• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về từ phòng 202, Giang Thùy Dương vẫn không tài nào thôi suy nghĩ về Hồng Xuyên được. Tại sao cô ấy hẹn cô buổi chiều nhưng đến chiều lại bảo cô là không được khỏe hẹn cô buổi tối gặp. Lại còn cả những người ở chung phòng bệnh với cô ấy nữa, tại sao bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt buồn rầu như vậy?

Hay là bệnh tình của Hồng Xuyên gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng lắm sao?

Cốc cốc cốc! Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của Giang Thùy Dương. Cô nghe thấy tiếng gõ cửa dáng vẻ đang lo lắng cho Hồng Xuyên ngay lập tức thay đổi, trở lại thành dáng vẻ buồn rầu như lúc trước đó.

- Vào đi! – Thùy Dương ở bên trong nói vọng ra.

Vừa rồi Hồng Xuyên có nói là cô ấy sẽ đến tận phòng tìm gặp cô, lẽ nào...

Cánh cửa phòng từ từ được mở ra. Không phải Hồng Xuyên đến thăm cô mà là một người khác. Một kẻ còn đáng hận hơn cả Lục Thiên Ngôn, Trầm Nhất.

- Tiểu thư... – anh ta nở một nụ cười đểu cán, thản nhiên như không có chuyện gì gọi cô hai tiếng “tiểu thư”.

Lời này anh ta có thể nói ra không biết sượng mồm nhưng cô nghe thì lại cảm thấy nó thật ghê tởm.

- Là anh sao? Mấy hôm nay không được gặp, tôi cũng muốn được ngồi nói chuyện với anh tử tế một chút đấy! – Giang Thùy Dương thong thả ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó, cao ngạo nói chuyện với anh ta giống như trước giờ vẫn vậy.



Nếu như anh ta đã muốn diễn như thế thì được thôi, cô sẽ diễn cùng với anh ta vở kịch này vậy.

- Vậy sao? Vừa hay tôi cũng cảm thấy có lỗi nên mới muốn đến đây để xin lỗi tiểu thư một tiếng. là tôi không tốt, tôi đi theo tiểu thư bao lâu nay đáng ra tôi nên đứng về phía tiểu thư mới phải. – Trầm Nhất miệng thì nói muốn xin lỗi cô nhưng thái độ như muốn khích tướng cô của anh ta, nhìn qua là biết tìm đến để gây chuyện với cô.

- Ra thế. Tôi cũng thật là muốn nghe xem anh đang muốn xin lỗi tôi chuyện gì đấy! – Thùy Dương mỉa mai nhìn anh ta, lời nói không nhanh không chậm, rất có khí chất của một vị tiểu thư kiêu kì.

- Tôi được phép ngồi xuống trước rồi mới nói...

Không để cho Trầm Nhất nói hết câu, Giang Thùy Dương một nâng ly trà đưa lên miệng uống còn một tay dơ nhẹ lên, ra hiệu người trước mặt ngừng nói lại. Khuôn mặt ngược sáng nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, cực kì hút mắt người khác.

Một cô gái xinh đẹp như này ở bên cạnh Lục Thiên Ngôn trong suốt hơn hai mươi năm qua, bảo sao anh ta lại lo lắng như thế khi thấy cô gặp nguy hiểm. Dù là đang rất căm hận cũng không tài nào không quan tâm đến cô. Trầm Nhất thầm cảm thán ở trong lòng. Bây giờ lại nghĩ đến người con gái tên Nhã Tình kia, Trầm Nhất mới thấy cô ta thật ngạo mạn khi chỉ vừa được Lục Thiên Ngôn để ý đến đã muốn bắt anh ta phải lựa chọn giữa cô ta và Giang Thùy Dương.

Cô ta nếu để đem so với Giang Thùy Dương, đúng là không thể nào so sánh nổi. Nếu có hơn cũng chỉ hơn về độ giả tạo.

- Đừng ngồi. – Giang Thùy Dương thản nhiên nói.

- Dạ?! Tiểu thư nói gì? – Trầm Nhất kinh ngạc hỏi lại. Trước giờ Thùy Dương vẫn thường bảo anh ta ngồi xuống trước khi cả hai muốn nói chuyện gì đó. Bây giờ đột nhiên lại không cho ngồi...

Chắc là vì chuyện của Nhã Tình...

- Anh đâu có đủ tư cánh ngồi xuống để được nói chuyện với tôi, tôi nói đúng chứ? – Thùy Dương nhìn anh ta, cô đặt lại ly trà trên tay xuống bàn, hỏi.

- Ồ. Tôi hiểu rồi. Ra là tiểu thư vẫn còn giận tôi chuyện đó. Nhưng tôi hôm nay tới đây là để xin lỗi với tôi chuyện đó mà.

- Giận? Anh nghĩ anh là người như thế nào mới có thể khiến tôi giận anh? Một tên vệ sĩ mồ côi cả cha lẫn mẹ không được dạy dỗ tử tế đâu có thể khiến tôi giận? So với hai tên vệ sĩ đứng ở ngoài kia thân phận của anh còn thấp hèn hơn. – Thùy Dương biết rõ trước giờ tên Trầm Nhất này vẫn luôn mặc cảm về xuất thân nên không ngần ngại sát muối thêm vào vết thương của anh ta.



Nhớ lại trước kia cô từng có lần thấy anh ta bị đám gia nhân trong nhà nói rằng là đồ không có bố mẹ cô còn đi đến thay mặt anh ta quát mắng đám gia nhân một trận, sau đấy còn đặc biệt mua quà an ủi anh ta. Bây giờ nghĩ lại đúng là hết sức nực cười đấy!

- Vâng. – Trần Nhất rất tức giận khi nghe cô nói thế nhưng anh ta cũng chẳng thể động đến cô được.

Cô hiện tại dù có không phải tiểu thư là họ Giang có quyền có thế nữa thì cũng là vợ của Lục Thiên Ngôn, suy cho cùng vẫn là người anh ta không sao có thể động đến được.

- Rồi nói đi. Muốn xin lỗi tôi chuyện gì?

- Chuyện tôi đã không đứng về phía cô.

- Đại khái là anh đang muốn xin lỗi tôi vì anh đã đứng về phía công lý đòi lại sự công bằng cho cái chết của Nhã Tình hay là muốn xin lỗi vì đã vu khống tôi?

- Vế đầu. – Trầm Nhất không do dự chọn vế đầu tiên.

- Trầm Nhất ơi là Trầm Nhất, ở đây ngoài hai chúng ta ra cũng đâu còn kẻ nào khác? Tối hôm đó tôi đi đâu, làm gì anh đều biết rõ hơn ai hết. Ngay cả việc Nhã Tình khiêu khích tôi như thế nào tôi cũng đều không giấu giếm mà tâm sự với anh tất cả, thế mà bây giờ ở trước mặt tôi anh lại không thể thật thà lấy được một chút. Tôi có hơi thất vọng đấy!

Giang Thùy Dương mới tuần trước khi bị Trầm Nhất phản bội còn tỏ ra rất sốc, rất thất vọng nhưng bây giờ cô đã không còn như thế nữa rồi. Có thể thản nhiên nhắc đến việc này với cái điệu bộ tươi cười đó...

Thật đáng ngạc nhiên.

- Tiểu thư muốn hiểu như nào cũng được ạ. Chỉ cần tiểu thư biết hôm nay tôi tới đây để xin lỗi tiểu thư.

- Tôi hiểu rồi. Hôm nay anh tới đây để xin lỗi tôi. Và tôi sẽ đáp lại lời xin lỗi của anh là tôi không nhận lời xin lỗi này. Còn bây giờ đã đến giờ tôi nghỉ ngơi rồi, cuộc nói chuyện của chúng ta xem như kết thúc ở đây. – Thùy Dương nói rồi cô đứng dậy rời khỏi ghế và đi về phía giường.

Dáng người nhỏ nhắn trong bộ đồ màu xanh nhạt của bệnh viện khiến cô trông mỏng manh hơn nhưng không vì thế mà nó làm mất đi sự quyến rũ của một người con gái đẹp.



- Tôi xin phép. – Trầm Nhất kính cẩn cúi người chuẩn bị rời đi.

- À mà... – Giang Thùy Dương hình như nhớ ra gì đó, liền quay ra gọi với Trầm Nhất lại.


- Tiểu thư có căn dặn gì?


- Không phải là căn dặn bởi vì anh cũng không còn là vệ sĩ của tôi nữa rồi. Phải gọi là nhắc nhở mới đúng. Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu thôi. Con người Giang Thùy Dương tôi trước giờ yêu hận rõ ràng, có thù ắt báo. Nếu như tôi không tha thứ cho anh điều đó có nghĩa là tôi đang xem như anh có thù với tôi… nói tới đây chắc là anh cũng hiểu rồi nhỉ? - Thuỳ Dương vẻ mặt không để lộ chút biểu cảm gì, đe doạ Trầm Nhất.


Trầm Nhất nghe xong ngẩn người nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh kia. Cô là trước giờ kiểu người nói được làm được. Lần này lại nói chắc chắn như thế. Cuộc sống của anh ta sau này e là phải dè chừng cô nhiều rồi đây.


Thấy Trầm Nhất vẫn đứng đó không chịu đi. Giang Thuỳ Dương nằm dài xuống giường kéo chăn lên làm như đang đi nghỉ.


Lúc nằm xuống còn không quên thúc giục đuổi Trầm Nhất.


- Anh có thể đi được rồi. Giữa chúng ta tạm thời hết chuyện để nói rồi.


🫥🫥🫥👍🏿👍🏿👍🏿👍🏿👌🏿👌🏿👌🏿👉🏿👉🏿👉🏿

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK