• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thùy Dương sau khi thăm mộ của bố mẹ cùng với mộ của Hồng Xuyên xong thì tính trở về lại công ty để xử lí nốt một vài công việc. Nhưng trong lúc trở lại công ty người lái xe đã chọn về bằng một con đường ngắn hơn so với con đường lúc họ đi.Và chuyện sẽ chẳng có gì cho tới khi Giang Thùy Dương nhận ra con đường này đi ngang qua nhà cũ của cô. Cũng tức là biệt thự cũ của Giang Gia.

- Dừng lại một chút. – Giang Thùy Dương nhìn thấy nhà cũ liền ra lệnh cho tài xế dừng xe lại.

Nhìn thấy căn nhà cũ của bố mẹ sau năm năm từ bên ngoài nhìn vào không chút thay đổi, cô không kiềm được lòng muốn xuống đó ngắm nhìn một chút.

Cô biết căn nhà này từ lâu đã là do người khác sở hữu rồi, cô khi đó muốn mua lại ngôi nhà này như giữ để kỉ niệm nhưng vì phải góp tiền khởi nghiệp nên cô không thể dùng tiền mua lại nó. Sau bao năm, không ngờ chủ mới của căn biệt thự lại không thay đổi bất cứ gì như vậy.

Điều này khiến Giang Thùy Dương có chút vui vì ít nhất căn biệt thự không thay đổi, tựa như nơi đây vẫn đang lưu giữ những kỉ niệm của bố mẹ cô khi họ còn sống. Nhưng cô cũng có chút nghi ngờ lai lịch của người sở hữu căn biệt thự này. Bởi làm gì có ai mua lại nhà mà lại giữ y nguyên thiết kế của chủ cũ như vậy...

Giang Thùy Dương đang chìm vào trong những suy nghĩ mông lung thì cánh cửa của căn nhà từ từ được mở ra trước mắt cô. Từ bên trong, một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp bước ra với một cái cặp sách trong tay. Người đàn ông với dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp đi ra.

Thấy có người đang đứng ở ngoài cổng nhà mình, anh ta hơi nheo mắt vì không thể nhìn rõ được ai đang đứng ngoài. Sau đó anh ta lấy kính ra và nhìn. Trên khuôn mặt điển trai ôn hòa thoáng có sự bất ngờ không thể giấu diếm khi nhìn thấy Giang Thùy Dương. Và ngược lại. Giang Thùy Dương cũng không thể ngờ được người đàn ông đang sống trong nhà cũ của bố mẹ cô lại là anh ta. Hi Thần, người anh em chí cốt của Lục Thiên Ngôn.

- Hi Thần? – Giang Thùy Dương hơi mấp máy môi, khe khẽ gọi tên người đàn ông.



Vi Hạ đứng bên ngoài chưa từng nghe thấy tên của người này bèn không khỏi khó hiểu nhìn Giang Thùy Dương.

- Người này là ai thế? Chị có quen anh ta sao? – Vi Hạ hỏi.

Hi Thần ngay sau đó cũng bước ra đến cổng. Trái với tính cách của Lục Thiên Ngôn, Hi Thần là một người khá ôn hòa và thân thiện với hầu hết mọi người. Nhưng có một điều là con người của người này quá khó hiểu, quá khó để suy đoán.

- Là cô sao? Không ngờ sau năm năm không gặp tôi lại được gặp cô theo cách này, nhỉ? – Hi Thần vui vẻ nở nụ cười, một tay chìa ra muốn bắt tay với Giang Thùy Dương.

Nhưng Giang Thùy Dương lại hoàn toàn bất động. Cô không có ý định bắt tay với người này. Anh ta tuy không có thù với cô nhưng anh ta lại là bạn thân của Lục Thiên Ngôn, hiện giờ lại còn đang sống ở trong nhà cũ của bố mẹ cô khiến cô nghi ngờ về lí do anh ta sống ở đây.

- Chị ấy đang có chút khó chịu trong người. Anh thông cảm. – Vi Hạ không biết vì lí do gì mà Giang Thùy Dương lại bất động ra như thế bèn đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Hi Thần, thay Giang Thùy Dương làm hành động bắt tay.

- Vậy sao? Liệu có phải là tại tôi không? – Hi Thần thản nhiên hỏi, hoàn toàn phớt lờ Vi Hạ.

- Anh đang sống ở đây sao? – Giang Thùy Dương không vòng vo, lập tức hỏi thẳng vào vấn đề chính.

Hi Thần nghe Giang Thùy Dương hỏi thế liền quay đầu lại nhìn căn biệt thự một lượt. Vẻ mặt vẫn vô cùng vui vẻ nói.

- Đúng thế! Là tôi năm đó đã mua lại ngôi nhà này và sống ở đây cũng gần năm năm rồi.

- Là anh mua? Tại sao anh lại mua nó?

- Tại sao ư? Tại thấy thích, và có tiền thì mua thôi.

- Thế vì sao anh không thay đổi bất cứ thứ gì ở bên ngoài như thế? Tại sao lại vẫn giữ kiểu kiến trúc này. – Giang Thùy Dương liên tục hỏi.



- Tôi không có thời gian để thiết kế lại, và cả tôi là kẻ khá lười biếng, tôi không dành thời gian ra để thay đổi kiến trúc của cả một căn biệt thự trong khi bản thân tôi thấy thiết kế của nó, rất đẹp. – Hi Thần không chút ngạc nhiên gì với những câu hỏi của Giang Thùy Dương.

Có lẽ khi nhìn thấy cô đứng ở ngoài cửa thì anh đã đoán được rằng cô sẽ hỏi anh những câu hỏi kiểu như vậy rồi.

- Anh mua và điều này không liên quan gì đến Lục Thiên Ngôn chứ? – Giang Thùy Dương nghiêm túc hỏi thẳng vào vấn đề cô để tâm nhất.

- Tôi với Lục Thiên Ngôn đúng là anh em tốt nhưng cô cũng biết cậu ta không bao giờ là người có thể ra lệnh được cho tôi mà. Nếu như tôi không muốn thì cậu ta sao có thể ép tôi ở đây? Vậy nên quyết định mua lại căn biệt thự này hoàn toàn là ở tôi, không liên quan tới Lục Thiên Ngôn hay bất kì ai cả. – Hi Thần nói.

Không đợi cho Giang Thùy Dương có thời gian hỏi thêm bất kì một câu hỏi nào khác nữa, Hi Thần đã dơ tay lên để xem đồng hồ. Gấp gáp nói.

- Chà, muộn giờ vào lớp của tôi mất rồi. Tôi phải lên lớp đây, hẹn gặp cô trong một lần nói chuyện khác nhé!

Dứt lời Hi Thần ngay lập tức xoay người rời đi luôn.

Nhưng trước khi đi, Hi Thần đã quay lại, chỉ để nói với Giang Thùy Dương đúng một câu khiến cho cả Giang Thùy Dương và Vi Hạ đều cảm thấy khó hiểu.

- Giang Thùy Dương, tôi vốn nghĩ cô rất hiểu Lục Thiên Ngôn nhưng sau năm năm mà cô vẫn nói về cậu ấy với cái giọng như vậy thì tôi dám khẳng định một điều rằng cô vốn chẳng hiểu gì về cậu ấy hết. Từ trước đến giờ cô đều không hiểu về cậu ấy.

- Tôi không hiểu anh ta? – Giang Thùy Dương hỏi lại.

Ánh mắt cô nhưng đang nói rằng: Cô có thể không hiểu gì về Lục Thiên Ngôn sao? Một người đã ở bên cô hai mươi năm, cùng cô lớn lên, cùng cô trưởng thành mà cô lại không hiểu gì về anh ta sao? Cô không tin. Cô chính là rất hiểu anh. Chỉ có anh là không hiểu cô thôi.

Hi Thần dường như cũng đọc được chút suy nghĩ đó của cô. Mỉm cười khẩy một cái.



- Cô chính là không hiểu cậu ấy, bằng không khi đó cô đã không lựa chọn bỏ đi và bây giờ cô nên cảm kích cậu ấy thay vì căm hận cậu ấy nhiều như thế.


Giang Thùy Dương cô nên cảm kích Lục Thiên Ngôn thay vì căm hận anh ta? Sau tất cả những gì đã xảy ra và sau tất cả những gì anh đã làm với gia đình cô mà cô lại không được căm hận anh sao? Thật nực cười. Còn muốn trách cô không chịu hiểu anh ta?


- Chị Thùy Dương? – Vi Hạ ở bên cạnh khẽ lay người Giang Thùy Dương sau khi cô ấy thấy Hi Thần đã rời đi.


- Chúng ta trở về công ty. – Giang Thùy Dương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bước lên xe.


Cô không hiểu những lời Hi Thần vừa mới nói là có ý gì.


Anh ta đang muốn nói là cô đã hiểu lầm Lục Thiên Ngôn?


Cô không tin. Mọi chuyện năm đó rõ rằng như thế không thể có chuyện cô hiểu lầm Lục Thiên Ngôn được. Anh ta là bạn thân của Lục Thiên Ngôn nên anh ta chỉ đang bênh vực cho những hành động sai trái của bạn mình mà thôi. Giang Thùy Dương đã tự nhủ với lòng mình như thế nhưng cô vẫn không sao yên tâm nổi.


Lòng cô đang dậy sóng. Tâm tình trước giờ vốn đang tĩnh lặng của cô lần nữa lại dậy sóng rồi. Sự kiên định trong năm năm qua cũng có chút lung lay?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK