Ngư yêu kia ngẩn ra, đã thấy cú đấm của Triệu Long Quang đánh thẳng xuống làm đầu của nó lõm vào một khoảng. Ngư yêu biết đã không còn cơ may, ngưng tụ tất cả yêu lực, máu tươi bắn về phía Triệu Long Quang như mưa tên, đáng sợ nhất không phải uy lực của mũi tên này là mà yêu huyết có độc.
Triệu Long Quang lại như không có cảm giác gì, mặc cho những mũi tên máu đó bắn vào cơ thể, đã đánh chết ngư yêu tới mức triệt để, tiện tay nắm lấy yêu đan. Hắn nhìn yêu đan đã xẹp gần hết, lắc đầu: “Đáng tiếc, bị nó dùng quá nhiều, cuối cùng cũng không được hoàn hảo.”
Nói xong đã cưỡi gió đạp sóng đi lên trên bờ.
“Đại sư huynh thật lợi hại!” Tân Tiểu Diệp đã chạy tới. “Biết ngay có đại sư huynh ra tay là sẽ giải quyết được ngư yêu này mà. Chúng ta đến đây vốn là dư thừa rồi, còn bố trí ba lớp nữa, đúng là dư thừa.”
Không ngờ vừa nói xong câu này đã thấy Triệu Long Quang biến sắc: “Tránh ra!”
Nói đoạn đẩy Tân Tiểu Diệp ra ngoài.
Chỉ thấy một luồng chất lỏng màu đen bắn thẳng tới, bay qua chỗ Tân Tiểu Diệp vừa đứng, đánh trúng một cái cây, khiến toàn bộ gốc cây lớn đó lập tức khô hèo.
Cùng lúc đó, cô nàng cao to và công tử cầm quạt giấy đã cùng xuất thủ đánh về phía bụi cỏ cách đó không xa. Một con rắn lớn chui từ trong bụi cỏ ra nhưng không ham chiến mà nhanh chóng bỏ trốn, tốc độ như gió cuốn, trong lúc nhất thời cô nàng cường tráng và công tử cầm quạt giấy đều không đuổi kịp.
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang đột nhiên xuất hiện từ chân trời, ‘xoạt’ một tiếng đã hạ xuống, chém ngay chỗ 7 tấc của con rắn lớn, một kiếm chia thành hai nửa. Con rắn lớn lăn lộn phun ra vô số chất dịch có độc, kiếm quang lấp lóe, không giọt máu nào chạm được tới đối phương.
Sau khi kiếm quang ngừng lại mới phát hiện đó là một chàng trai áo trắng cầm kiếm, cũng là người tuấn tú hiếm thấy, khi hạ xuống còn rất tao nhã hất tóc một cái.
“Nhị sư huynh lợi hại quá!” Tân Tiểu Diệp vui vẻ kêu to.
Tam đệ tử Thẩm Lâm Tân ra vẻ coi thường phe phẩy quạt giấy: “Khoe mẽ!”
Chàng trai thích khoe mẽ này tên là Lâm Vũ Phong, giỏi về kiếm đạo, có biệt hiệu là Ngự Phong Kiếm, có thể thấy hắn xuất kiếm nhanh tới mức nào.
Lúc này Lâm Vũ Phong dáng dấp tiêu sái đi tới: “Quả nhiên còn một con yêu tinh ẩn nấp ở gần đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng thoát nổi khoái kiếm của ta.”
“Phải là không thoát nổi tính toán của tiểu sư đệ mới đúng.”
Bên cạnh Lâm Vũ Phong đã có thêm một người, không ngờ lại là Thanh Lâm.
Cô nàng móc chân ở đằng kia đã lấy một vật từ người con rắn lớn, chính là viên độc hoàn ngưng tụ tinh hoa của con rắn này.
Tiện tay ném một cái, nhưng lại vứt cho hầu bàn ở bên cạnh: “Này, thứ đệ muốn đây.”
Tiểu nhị trong quán chính là Ninh Dạ, y nhận độc hoàn, mỉm cười vui vẻ: “Đa tạ ngũ sư tỷ.”
Cô nàng móc chân tên là Sơn Nhu, đứng thứ năm trong Thiên Cơ môn.
Lần trừ yêu này, chín đệ tử của Thiên Cơ môn đều đến đủ.
Ông lão lưng còng bên cạnh sợ tới mức run lên lẩy bẩy, chạy tới quỳ xuống chân Ninh Dạ: “Lão đây không biết ngài là tiên nhân, vừa rồi đã mạo phạm, kính mong tiên nhân tha mạng!”
Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Không sao, người không biết không đáng trách.”
Ông lão lưng còng kia thở phào một hơi, đang định đi khỏi.
Ninh Dạ lại nói: “Ta đâu có cho ngươi đi, ta có thể không tính toán chuyện ngươi vô lễ với ta nhưng lại không thể bỏ qua chuyện ngươi dung túng yêu ma hại người.”
Ông lão lưng còng ngơ ngác, thân thể đột nhiên cứng đờ, ngay cả những người khác trong Thiên Cơ môn cũng chấn động, cùng bao vây lại.
Lão ta quay sang nhìn Ninh Dạ: “Lão đây không hiểu tiên trưởng đang nói gì. Rõ ràng các vị tới trừ yêu mà, lão đây là người chứ nào phải yêu.”
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Ngươi có thể giả bộ tiếp nhưng nếu ngươi nghĩ xem, nếu chỉ đối phó với hai con yêu quái bình thường, Thiên Cơ môn chúng ta có cần phái toàn bộ môn hạ đệ tử tới không?”
Ông lão kia đột nhiên biến sắc, thân thể ưỡn thẳng: “Thiên Cơ môn quản nhiều chuyện quá rồi đấy!”
Sau khi thân thể lão ta ưỡn thẳng, cái bướu sau lưng đột nhiên nổ tung, không ngờ từ trong đó lại có vô số yêu quái ong xông ra, lít nha lít nhít, lao thẳng về phía đám người. Mỗi con ong đều to như nắm đấm, tốc độ cực nhanh, độc châm của nó thậm chí phá được chân cương hộ thể.
Biến cố đột ngột này khiến đám người Triệu Long Quang không kịp đề phòng, lập tức ra tay né tránh.