Hứa Ngạn Văn cười lớn: “Sư muội nói gì cũng có căn cứ. Vậy là đang ám chỉ ai ư?”
Trì Vãn Ngưng trợn mắt khinh thường.
Cô vốn đã đẹp, cái trợn mắt này khiến xương cốt Hứa Ngạn Văn mềm nhũn.
Trì Vãn Ngưng đã tiếp tục châm trà cho hắn, rồi nhẹ nhàng nói: “Sau này sư huynh đừng nói linh tinh như vậy. Còn Ninh sư đệ, sư đệ thấy hai người chúng ta nhìn nhận ra sao?”
Ninh Dạ không định thể hiện gì trước mặt mỹ nhân này nhưng ngẫm lại với dung mạo của mình lúc này thì có biểu hiện tốt đến mấy chắc đối phương cũng chẳng để vào mắt. Cái tình tiết máu chó mà mọi người hay nói chắc không diễn ra trên người mình đâu, nếu mình chỉ nói vài lời khiến người ta kinh ngạc là làm cho tâm hồn Trì Vãn Ngưng điên đảo, vậy thì thói đời quá đơn giản rồi.
Nhưng nếu biểu hiện tốt biết đâu lại được coi trọng, cơ hội sẽ càng nhiều.
Y bèn nói: “Ta nghiêng theo cái nhìn của sư tỷ. Thế giới Trường Thanh này đã yên bình quá lâu rồi, có lẽ không tới trăm năm sau sẽ có biến cố lớn xảy ra.”
Đối với tu tiên giả, thời gian trăm năm không phải là dài.
Ngay cả Trì Vãn Ngưng cũng không dám nói biến cố lớn sẽ xảy ra trong vòng trăm năm, nghe vậy rất kinh ngạc, Hứa Ngạn Văn càng bất mãn: “Cho dù muốn lấy lòng mỹ nhân thì sư đệ cũng không thế nói những lời kinh khủng như vậy được!”
Hắn chẳng hề đề phòng gì Ninh Dạ, nói vậy chỉ là vì lập trường khác biệt, lên tiếng phản đối.
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Cứ nghe sư đệ giải thích nguyên nhân đã.”
Ninh Dạ bèn nói: “Ta không chỉ cho rằng chiến tranh nhất định sẽ xảy ra, hơn nữa còn bùng phát ở Hắc Bạch thần cung đầu tiên.”
Câu này vừa nói ra, hai người đều kinh ngạc, ánh mắt Trì Vãn Ngưng lập lòe ánh sáng, quan sát kỹ Ninh Dạ.
Ninh Dạ chẳng hề khách khí, lấy tay chấm trà, vẽ lên bàn, tạo thành một tấm bản đồ đại lục Trường Thanh.
Vừa vẽ hắn vừa nói: “Trường Thanh có cửu châu, phân bổ ở khắp nơi trong đó Yên Vũ lâu ở Hải châu, chiếm giữ vùng biển, tạm không bàn đến. Tám châu khác chia ra khắp các đại lục nam bắc đông tây. Trong số đó Mặc châu, Liệt châu, Thiên châu ở giữa. Mặc châu ở chính giữa, tiếp giáp với cả bốn châu lớn là Liệt châu, Thiên châu, Vân châu, hàn châu, thậm chí có một phần nhỏ giáp ranh với Yên châu, chính là ‘bốn vùng đất chiến sự’. Tuy bản tông đã liên minh với Hạo Thiên môn ở Vân châu, Thái Âm môn ở Hàn châu nhưng vẫn còn bất hòa với ba thế lực là Cực Chiến đạo ở Liệt châu, Mộc Khôi tông ở Thiên châu và Vạn Hoa cốc ở Yên châu. Hơn nữa ba nơi này lại thuộc về hai liên minh, có thể nói thật ra Hắc Bạch thần cung đối mặt với hai đại liên minh cùng lúc.”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Hứa Ngạn Văn và Trì Vãn Ngưng đều cứng lại.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Đây là địa thế, là hoàn cảnh địa lý của Mặc châu, nó đã quyết định nơi này vốn đã thích hợp làm chiến trường.”
“Còn lý do nào nữa không?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
“Có.” Ninh Dạ nói: “Chiến tranh cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Vừa rồi sư tỷ đã nói ánh sao thay đổi, trời sao u ám, chính là thiên thời. Trời sinh sát cơ nhưng bị thần thông che giáu, tuy không thể chứng kiến nhưng có thể cảm nhận được nguy hiểm. Mà ta cũng biết, lấp kín không bằng khai thông, càng chặn lại, e rằng hậu quả càng nghiêm trọng. Cũng như con đập ngăn nước, một khi vỡ đậu, lũ lụt sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”
“Vậy còn nhân hòa thì sao?” Hứa Ngạn Văn hỏi.
Ninh Dạ đáp lời: “Chuyện này liên quan đến ba bên. Liên minh ba bên không hợp nhau đã lâu, thù hận tích tụ càng lúc càng nặng. Trước đây không lâu Mộc Khôi tông vừa giết hai vị Nhân Ma của bản phái, tuy có người mới thay thế bổ sung nhưng rõ ràng thực lực đã hổn tại, quan trọng hơn nữa là thù hận tích lũy thêm. Bây giờ mọi người còn đang trong giai đoạn tích lũy sức mạnh nhưng có lẽ chỉ cần một ngồi dẫn thôi có thể gây ra đại chiến.”
“Ngòi dẫn ở đâu?” Hai người cùng hỏi.
Ninh Dạ lắc đầu: “Chuyện này thì loại tiểu nhân vật chúng ta làm sao biết được.”