Ta không phải kẻ mù, tất nhiên không thể chỉ nghe lời nói một phía, rất nhiều chuyện, ta cần dùng hai mắt nhìn.
Ở cổng lớn rất xa vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.
Phò mã dịu dàng của ta đã quay về.
Ánh mắt ta cười cười, động tác đàn tỳ bà trong tay lại chưa từng dừng lại.
Tô Trường Sinh, hắn chân chính kéo ta ra khỏi vực sâu đen tối. Cái kẹo đường này có chút đắng, có chút chát, nhưng với một đứa trẻ chưa từng ăn kẹo mà nói, lại quan trọng như là thuốc cứu mạng vậy.
Hơn nữa năm năm trước, vì phụ hoàng muốn để ta tăng thêm danh tiếng, quả thật đã để ta mặc phục ca vũ ca trong yến hội.
Nên rốt cuộc sự thật là như thế nào, ta không thể đơn giản kết luận.
Tô Hoán vào phòng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ta. Bước chân hắn dừng lại, đáy mắt hiện lên ý cười: "Hôm nay Vãn Vãn rất đẹp."
Ta gảy dây đàn một cái, trừng mắt nhìn hắn.
Tô Hoán hiểu ý, ngồi một bên, ý cười bên môi như nước mùa xuân: "Vãn Vãn lại muốn đàn tỳ bà cho ta nghe?"
Ta thở sâu, trúc trắc đàn lên dây đàn, tiếng đàn vang lên.
Đôi mắt Tô Hoán bình tĩnh, dường như lập tức ngừng lại.
Ngoài cửa sổ có tuyết mịn lặng lẽ rơi xuống, ánh mặt trời yếu ớt chiếu vào cửa sổ, soi sáng rửa sạch hồng trần.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn tỳ bà ngắt quãng.
Trong lòng ta nhớ lại âm điệu bài hát kia.
Tóc búi nghênh môn, giọng hát trong trẻo, Tây Châu vô cùng thướt tha.
Son đỏ nhạt màu nhẹ lướt, gió xuân đầu cành tháng hai.
Anh tuấn điểm trang hội hẹn, cố tri gia, Kinh Lạc phong lưu.
Xót ruột đứt gan, cầm lấy cọ mày nặng trĩu, cùng nhàn hạ khắc khoải.
Vẫn nhớ sóng biển ngày đưa tiễn, hỏi rõ vỏ yếm là ai để lại.
Uổng mộng tương tư, vài lần đi thuyền cửa biển Nam.
Đừng chối từ bình rượu ngọc ca vũ, sợ lại làm chim én không lầu.
Khinh thường phiền muộn, ôm đàn tỳ bà, rảnh rỗi qua ngày thu này.*
Thật ra năm năm trước trừ việc ta biểu diễn ở yến hội, lúc đó người đứng đầu bảng Thanh Nguyệt Phường vang danh cũng được mời đến hát khúc trợ hứng.
Khúc Thanh Thanh Mạn này chính là khúc hát nổi danh của Vãn Vân lúc đó.
Người cũ đã hết, người mới lên đài. Bây giờ đổi thành ta, dùng kỹ thuật vẫn chưa thuần thục đàn một bản Thanh Thanh Mạn tặng Tô Trường Sinh.
Hoàng hôn ngả về Tây, khúc nhạc kết thúc.
Ta buông đàn tỳ bà, dùng ánh mắt hỏi Tô Hoán thế nào.
Tô Hoán hòa hoãn ánh mắt, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm: "Vãn Vãn đàn, hệt như năm đó."
Hệt như năm đó?
Ta cười cười, năm đó ta không biểu diễn tỳ bà khúc.
Tô Hoán đi đến bên cạnh ta, cẩn thận xoa xoa cây trâm ngọc lan ta đeo, có vẻ cực kỳ yêu thích dáng vẻ này.
Hoàng hôn mờ nhạt, ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Hắn khom người ôm lấy ta, khẽ đặt ta lên giường tre, tháo hết trâm trên đầu ta xuống, bao gồm cả cây trâm ngọc lan kia.
Sau đó đưa tay tháo vạt áo của ta.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, chạm vào ánh mắt dần nổi lên ý muốn xâm chiếm và gần gũi của hắn.
Tình hình lờ mờ phát triển không đúng hướng.
Ta hơi tránh đi thân thể đè xuống của hắn, giả vờ bình tĩnh nói: "Làm... làm gì vậy?"
Ánh mắt ấm áp của hắn có chút u ám, yết hầu hắn trượt hai cái, giọng nói khàn khàn khác thường: "Động phòng."
Ta vô ý muốn đẩy ra, lại bị hắn nắm lấy bả vai, bị nắm lấy càng chặt.
Trước đó ta đắm chìm trong sự dịu dàng, luôn ngón trông có thể quan hệ xác thịt với hắn, bây giờ hắn chủ động muốn cởi từng lớp y phục của ta, ta lại kháng cự khó hiểu.
Thấy trong ánh mắt Tô Hoán gợn lên sóng dữ, ta nhịn không được cất cao giọng: "Ta... ta không muốn."
Một tiếng quát ngăn lại này dùng hết sức lực từ cổ họng ta, hắn bị chấn động, đôi mắt đen tỉnh táo lại, từ từ buông ta ra: "Xin lỗi, ta mới vừa có chút không thể khống chế."
Tô Hoán chậm rãi xuống giường, đôi lông mi dài run rẩy, vẫn dịu dàng tuấn nhã như cũ, lại có thêm mấy phần chật vật khó khăn.
Ta hơi xấu hổ, đang định nói gì, bỗng nhiên hắn cố gắng cười, vội vàng rời đi.
Chỉ để lại cánh cửa nhẹ nhàng lay động.
... Mới vừa rồi hình như ta quát quá kiên quyết.
Ta kinh ngạc cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm bộ y phục đỏ tán loạn khắp giường, kinh ngạc trước sự thay đổi của mình giữa bây giờ và lúc trước.
Từ bao giờ ta đã bắt đầu lớn tiếng quyết liệt như vậy chứ?
Dáng vẻ này rõ ràng không phải ta.
Là Vãn Vân kiêu ngạo như mặt trời mới đúng!
Thời gian này Tô Hoán cực kỳ an tĩnh.
Hắn yên tĩnh ở trong thư phòng, không biết đang làm gì, ta lại bất an.
Dì Lan theo lệnh ta đi Úy Châu điều tra chuyện, hiện giờ hẳn đã trên đường về.
Nhưng nếu Tô Hoán thật lòng thật dạ với ta, ta làm như vậy rốt cuộc vẫn có lỗi với hắn.
Thấy hôm nay là đầu năm u ám, thời tiết mùa đông lạnh run, đã đến quốc yến, hắn vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng ta không chịu nổi, vịn tường khó khăn nhịn đau từng bước đi đến thư phòng.
Ta định mở khe cửa ra nhìn lén, lại có chút chần chừ.
Cửa bỗng nhiên được mở ra từ bên trong.
Tô Hoán đi ra, sau khi nhìn thấy ra đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt vẫn sáng láng như thường, cười nói: "Sao Vãn Vãn lại ở đây?"
Hắn đỡ ta ngồi lên xe lăn, đẩy ta ra ngoài: "Hôm nay là quốc yến, sao ta lại quên được chứ?"
Hoàng cung nguy nga đứng vững trong tuyết trắng, cửa son ngói đỏ đều thêm vài phần trang trọng.
Tiệc năm mới, đàn sáo lượn lờ.
Phần lớn ca kỹ của Thanh Nguyệt Phường ở tại Kinh Thành. Vì ta từng vô cùng tán thưởng Vãn Vân, còn đưa nàng vào cung làm cung nữ thiếp thân của mình, nên năm nay Thanh Nguyệt Phường cũng tranh thủ được cơ hội lên sân khấu.
Nhưng tóm lại vẫn là cảnh còn người mất.
Ta và Tô Hoán ngồi ghế hoàng gia, bên cạnh ta là mấy vị hoàng huynh hoàng tỷ, bầu không khí hơi nặng nề.
Trong ký ức, thật ra ta chưa bao giờ có thời gian thoải mái.
Thân làm công chúa Niệm Huy, ta lại ở trong bốn bức tường cao hoàng cung cơm ngon áo đẹp.
Thân làm vợ Tô Hoán, ta lại ở trong một phủ công chúa vuông vức, cử án tề mi.
Chỉ là không biết xuất gia ở Tĩnh An Tự có thể thoải mái một chút không?
Phụ hoàng ta bỗng nhiên nhắc tên ta, đề cập đến cuộc sống của ta và phò mã.
Tô Hoán cười: "Công chúa điện hạ là người thần mãi mãi ngưỡng mộ, thần nguyện cùng công chúa sát cánh liền cành, bên nhau đến già."
Phụ hoàng lòng rồng vui vẻ: "Tốt tốt! Niệm Huy, có phò mã ở đây, đời này của con đều có thể may mắn. Trẫm ấy mà, cuối cùng cũng không làm... mẫu phi con thất vọng."
Tiệc rượu trong cung nhanh chóng kết thúc.
Ở cổng lớn rất xa vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.
Phò mã dịu dàng của ta đã quay về.
Ánh mắt ta cười cười, động tác đàn tỳ bà trong tay lại chưa từng dừng lại.
Tô Trường Sinh, hắn chân chính kéo ta ra khỏi vực sâu đen tối. Cái kẹo đường này có chút đắng, có chút chát, nhưng với một đứa trẻ chưa từng ăn kẹo mà nói, lại quan trọng như là thuốc cứu mạng vậy.
Hơn nữa năm năm trước, vì phụ hoàng muốn để ta tăng thêm danh tiếng, quả thật đã để ta mặc phục ca vũ ca trong yến hội.
Nên rốt cuộc sự thật là như thế nào, ta không thể đơn giản kết luận.
Tô Hoán vào phòng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ta. Bước chân hắn dừng lại, đáy mắt hiện lên ý cười: "Hôm nay Vãn Vãn rất đẹp."
Ta gảy dây đàn một cái, trừng mắt nhìn hắn.
Tô Hoán hiểu ý, ngồi một bên, ý cười bên môi như nước mùa xuân: "Vãn Vãn lại muốn đàn tỳ bà cho ta nghe?"
Ta thở sâu, trúc trắc đàn lên dây đàn, tiếng đàn vang lên.
Đôi mắt Tô Hoán bình tĩnh, dường như lập tức ngừng lại.
Ngoài cửa sổ có tuyết mịn lặng lẽ rơi xuống, ánh mặt trời yếu ớt chiếu vào cửa sổ, soi sáng rửa sạch hồng trần.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn tỳ bà ngắt quãng.
Trong lòng ta nhớ lại âm điệu bài hát kia.
Tóc búi nghênh môn, giọng hát trong trẻo, Tây Châu vô cùng thướt tha.
Son đỏ nhạt màu nhẹ lướt, gió xuân đầu cành tháng hai.
Anh tuấn điểm trang hội hẹn, cố tri gia, Kinh Lạc phong lưu.
Xót ruột đứt gan, cầm lấy cọ mày nặng trĩu, cùng nhàn hạ khắc khoải.
Vẫn nhớ sóng biển ngày đưa tiễn, hỏi rõ vỏ yếm là ai để lại.
Uổng mộng tương tư, vài lần đi thuyền cửa biển Nam.
Đừng chối từ bình rượu ngọc ca vũ, sợ lại làm chim én không lầu.
Khinh thường phiền muộn, ôm đàn tỳ bà, rảnh rỗi qua ngày thu này.*
Thật ra năm năm trước trừ việc ta biểu diễn ở yến hội, lúc đó người đứng đầu bảng Thanh Nguyệt Phường vang danh cũng được mời đến hát khúc trợ hứng.
Khúc Thanh Thanh Mạn này chính là khúc hát nổi danh của Vãn Vân lúc đó.
Người cũ đã hết, người mới lên đài. Bây giờ đổi thành ta, dùng kỹ thuật vẫn chưa thuần thục đàn một bản Thanh Thanh Mạn tặng Tô Trường Sinh.
Hoàng hôn ngả về Tây, khúc nhạc kết thúc.
Ta buông đàn tỳ bà, dùng ánh mắt hỏi Tô Hoán thế nào.
Tô Hoán hòa hoãn ánh mắt, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm: "Vãn Vãn đàn, hệt như năm đó."
Hệt như năm đó?
Ta cười cười, năm đó ta không biểu diễn tỳ bà khúc.
Tô Hoán đi đến bên cạnh ta, cẩn thận xoa xoa cây trâm ngọc lan ta đeo, có vẻ cực kỳ yêu thích dáng vẻ này.
Hoàng hôn mờ nhạt, ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Hắn khom người ôm lấy ta, khẽ đặt ta lên giường tre, tháo hết trâm trên đầu ta xuống, bao gồm cả cây trâm ngọc lan kia.
Sau đó đưa tay tháo vạt áo của ta.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, chạm vào ánh mắt dần nổi lên ý muốn xâm chiếm và gần gũi của hắn.
Tình hình lờ mờ phát triển không đúng hướng.
Ta hơi tránh đi thân thể đè xuống của hắn, giả vờ bình tĩnh nói: "Làm... làm gì vậy?"
Ánh mắt ấm áp của hắn có chút u ám, yết hầu hắn trượt hai cái, giọng nói khàn khàn khác thường: "Động phòng."
Ta vô ý muốn đẩy ra, lại bị hắn nắm lấy bả vai, bị nắm lấy càng chặt.
Trước đó ta đắm chìm trong sự dịu dàng, luôn ngón trông có thể quan hệ xác thịt với hắn, bây giờ hắn chủ động muốn cởi từng lớp y phục của ta, ta lại kháng cự khó hiểu.
Thấy trong ánh mắt Tô Hoán gợn lên sóng dữ, ta nhịn không được cất cao giọng: "Ta... ta không muốn."
Một tiếng quát ngăn lại này dùng hết sức lực từ cổ họng ta, hắn bị chấn động, đôi mắt đen tỉnh táo lại, từ từ buông ta ra: "Xin lỗi, ta mới vừa có chút không thể khống chế."
Tô Hoán chậm rãi xuống giường, đôi lông mi dài run rẩy, vẫn dịu dàng tuấn nhã như cũ, lại có thêm mấy phần chật vật khó khăn.
Ta hơi xấu hổ, đang định nói gì, bỗng nhiên hắn cố gắng cười, vội vàng rời đi.
Chỉ để lại cánh cửa nhẹ nhàng lay động.
... Mới vừa rồi hình như ta quát quá kiên quyết.
Ta kinh ngạc cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm bộ y phục đỏ tán loạn khắp giường, kinh ngạc trước sự thay đổi của mình giữa bây giờ và lúc trước.
Từ bao giờ ta đã bắt đầu lớn tiếng quyết liệt như vậy chứ?
Dáng vẻ này rõ ràng không phải ta.
Là Vãn Vân kiêu ngạo như mặt trời mới đúng!
Thời gian này Tô Hoán cực kỳ an tĩnh.
Hắn yên tĩnh ở trong thư phòng, không biết đang làm gì, ta lại bất an.
Dì Lan theo lệnh ta đi Úy Châu điều tra chuyện, hiện giờ hẳn đã trên đường về.
Nhưng nếu Tô Hoán thật lòng thật dạ với ta, ta làm như vậy rốt cuộc vẫn có lỗi với hắn.
Thấy hôm nay là đầu năm u ám, thời tiết mùa đông lạnh run, đã đến quốc yến, hắn vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng ta không chịu nổi, vịn tường khó khăn nhịn đau từng bước đi đến thư phòng.
Ta định mở khe cửa ra nhìn lén, lại có chút chần chừ.
Cửa bỗng nhiên được mở ra từ bên trong.
Tô Hoán đi ra, sau khi nhìn thấy ra đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt vẫn sáng láng như thường, cười nói: "Sao Vãn Vãn lại ở đây?"
Hắn đỡ ta ngồi lên xe lăn, đẩy ta ra ngoài: "Hôm nay là quốc yến, sao ta lại quên được chứ?"
Hoàng cung nguy nga đứng vững trong tuyết trắng, cửa son ngói đỏ đều thêm vài phần trang trọng.
Tiệc năm mới, đàn sáo lượn lờ.
Phần lớn ca kỹ của Thanh Nguyệt Phường ở tại Kinh Thành. Vì ta từng vô cùng tán thưởng Vãn Vân, còn đưa nàng vào cung làm cung nữ thiếp thân của mình, nên năm nay Thanh Nguyệt Phường cũng tranh thủ được cơ hội lên sân khấu.
Nhưng tóm lại vẫn là cảnh còn người mất.
Ta và Tô Hoán ngồi ghế hoàng gia, bên cạnh ta là mấy vị hoàng huynh hoàng tỷ, bầu không khí hơi nặng nề.
Trong ký ức, thật ra ta chưa bao giờ có thời gian thoải mái.
Thân làm công chúa Niệm Huy, ta lại ở trong bốn bức tường cao hoàng cung cơm ngon áo đẹp.
Thân làm vợ Tô Hoán, ta lại ở trong một phủ công chúa vuông vức, cử án tề mi.
Chỉ là không biết xuất gia ở Tĩnh An Tự có thể thoải mái một chút không?
Phụ hoàng ta bỗng nhiên nhắc tên ta, đề cập đến cuộc sống của ta và phò mã.
Tô Hoán cười: "Công chúa điện hạ là người thần mãi mãi ngưỡng mộ, thần nguyện cùng công chúa sát cánh liền cành, bên nhau đến già."
Phụ hoàng lòng rồng vui vẻ: "Tốt tốt! Niệm Huy, có phò mã ở đây, đời này của con đều có thể may mắn. Trẫm ấy mà, cuối cùng cũng không làm... mẫu phi con thất vọng."
Tiệc rượu trong cung nhanh chóng kết thúc.