• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trăng treo trên đỉnh đầu, trăng sáng lấp lánh khắp cả cõi trần. Nhưng vẫn không thể trong sáng bằng tình yêu của một đôi nam nữ đang nằm êm ấm trên giường.

Phải chăng là vì sức khỏe của người đàn ông hôm nay không được tốt, nên lúc này Châu Tử Du mới được an nhàn, thảnh thơi, nằm trọn trong vòng tay của người mình yêu thương?

“Bảo bối, hay chúng ta vận động gân cốt một tí cho ấm áp em nhỉ? Chứ tự nhiên anh thấy lạnh quá.”

Mới nằm bên nhau được một chút, Huyết Ảnh Long đã bắt đầu nỉ non đôi lời đòi hỏi. Nhưng tâm cơ của anh thế nào, Châu Tử Du làm sao có thể không hiểu rõ. Nên cô vẫn rất chi mà ung dung cất lời:

“Anh lạnh à? Thế phải đắp chăn vào. Còn điều khiển ở đâu, để em đóng hết rèm cửa lại. Chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút là ổn ngay.”

Thản nhiên nói xong, Châu Tử Du liền xoay người định ngồi dậy, nhưng đã bị Huyết Ảnh Long ôm lại, giữ chặt trong lòng.

“Bảo bối đừng đi! Em thừa biết, ý của anh không phải vậy mà.”

“Hơ, em còn lạ gì anh nữa. Có con sói đói lâu năm nào gặp được thịt tươi mà treo mỏ không muốn ăn đâu.”

“Vậy thì bảo bối chiều anh một chút đi, nha nha…”

“Không bao giờ ha! Đợi khi nào anh khỏe hẳn đi rồi tính sau.”

“Thì bây giờ anh cũng khỏe mà, bệnh viêm phổi của anh đã khỏi được 70 phần trăm rồi. Chỉ còn lâu lâu ho khan vài tiếng thôi, cũng tại hồi nãy anh hút thuốc đấy. Còn giờ anh khỏe thật rồi, em không tin thì thử đấm vào ngực anh xem!”

“Em đâu có rảnh. Nhìn sắc mặt của anh thôi thì em cũng đủ biết anh khỏe thật hay giả rồi. Tóm lại là tối nay chỉ có thể ôm nhau ngủ thế này thôi. Anh chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu.”

Dứt khoát nói xong, Châu Tử Du liền nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chìm vào giấc ngủ. Mặc kệ ai kia đang vô cùng không hài lòng đến mức xị mặt.

Xa nhau tận 8 năm, bao nhiêu là yêu thương nhung nhớ. Giờ gặp lại chỉ muốn trao gửi cho nhau một chút hương vị tình ái nồng nàn đáng nhớ nhất để lưu giữ, vậy mà lại bị cự tuyệt.

Cô đâu biết rằng, chỉ cần ôm cô thế này thôi thì cả người của anh đã nóng ran hết rồi. Dù anh có muốn ngủ, thì cái thứ nam tính phía dưới hạ thân đâu chịu yên phận, trong khi nó đã căng to lên đến mức bí bách, chật chội trong lớp quần nội y.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, Huyết Ảnh Long lại khe khẽ giọng, gọi cô gái:

“Bảo bối…em ngủ thật rồi à?”

Hồi đáp lại câu hỏi của người đàn ông chính là sự yên tĩnh và hơi thở đều đặn của Châu Tử Du.

Bấy giờ, anh mới sực nhớ ra đã mấy ngày rồi người con gái này vì chăm sóc cho anh mà không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Rồi bỗng nhiên anh lại có cảm giác không đành lòng đem cô ra làm “thịt” ngay bây giờ, nên chỉ hơi nhích người xuống một chút để có thể đối mặt với cô ấy.

Anh cứ ôm cô như thế, một cái rời tay cũng không nỡ. Khi nhìn vào khuôn mặt thanh tú quen thuộc này, trên môi anh chợt vẽ nên nụ cười hạnh phúc.

Đến khoảnh khắc này, anh vẫn không tin mọi chuyện đang diễn ra là sự thật. Cô và sự tha thứ ấy đến quá nhanh, căn bản khiến anh vẫn khó tin một cách tuyệt đối.

Nhưng giờ anh đã được ôm người mình yêu như này rồi thì đó chính là sự thật không thể nào chối cãi.

“Anh định nằm đó nhìn em tới sáng à? Mau nhắm mắt ngủ đi.”

Đang miên man hưng phấn trong lòng, tự nhiên Châu Tử Du lại lên tiếng trong tình trạng vẫn nhắm mắt, khiến Huyết Ảnh Long thoáng bất ngờ, anh vừa cười, vừa hỏi:

“Sao em biết anh đang nhìn em?”

“Thì em đoán, kiểu gì chả có người đạt được mong muốn mà không nhìn say đắm, không vui mừng đến mức mất ngủ.”

Châu Tử Du vẫn luôn rất thẳng thắn, nhưng cứ nói ra câu nào là chuẩn xác câu đó, khiến một người giỏi lí lẽ như Huyết Ảnh Long cũng phải câm nín trong bái phục.

“Anh sợ đây là mơ…Nếu anh ngủ, sau khi thức giấc sẽ không còn em bên cạnh nữa.”

“Anh bị ngốc à? Anh ôm em chặt thế này thì em đi đâu được? Cũng không có ai mơ, mà mơ tham vọng như anh hết, mơ từ nãy giờ mấy tiếng đồng hồ.”

Một màn đáp trả, khiến người đàn ông bật cười. Đó là nụ cười tươi vui nhất trong suốt 8 năm vừa qua.

Sau đó vài giây, Huyết Ảnh Long chợt trầm giọng hỏi:

“Du Du, em có yêu anh không?”

Lúc này, vì tâm không tịnh nên không thể nào ngủ sâu được. Châu Tử Du cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn người đàn ông đối diện. Cái nhìn đó, tràn đầy thâm tình trao trọn cho anh. Rồi cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Em yêu anh!”

Với câu nói này thì trái tim của người đàn ông mới hoàn toàn sống lại, mang theo hơi ấm lan tỏa cùng nụ cười mãn nguyện.

“Anh cũng yêu em, sủng ái một mình em, chỉ ngọt ngào riêng em!”

Nói rồi, Huyết Ảnh Long liền nhân cơ hội thời khắc lãng mạn đang có mà từ từ tiến tới, sau khi chỉ còn cách khuôn mặt của Châu Tử Du và hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì anh đã nhắm mắt.

Định là kế tiếp sẽ có một nụ hôn nồng nàn khai mở màn dạo đầu trước tiên, rồi sau là “cuộc vui” cuồng nhiệt, nhưng nào ngờ…

Môi còn chưa kịp chạm, thì cái đầu mưu trí của anh đã bị Châu Tử Du thẳng thừng đẩy ra xa. Cô nàng còn dứt khoát tiếp lời:

“Anh mà hôn là sẽ lây bệnh cho em đấy. Nên đừng có hôn nữa, mau ngủ đi.”

Câu nói này của Châu Tử Du thật sự không tài nào đỡ nổi. Anh cứ ngây người ra đó mà nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi ai kia ngang ngược cưỡng chế, rồi lao vào hôn mình say đắm, dám mạnh miệng bảo rằng có lây bệnh thì cho lây luôn.

Còn giờ, tới lượt anh muốn hôn thì lại bị đẩy ra. Cô ngang ngược tới mức lấy lý do sợ truyền nhiễm bệnh của anh mà từ chối. Khiến trái tim nhỏ bé của anh ủy khuất, tới mức phải cất lời kêu ca:

“Bảo bối, sau bao năm không gặp, em vẫn ngang ngược như ngày nào. Tại sao em hôn anh thì được, còn anh muốn hôn em thì em không cho? Em như vậy có phải quá bất công với anh rồi không?”

“Em cứ thích thế đấy. Ai rén ai thì người đó thiệt thòi ráng chịu! Giờ em muốn ngủ nè, anh có chịu cho em ngủ không?”

“Châu Tử Du, em…”

“Em làm sao, hửm?”

Huyết Ảnh Long vừa hơi to tiếng một chút đã bị lời nói răn đe và gương mặt đanh đá của Châu Tử Du làm cho anh chàng lập tức rén ngang.

Anh chính là yêu cái dáng vẻ kiêu kỳ, bướng bỉnh này của cô đó chứ! Nên sau đó, chỉ cười hiền một cái, rồi nói:

“Em dễ thương! Bảo bối xinh đẹp của lòng anh ngủ ngon ha! Yêu em!”

Nói xong, người đàn ông ấy chỉ dám hôn lên trán Châu Tử Du một cái nhẹ, rồi âu yếm ôm cô vào lòng.

Sau đó cất giọng thông báo:

“Anh ngủ đây!”

Thế là trên môi cô gái liền hiện lên nụ cười hạnh phúc nhất. Rồi cả hai cũng chịu an phận ôm nhau chìm vào mộng đẹp.

Anh là người tàn khốc, lạnh lùng và đôi lúc ngông cuồng một cách vô lý. Nhưng khi ở bên em, anh tự nguyện biến mình từ sói đầu đàn thành chú sói con ngoan ngoãn, phục tùng mệnh lệnh của em.

Hai ta là hai đường thẳng song song, tính cách giống nhau sẽ nảy sinh sự tương khắc. Nhưng vì yêu, anh chấp nhận thay đổi bản thân. Ôn nhu, và dung hòa tất cả mọi thứ!

Vì em là tất cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK