí trong lòng còn nhói đau.
Ta là con trai trưởng nhà họ Tô, ta thực sự yêu Vãn Vân.
Nhưng Tô Hoán ta.
Tô Hoán, không cho phép từ bỏ người mà ta nhìn trúng.
Công chúa Niệm Huy đưa Vãn Vân đi.
Lúc biết được tin này, ta tức giận một cách kỳ lại, rồi lại bình tĩnh lạ thường.
Thậm chí trước đây ta cũng đã chuẩn bị xong quà từ biệt.
Ta tặng túi thơm đã thêm vật liệu khác đưa cho Vãn Vân làm quà từ biệt.
Ban đầu nàng nhất định không chịu nhận, mãi đến khi ta nói không làm được người của ta, ít nhất có thể mang theo đồ của ta, nàng mới lộ vẻ cảm động.
ta nhìn chăm chú vào hướng hoàng cung mà nàng đi.
Nàng mặc váy đỏ đi càng lúc càng xa, mũi nhọn đầu quả tim ta bỗng trở thành nốt ruồi son không thể xóa đi.
Ta chuẩn bị đi.
Khoảnh khắc Vãn Vân sắp tiến vào cung, quay đầu, nhìn vào mắt ta, nói một câu:
Về sau ngươi đi dương quan của người, ta về cầu độc mộc của ta, công tử bảo trọng.
Lúc đó nhà họ Tô vẫn còn đang hưng thịnh, ở Úy Châu nói một không hai.
Ở đại gia tộc như thế, những chuyện bẩn thỉu lại như cơm bữa. Ta chỉ là một con trai của vợ lẽ tầm thường, mỗi ngày ước muốn viển vông cũng chỉ là được ấm no mà thôi.
Mẫu thân ta hiểu biết chút dược lý, truyền hết bản lĩnh duy nhất cho ta.
Quanh năm triền miên trên giường bệnh khiến thân hình bà mỏng manh.
Cuộc sống của chúng ta rất khó khăn, cứ như là chìm trong bùn nhão, ai cũng có thể đến đạp một phát, ai cũng không thèm quan tâm.
Lúc bà vẫn còn sống, nắm tay ta nói, nơi này thật sự là nơi nuốt người không nhả xương, con phải sống thật tốt.
Sau đó bèn tắt thở.
Sau đó mỗi khi ta nghĩ đến, lại ân hận ban đầu đã sai. Nếu lúc đó ta lợi hại một chút, mẫu thân cũng có thể sông lâu hơn một chút?
Những huynh trưởng dòng chính vì địa vị gia tộc tự giết lẫn nhau, ta một mình sống trong một tiểu viện thê lương lạnh lẽo, như một người ngoài cuộc, mắt lạnh nhìn họ hành hạ mình, cười bọn họ không có bản lĩnh trở mình.
Bọn ta ai cũng không thể có được, vậy thì cùng nhau hủy diệt.
Mãi đến khi bọn họ đã không chết thì tàn phế, cuối cùng phụ thân cũng chú ý đến ta.
Ông ta rất hứng thú quan sát ta, nói rằng không ngờ ta vẫn luôn bỏ quên Thất ấu lang là con.
Ta trả lời bằng nụ cười thỏa đáng, cũng không hề nói cho ông ta biết, những đích tử đều chết trong tay ta.
Ông ta vỗ vỗ vai ta, nói nếu chỉ còn lại mình con, vậy người nối nghiệp nhà này sẽ do con làm.
Cứ như vậy, ta giấu đi răng nhọn của bản thân, khoác thêm áo choàng trắng, trở thành đích tử.
Là con trai trưởng duy nhất của nhà họ Tô.
Ta ngoan ngoãn lớn lên, ngoan ngoãn làm con trai trưởng, ngoan ngoãn học cách xử lý công việc.
Bọn họ đều nói nhà họ Tô nuôi được một người dịu dàng lại sạch sẽ như mặt trời mặt trăng là ta.
Công tử nhà họ Tô sánh với Phan An, tài năng vang xa, có thể sánh vai với công chúa Niệm Huy song tuyệt.
Hơn nữa hắn giữ mình trong sạch, ngay cả những mỹ cơ nổi tiếng ở Thanh Nguyệt Phường hắn cũng không thèm liếc mắt.
Ta trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều cô nương.
Ta thật sự không đến Thanh Nguyệt phường.
Mãi đến ngày đó, nhìn thoáng qua, ta thấy một cô gái.
Nàng mặc một bộ váy đỏ rực như lửa, đeo trâm ngọc lan trắng tinh, ôm tỳ bà nhẹ nhàng chậm rãi đàn, tiếng hát du dương.
Trong đôi mắt đẹp là sự kiêu ngạo mạnh mẽ. Rõ ràng là ca cơ ở tầng thấp nhất, lại lăn lộn ở nơi chúng sinh tranh đấu, lại như mặt trời đỏ rực, cực nóng lại đàng hoàng.
Rất giống với ta, lại hoàn toàn khác ta.
Vậy nên ta chủ động đi tới.
"Tại hạ Tô Hoán, quấy rầy nhã hứng của cô nương rồi."
Ta biết một người vô cùng kiêu ngạo tên là Vãn Vân.
Nàng là nữ tử hát hay nhất Thanh Nguyệt phường, gian khổ leo lên đứng vị trí đầu bảng, thân ở nơi dơ bẩn, lòng lại như mặt trời chói trang.
Bình thường ta hay tìm nàng bắt chuyện, gần gũi nàng.
Nàng có sự dũng cảm mà ta không có, cũng không biết cúi đầu cầu xin người khác.
Ta thân mật gọi nàng là Vãn Vãn, nấu canh nhuận giọng cho nàng, giúp nàng xoa bóp đầu gối.
Nàng lại chỉ thờ ơ với ta, chỉ nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, như là con chim bị cầm tù, đàn tiếng đàn tỳ bà của mình.
Ta không quá cam lòng.
Hoa hồng đỏ kiêu ngạo cỡ này sao có thể bị người khác bẻ gãy?
Ta không ngại bày tỏ sự mến mộ của bản thân. Ta nói chúng ta rõ ràng là người rất giống nhau. Người giống nhau nên ở bên nhau.
Nhưng Vãn Vãn chỉ nói: Công tử mời về.
Nhà họ Tô chấn động không nhỏ.
Phụ thân nói nhà họ Tô bị hoàng thất tẩy rửa liên lụy, quyền thế cực kỳ suy yếu. Bệ hạ vì bồi thường cho nhà họ Tô nên đặc biệt mời gia chủ và con trai trưởng vào Kinh dự tiệc.
Ta giả trang một người con trai trưởng ngoan ngoãn, ngồi cùng phụ thân trong yến hội Kinh Thành.
Người đầu tiên biểu diễn là một cô gái như trăng sáng.
Nàng có một đôi mày liễu như trăng rằm, đôi mắt đen láy, ngũ quan xinh đẹp như nước mùa thu, dịu dàng uyển chuyển như liễu chập chờn.
Hóa ra đó chính là công chúa Niệm Huy danh tiếng đồn xa, Tống Vãn Vãn.
Ta nhìn nàng mỉm cười, nhìn nàng được mọi người vây quanh xuống sân khấu, nhìn nàng đi khuất tầm mắt ta.
Thật sự là trăng trên núi không thể chạm vào, xa đến mức đưa tay cũng sẽ không chạm tới được.
Mà ta chợt nghĩ, người bẩn thỉu như ta đây có phải là cũng có thể…
Tiệc rượu Kinh hồng, gặp được dung nhân thịnh thế.
Vãn Vân được vinh hạnh mời đến trợ hứng cho yến hội. Sau khi nàng biểu diễn xong, ta mời nàng ngồi xe ngựa của nhà họ Tô, cùng bọn ta về Úy Châu.
Tất nhiên là Vãn Vân từ chối ta, ta cũng không bất ngờ, nói là nàng không đồng ý thì ta sẽ không đi.
Nàng không nói lời nào, chỉ gảy tỳ bà.
Giọng hát trong trẻo như gió mát quấy nhiễu lòng người.
Lưng thẳng tắp, mặt mày lạnh nhạt.
Đây là một đóa hồng đỏ có gai.
Nhìn gương mặt của Vãn Vân, ta lại nghĩ đến người ban nãy mềm mại như hoa kia.
Ngón tay của Vãn Vân nhảy trên dây đàn, tim của ta càng đập mạnh hơn.
Ta làm sao vậy?
Vãn Vãn, Vãn Vãn.
Ta tiến lên nắm chặt tay nàng, không tự chủ được, hết lần này đến lần khác gọi: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."
Tại hạ thô bỉ nhưng cũng muốn hái được trăng sáng.
Nàng ngẩn ra, đàn sai nhịp. Có lẽ vào khoảnh khắc này cuối cùng cũng nhận ra được tấm lòng của ta dành cho nàng.
Ta, muốn chiếm được Vãn Vãn.
Có lẽ ta đã quên Vãn Vân là người kiêu ngạo bậc nào.
Nàng giãy dụa khỏi ngực ta, xiêm y xốc xếch chạy ra ngoài, nàng mắng ta bừa bãi, ngụy quân tử, mắng ta không xứng là người nối nghiệp nhà họ Tô.
Ta rất bình tĩnh, nhưng cũng rất tức giận. Ta biết hiện giờ ta đang khéo léo cười, ánh mắt lại đầy hổ thẹn. Nhưng ta không khống chế được hận ý cuộn trào mãnh liệt, ta kéo nàng, hỏi nàng, vì sao nàng không muốn? Rõ ràng nàng và ta là cùng một loại người.
Người trong bùn nên bảo vệ lẫn nhau, nên phá hủy tất cả hoa sen trắng, từng bước leo lên.
Vãn Vân dùng sức đẩy ta ra, đánh ta một bạt tai.
Nàng nói, Vãn Vân ta không giống ngươi.
Đôi mắt kiên quyết, vẻ mặt kiêu ngạo.
Áo trắng và ác quỷ trở mặt với nhau, ta muốn xâm chiếm, ta muốn chiếm đoạt, ta muốn hủy diệt.
Nhưng ta vẫn trời quang trăng sáng như cũ, thậm chí trong lòng còn nhói đau.
Ta là con trai trưởng nhà họ Tô, ta thực sự yêu Vãn Vân.
Nhưng Tô Hoán ta.
Tô Hoán, không cho phép từ bỏ người mà ta nhìn trúng.
Công chúa Niệm Huy đưa Vãn Vân đi.
Lúc biết được tin này, ta tức giận một cách kỳ lại, rồi lại bình tĩnh lạ thường.
Thậm chí trước đây ta cũng đã chuẩn bị xong quà từ biệt.
Ta tặng túi thơm đã thêm vật liệu khác đưa cho Vãn Vân làm quà từ biệt.
Ban đầu nàng nhất định không chịu nhận, mãi đến khi ta nói không làm được người của ta, ít nhất có thể mang theo đồ của ta, nàng mới lộ vẻ cảm động.
ta nhìn chăm chú vào hướng hoàng cung mà nàng đi.
Nàng mặc váy đỏ đi càng lúc càng xa, mũi nhọn đầu quả tim ta bỗng trở thành nốt ruồi son không thể xóa đi.
Ta chuẩn bị đi.
Khoảnh khắc Vãn Vân sắp tiến vào cung, quay đầu, nhìn vào mắt ta, nói một câu:
Về sau ngươi đi dương quan của người, ta về cầu độc mộc của ta, công tử bảo trọng.