Về đến nhà, việc đầu tiên Sở Dập Kiều muốn làm là đi tắm, hắn không chịu nổi mùi của Alpha khác trên người mình, huống chi còn là người hắn ghét nhất.
Cứ mỗi lần nghĩ đến lại thấy chóng mặt buồn nôn, chẳng qua lần này không nôn ra mà thôi.
Chịu đựng gần ba mươi năm, đã đến lúc kết thúc rồi.
Bây giờ xem ra phân hoá cũng không mang đến thay đổi gì nhiều, cùng lắm là phóng thích pheromone nhiều hơn. Dù sao đã có Lạc Thanh Dã ở bên cạnh xoa dịu, cũng may đồng ý cho người ở lại là quyết định đúng đắn.
Hắn bỏ kính xuống, cởi ra từng cái cúc áo sơ mi, không để ý đến sau lưng còn có Alpha đi theo.
Lạc Thanh Dã vốn dĩ còn muốn quấn lấy Sở Dập Kiều nói đừng bắt cậu ở lại trường, nhưng khi nhìn thấy đường cong sống lưng của người trước mặt, lý trí của cậu bắt đầu bị dắt đi.
Khoa học chứng minh, bất kỳ hành vi nào vượt qua ranh giới trong AO với mức độ phù hợp cao thì đều là hành vi bình thường.
Ánh mắt cậu lướt dọc theo tấm lưng rơi xuống vòng eo gợi cảm, khuôn mặt cậu nhuốm lên một vẻ gần như si mê, không còn là thiếu niên ngây thơ trong sáng trước mặt Sở Dập Kiều.
Thậm chí cậu có thể cảm nhận được pheromone tràn ra từ trên người Sở Dập Kiều. Omega vừa phân hoá, pheromone mới mẻ tinh khiết, giống như hình ảnh anh ấy đỏ ửng trên ghế sofa trong phòng khách khiến người khát khao.
Cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ ngã xuống.
“Lạc Thanh Dã.” Sở Dập Kiều chậm rãi xoay người lại: “Cậu sẽ lừa dối tôi à?”
Ánh đèn sáng ngời hắt lên cơ thể cao gầy của hắn, đứng trước mặt Lạc Thanh Dã hoàn toàn có thể ôm cậu vào trong lồng ngực.
Sở Dập Kiều nhìn xoáy vào Lạc Thanh Dã, thấy cậu bối rối tránh ánh mắt, giống như sợ hắn sẽ chán ghét mình.
Hắn biết dù Lạc Thanh Dã còn ít tuổi nhưng vẫn là Alpha. Hắn cũng biết dù sự nghiệp của mình có thành công thế nào thì hắn vẫn là Omega.
Gen Alpha vượt trội, cũng như trình độ khống chế Omega đều là bẩm sinh trong gen không thể thay đổi. Hắn không hỏi Lạc Thanh Dã đến từ đâu, cũng không muốn tin những gì Giang Miễn Hoài nói. Ngay từ lần đầu tiên thấy Lạc Thanh Dã, hắn đã tin vào mắt nhìn người của chính mình.
Càng giãy dụa trong vực thẳm thì càng đau khổ, càng không có gì lại càng khát khao giải thoát. Thay vì biến mình thành nhà tù giam cầm bản thân, chẳng bằng lê lết sống cho qua ngày, kiểu gì cũng sẽ tìm thấy lối ra, cho dù là trọn vẹn giả dối thì cũng phải đợi.
Bọn họ đều cùng một loại người.
Hắn sẵn sàng giúp Lạc Thanh Dã trưởng thành, làm mọi thứ có thể để biến cậu trở thành Thợ Săn của hắn, hoàn thành những điều mà hắn có thể không kịp hoàn thành.
“Cậu sẽ lừa dối tôi à?” Sở Dập Kiều hỏi lại.
Lạc Thanh Dã hốt hoảng thu hồi tâm tư. Sở Dập Kiều không đeo kính đã bớt đi mấy phần lạnh lùng, như thể nhìn thấu những suy nghĩ của cậu. Những cái này không phù hợp với hình ảnh ngoan ngoãn của cậu ngay từ ban đầu.
Mà câu hỏi này dường như đã được chuẩn bị sẵn.
Cậu không bất ngờ, bởi vì cậu biết Sở Dập Kiều không hiền lành như vẻ bề ngoài.
“Em sẽ không.”
“Chứng minh như thế nào?” Sở Dập Kiều dù muốn mạo hiểm thì vẫn phải để lại cho mình đường lui. Hắn cho phép Lạc Thanh Dã có những suy tính riêng, nhưng quyết không cho phép lừa gạt mình.
Hắn không giống Giang Miễn Hoài bất tài sẽ chỉ biết ép buộc để đạt mục đích.
Nếu như Lạc Thanh Dã thật sự là Alpha duy nhất thích hợp với hắn, vậy hắn sẽ bồi dưỡng Lạc Thanh Dã trở thành một Alpha lý tưởng.
Thành thục, đứng đắn, quyền lực.
“Từ thời khắc anh cho em ở lại em đã quyết định mạng của em là của anh, anh muốn coi em là gì, đối xử với em như thế nào cũng được.”
Ánh mắt Sở Dập Kiều khẽ giao động.
“Em sẽ kể cho anh nghe mọi thứ về em. Tất cả bẩn thỉu, khổ sở, em đều nói cho anh, chỉ cần anh không chê em.” Lạc Thanh Dã đi đến trước mặt Sở Dập Kiều, cúi người nhặt chiếc áo hắn vừa cởi rồi ngẩng đầu nhìn: “Cũng xin anh lần sau không nên tùy tiện cởi quần áo trước mặt em, được không ạ?”
Ít nhất thì cũng phải cẩn thận trước khi cậu trưởng thành, chứ cậu cũng không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì đâu.
Đôi mắt này rõ ràng trong trẻo thuần khiết đến thế, câu hỏi nghe qua cũng bình thường không có vấn đề, còn mang theo vài phần nũng nịu, nhưng sắc thái không kiên nhẫn trong đáy mắt cậu đã tố cáo tất cả.
Dù còn nhỏ, Lạc Thanh Dã vẫn là Alpha.
Nhưng hiện tại hắn phải trở thành con mồi mới có thể khiến bé Alpha này sẵn sàng rơi vào cái bẫy của hắn.
“Tại sao?”
Lạc Thanh Dã vòng ra sau lưng Sở Dập Kiều, mặc áo sơ mi vào cho hắn, rồi lại trở về trước mặt hắn, nhón chân đóng từng cái cúc áo.
Sở Dập Kiều hạ mắt nhìn thằng nhóc Alpha chỉ cao tới vai mình đang chăm chú cài cúc, đầu ngón tay như lướt khẽ qua tim.
Nhìn như vô tình, nhưng lại giống như cố ý.
Sự tiếp xúc khiến cơ thể run nhè nhẹ, không phải chán ghét, mà là tê dại. Nhóc Alpha này thực sự không giống với những Alpha khác.
Lạc Thanh Dã cài hết tất cả cúc áo, cậu cảm nhận được phản ứng của cơ thể Sở Dập Kiều. Trong lúc cậu đứng nhón chân ấy, hơi thở ấm áp lướt qua đôi môi, khoảng cách bị thu hẹp trở nên thân mật gắn bó.
Bốn mắt nhìn nhau, ám muội giao hòa.
“Bởi vì Tiểu Dã là Alpha, anh là Omega.”
Nhẹ tay vuốt phẳng nếp gấp trên áo.
Lạc Thanh Dã nhìn chăm chú Sở Dập Kiều, trong mắt phản chiếu diện mạo của người đàn ông trước mặt, pheromone lướt qua mũi càng lúc càng đậm sâu. Cậu chợt cười rạng rỡ:
“Vậy nên anh đừng cởi quần áo trước mặt em nữa, em không chịu nổi đâu.”
Sở Dập Kiều thầm nghĩ, tên nhóc này rõ ràng là trẻ con, học đâu ra cái kiểu ong bướm này vậy?
Nguy hiểm.
Cứ mỗi lần nghĩ đến lại thấy chóng mặt buồn nôn, chẳng qua lần này không nôn ra mà thôi.
Chịu đựng gần ba mươi năm, đã đến lúc kết thúc rồi.
Bây giờ xem ra phân hoá cũng không mang đến thay đổi gì nhiều, cùng lắm là phóng thích pheromone nhiều hơn. Dù sao đã có Lạc Thanh Dã ở bên cạnh xoa dịu, cũng may đồng ý cho người ở lại là quyết định đúng đắn.
Hắn bỏ kính xuống, cởi ra từng cái cúc áo sơ mi, không để ý đến sau lưng còn có Alpha đi theo.
Lạc Thanh Dã vốn dĩ còn muốn quấn lấy Sở Dập Kiều nói đừng bắt cậu ở lại trường, nhưng khi nhìn thấy đường cong sống lưng của người trước mặt, lý trí của cậu bắt đầu bị dắt đi.
Khoa học chứng minh, bất kỳ hành vi nào vượt qua ranh giới trong AO với mức độ phù hợp cao thì đều là hành vi bình thường.
Ánh mắt cậu lướt dọc theo tấm lưng rơi xuống vòng eo gợi cảm, khuôn mặt cậu nhuốm lên một vẻ gần như si mê, không còn là thiếu niên ngây thơ trong sáng trước mặt Sở Dập Kiều.
Thậm chí cậu có thể cảm nhận được pheromone tràn ra từ trên người Sở Dập Kiều. Omega vừa phân hoá, pheromone mới mẻ tinh khiết, giống như hình ảnh anh ấy đỏ ửng trên ghế sofa trong phòng khách khiến người khát khao.
Cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ ngã xuống.
“Lạc Thanh Dã.” Sở Dập Kiều chậm rãi xoay người lại: “Cậu sẽ lừa dối tôi à?”
Ánh đèn sáng ngời hắt lên cơ thể cao gầy của hắn, đứng trước mặt Lạc Thanh Dã hoàn toàn có thể ôm cậu vào trong lồng ngực.
Sở Dập Kiều nhìn xoáy vào Lạc Thanh Dã, thấy cậu bối rối tránh ánh mắt, giống như sợ hắn sẽ chán ghét mình.
Hắn biết dù Lạc Thanh Dã còn ít tuổi nhưng vẫn là Alpha. Hắn cũng biết dù sự nghiệp của mình có thành công thế nào thì hắn vẫn là Omega.
Gen Alpha vượt trội, cũng như trình độ khống chế Omega đều là bẩm sinh trong gen không thể thay đổi. Hắn không hỏi Lạc Thanh Dã đến từ đâu, cũng không muốn tin những gì Giang Miễn Hoài nói. Ngay từ lần đầu tiên thấy Lạc Thanh Dã, hắn đã tin vào mắt nhìn người của chính mình.
Càng giãy dụa trong vực thẳm thì càng đau khổ, càng không có gì lại càng khát khao giải thoát. Thay vì biến mình thành nhà tù giam cầm bản thân, chẳng bằng lê lết sống cho qua ngày, kiểu gì cũng sẽ tìm thấy lối ra, cho dù là trọn vẹn giả dối thì cũng phải đợi.
Bọn họ đều cùng một loại người.
Hắn sẵn sàng giúp Lạc Thanh Dã trưởng thành, làm mọi thứ có thể để biến cậu trở thành Thợ Săn của hắn, hoàn thành những điều mà hắn có thể không kịp hoàn thành.
“Cậu sẽ lừa dối tôi à?” Sở Dập Kiều hỏi lại.
Lạc Thanh Dã hốt hoảng thu hồi tâm tư. Sở Dập Kiều không đeo kính đã bớt đi mấy phần lạnh lùng, như thể nhìn thấu những suy nghĩ của cậu. Những cái này không phù hợp với hình ảnh ngoan ngoãn của cậu ngay từ ban đầu.
Mà câu hỏi này dường như đã được chuẩn bị sẵn.
Cậu không bất ngờ, bởi vì cậu biết Sở Dập Kiều không hiền lành như vẻ bề ngoài.
“Em sẽ không.”
“Chứng minh như thế nào?” Sở Dập Kiều dù muốn mạo hiểm thì vẫn phải để lại cho mình đường lui. Hắn cho phép Lạc Thanh Dã có những suy tính riêng, nhưng quyết không cho phép lừa gạt mình.
Hắn không giống Giang Miễn Hoài bất tài sẽ chỉ biết ép buộc để đạt mục đích.
Nếu như Lạc Thanh Dã thật sự là Alpha duy nhất thích hợp với hắn, vậy hắn sẽ bồi dưỡng Lạc Thanh Dã trở thành một Alpha lý tưởng.
Thành thục, đứng đắn, quyền lực.
“Từ thời khắc anh cho em ở lại em đã quyết định mạng của em là của anh, anh muốn coi em là gì, đối xử với em như thế nào cũng được.”
Ánh mắt Sở Dập Kiều khẽ giao động.
“Em sẽ kể cho anh nghe mọi thứ về em. Tất cả bẩn thỉu, khổ sở, em đều nói cho anh, chỉ cần anh không chê em.” Lạc Thanh Dã đi đến trước mặt Sở Dập Kiều, cúi người nhặt chiếc áo hắn vừa cởi rồi ngẩng đầu nhìn: “Cũng xin anh lần sau không nên tùy tiện cởi quần áo trước mặt em, được không ạ?”
Ít nhất thì cũng phải cẩn thận trước khi cậu trưởng thành, chứ cậu cũng không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì đâu.
Đôi mắt này rõ ràng trong trẻo thuần khiết đến thế, câu hỏi nghe qua cũng bình thường không có vấn đề, còn mang theo vài phần nũng nịu, nhưng sắc thái không kiên nhẫn trong đáy mắt cậu đã tố cáo tất cả.
Dù còn nhỏ, Lạc Thanh Dã vẫn là Alpha.
Nhưng hiện tại hắn phải trở thành con mồi mới có thể khiến bé Alpha này sẵn sàng rơi vào cái bẫy của hắn.
“Tại sao?”
Lạc Thanh Dã vòng ra sau lưng Sở Dập Kiều, mặc áo sơ mi vào cho hắn, rồi lại trở về trước mặt hắn, nhón chân đóng từng cái cúc áo.
Sở Dập Kiều hạ mắt nhìn thằng nhóc Alpha chỉ cao tới vai mình đang chăm chú cài cúc, đầu ngón tay như lướt khẽ qua tim.
Nhìn như vô tình, nhưng lại giống như cố ý.
Sự tiếp xúc khiến cơ thể run nhè nhẹ, không phải chán ghét, mà là tê dại. Nhóc Alpha này thực sự không giống với những Alpha khác.
Lạc Thanh Dã cài hết tất cả cúc áo, cậu cảm nhận được phản ứng của cơ thể Sở Dập Kiều. Trong lúc cậu đứng nhón chân ấy, hơi thở ấm áp lướt qua đôi môi, khoảng cách bị thu hẹp trở nên thân mật gắn bó.
Bốn mắt nhìn nhau, ám muội giao hòa.
“Bởi vì Tiểu Dã là Alpha, anh là Omega.”
Nhẹ tay vuốt phẳng nếp gấp trên áo.
Lạc Thanh Dã nhìn chăm chú Sở Dập Kiều, trong mắt phản chiếu diện mạo của người đàn ông trước mặt, pheromone lướt qua mũi càng lúc càng đậm sâu. Cậu chợt cười rạng rỡ:
“Vậy nên anh đừng cởi quần áo trước mặt em nữa, em không chịu nổi đâu.”
Sở Dập Kiều thầm nghĩ, tên nhóc này rõ ràng là trẻ con, học đâu ra cái kiểu ong bướm này vậy?
Nguy hiểm.