• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về nhà, bầu không khí trong xe tĩnh lặng đến mức ngột ngạt. Tạ Liêm tập trung lái xe. Phía sau, Huyết Ảnh Long và Châu Tử Du còn chẳng ai nhìn ngó tới ai thì làm gì có chuyện họ mở lời với nhau.

Mãi đến khi sắp về tới nhà, Huyết Ảnh Long mới trầm giọng cất lời đầu tiên:

“Hết chuyện để nói rồi sao mà phải lôi chuyện tế nhị như vậy ra nói với người ngoài?”

Châu Tử Du không thể tiêu hóa nổi câu hỏi vừa được nghe thấy. Rõ ràng cô bị vấn đề của phụ nữ, nếu không nói thật thì làm sao bác sĩ khám đúng bệnh?

Càng ngày cô càng cảm thấy người đàn ông này vô cùng lạc hậu.

Sau khi lắc đầu ngán ngẩm, Châu Tử Du mới cao giọng trả lời:

“Tôi đang khoe với họ rằng, chồng mình khỏe mạnh, tinh lực thì dồi dào ấy chứ.”

Dù nghĩ một đường nhưng cô lại trả lời một nẻo, lời lẽ mỉa mai khiến đối phương câm nín.

Lúc này, vừa đúng chỗ xe đã dừng trong khu vực của biệt thự, Huyết Ảnh Long liền mang theo cơn hậm hực ra khỏi xe, sau đó đi một mạch vào nhà.

Thấy anh bị chọc tức cứng họng, Châu Tử Du tuyệt nhiên thích thú vô cùng. Cô thong thả xuống xe sau, cũng chậm rãi lên phòng vì bụng vẫn còn hơi đau.

Vì bữa sáng vẫn chưa ăn nên Châu Tử Du không vội lên phòng nghỉ ngơi mà cô lại vào bếp, tự bắt lên bếp một nồi cháo dành riêng cho mình.

Trong khi đó, vì phải đưa cô vào bệnh viện nên Huyết Ảnh Long cũng chưa ăn sáng, nên lúc này anh lại chủ động mò vào phòng bếp.

Thấy Châu Tử Du đang nấu nướng gì đó, sẵn tiện anh lại đưa ra mệnh lệnh:

“Nấu gì đó cho tôi ăn đi.”

Giữa không gian chỉ có hai người, đương nhiên Châu Tử Du đã nghe thấy, nhưng cô vẫn mảy may không trả lời. Cô tiếp tục làm việc của mình, đến khi một nồi cháo trắng đã được nấu xong thì cô mới tắt bếp rồi lấy cháo ra chén.

Cô lấy hai cái, chén nào cũng đầy, cũng thơm y như nhau rồi mang qua bàn ăn. Một phần cho cô, một phần thì cho người đàn ông đang hiên ngang ngồi chờ.

Nhìn thấy phần cháo được đặt trước mặt, Huyết Ảnh Long liền cau mày, hỏi ngay lập tức:

“Cái này là sao?'

“Thức ăn của anh.”

Châu Tử Du điềm nhiên đáp, xong cô cũng ngồi vào bàn và bắt đầu ăn phần cháo của mình một cách ngon lành, mặc cho ai kia vẫn đang trố mắt nhìn theo, qua vài giây anh ta đã phát cáu, hậm hực hỏi:

“Cái này thì có dinh dưỡng gì mà ăn?”

“Tất cả những thứ được làm ra từ lúa gạo đều có dinh dưỡng. Anh không ăn thì có quyền đổ bỏ.”

Cô nàng không hề nao núng trước thái độ cáu kỉnh của người đàn ông, thậm chí còn dửng dưng ăn cháo.

Để mặc Huyết Ảnh Long tức nổ phổi, dõi mắt nhìn theo. Cuối cùng, anh quyết định không ăn, trước khi đi còn nói:

“Cái này, chỉ có lợn mới ăn. Và cô chính là con lợn ngố nhất trên đời này.”

Nói xong, anh ta mới chịu rời đi.

Tuy bị nói là lợn, nhưng Châu Tử Du cũng chẳng để ý gì tới. Cô vẫn tiếp tục ăn, ăn xong, phần cháo còn dư thì đậy nắp lại, để dành buổi trưa ăn tiếp. Vì những lúc sức khoẻ không ổn thế này, cô rất lười nấu nướng đủ bữa.

Ăn uống, rửa bát và lau dọn xong, Châu Tử Du mới lên phòng. Còn Huyết Ảnh Long cũng đã về phòng, nhưng vì bụng đói khiến anh vô cùng bực bội, nên một lúc sau lại mò xuống lầu tìm Tạ Liêm.

“Tạ Liêm.”

Anh cáu kỉnh cất lời, ngay sau đó Tạ Liêm đã có mặt, đứng cúi đầu trước anh ta.

“Thiếu gia gọi tôi!”

“Ông gọi bảo đầu bếp tới làm lại đi.”

“Ơ chuyện này…Tối qua Thiếu gia vừa bảo cho họ nghỉ, giờ bất thình lình lại đòi gọi họ tới thì làm sao được, vì hợp đồng làm việc đã cắt rồi.”

“Vậy bây giờ ai nấu ăn?”

“Thì Thiếu gia bảo chuyện ăn uống đều giao lại cho Thiếu phu nhân.”

“Cô ta chỉ nấu một nồi cháo trắng, ông ăn được không?”

“Được mà, tôi vừa ăn với trứng muối xong. Tuy đạm bạc nhưng rất ngon miệng.”

Huyết Ảnh Long nói một câu, Tạ Liêm đáp một câu, kết quả cuối cùng liền nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của người đàn ông ấy, khiến ông ta rén ngay lập tức, vội vàng giúp anh hạ hỏa.

“Thiếu gia bớt giận, tôi sẽ tìm đầu bếp khác tới ngay bây giờ.”

Nói xong, Tạ Liêm đã ra ngoài gọi điện thoại.

Lúc này, saumột lúc chần chừ, vì bụng đã quá cồn cào nên Huyết Ảnh Long lại tìm vào phòng bếp. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nồi cháo, sau khi đấu tranh dữ dội xong, liền lớn giọng gọi người:

“Tạ Liêm!”

Ngay sau đó, lần thứ hai Tạ Liêm lật đật chạy vào, cung kính cúi đầu trước người đàn ông quyền lực:

“Thiếu gia gọi!”

“Lấy cho tôi một phần cháo y như ông vừa ăn qua đây.”

Vừa nói dứt lời, Huyết Ảnh Long đã ngồi vào bàn ăn.

Sau đó, Tạ Liêm vội qua gian bếp hâm lại nồi cháo, rồi lấy ra một phần trứng muối, chuẩn bị một phần hệt như ông vừa ăn, mang tới cho Thiếu gia của mình.

“Mời Thiếu gia dùng bữa.”

“Ra ngoài.”

Dứt khoát ra lệnh xong, rồi anh lại đợi đến khi Tạ Liêm rời đi thì mới bắt đầu nếm thử cái thứ thức ăn mà cách đây không lâu anh đã nói chỉ có lợn mới ăn.

Đến cả ăn, anh cũng đấu tranh dữ dội mãi một lúc mới chịu nếm thử thìa đầu tiên, sau đó mới đến thìa thứ hai, thứ ba, rồi từ từ ăn hết bát cháo lúc nào cũng không hay.

Hình như những gì Châu Tử Du nấu, Huyết Ảnh Long đều ăn rất ngon, thậm chí còn cảm thấy ngon hơn đồ ăn đầu bếp nấu. Đó cũng là điều anh vô cùng khó hiểu.

Ăn xong, bụng no, nét mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều. Nhưng khi ra ngoài gặp Tạ Liêm thì lại tỏ ra lạnh lùng như chưa có gì thay đổi.

“Vào trong dọn dẹp. Khi nào đầu bếp tới thì bảo họ nấu gì đó ngon ngon rồi mang lên phòng cho cô ta.”

Nói rồi, Huyết Ảnh Long mới mang dáng vẻ kiêu ngạo của mình quay trở lên lầu.

Đây là lần đầu tiên Tạ Liêm nghe thấy người đàn ông lạnh lùng này quan tâm tới người khác, mà lại còn là phụ nữ.

Lẽ nào tâm tư anh đã dao động trước cô gái ấy?

Nếu thật sự là vậy, thì Huyết Ảnh Long kiểu gì cũng sẽ bị Châu Tử Du thuần hóa. Chỉ nghĩ tới cảnh tượng một người kiêu ngạo như anh ta mà phải dè dặt trước một cô gái, thì Tạ Liêm đã không thể nhịn được mà mím môi cười thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK