Hà Thiệp đẩy cửa bước vào phòng làm việc của mình, nhìn thấy ngay người bạn thân Sở Dập Kiều đang đứng bên cửa sổ.
Ánh mặt trời dìu dịu chiếu vào trong phòng, phác họa lên sườn mặt không thể bắt bẻ của Sở Dập Kiều, cặp kính viền bạc gác trên sống mũi cao thẳng khiến gương mặt toát lên vài phần lạnh lẽo, sống lưng thẳng tắp tựa như thanh trúc trong tuyết mang một vẻ lãnh đạm cao quý từ trong cốt tủy.
Thế nhưng cái bóng hắt xuống sàn nhà lại mỏng manh đến lạ, tưởng chừng như chỉ cần không để ý một chốc sẽ bị ánh mặt trời thiêu đốt chẳng còn gì.
Hà Thiệp vô thức vươn tay.
Sở Dập Kiều đúng lúc xoay người nhìn sang, thấy bạn học cũ đi vào: “Cậu xong việc rồi à?”
“Ừm, giải quyết vài vấn đề nhỏ thôi, ngồi đi.” Hà Thiệp lập tức thu tay lại, rũ mắt giấu đi tâm tư không nên có. Y ngồi xuống ghế làm việc của mình, ra hiệu cho Sở Dập Kiều cũng ngồi xuống.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rơi trên bàn làm việc, tô sáng dòng chữ trên biển chức danh để bàn: -Chuyên gia tâm lý học Hà Thiệp.
Không khí trong phòng trầm mặc trong giây lát, giống như đang chờ ai mở miệng trước, lúc nào cũng vậy.
“Mấy nay hơi khó chịu.” Sở Dập Kiều dựa vào lưng ghế, hai tay đan xen đặt trước bụng: “Tôi không thể khống chế pheromone của Alpha xung quanh thăm dò tôi, nhưng gần đây tôi có thể cảm nhận được ảnh hưởng của chúng mãnh liệt hơn trước, rất không thoải mái.”
Thuốc ức chế cũng không giải quyết được chứng rối loạn pheromone ám ảnh hắn nhiều năm qua, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, một mặt là bởi hắn bài xích với Alpha khi tới gần, mặt khác là vì hắn không ngửi được pheromone, cộng thêm kiểu gen khác thường khiến hắn rất khó tìm được Alpha phù hợp. Nhưng vì tính chất công việc mà mỗi ngày đều có pheromone của Alpha lờn vờn quanh người hắn, cho dù không ngửi được thì thân thể vẫn sẽ có cảm giác.
Pheromone của Alpha trời sinh mang tính xâm lược, trong trường hợp thuốc ức chế mất hiệu lực và ảnh hưởng của hội chứng rối loạn pheromone khiến hắn không thể ngửi được pheromone của alpha để kịp thời tránh đi, cho nên cơ thể hắn thường xuyên phải chịu đau đớn, đến nỗi chỉ cần một lượng nhỏ cũng sinh ra phản ứng bài xích.
“Gần đây?” Hà Thiệp ngừng bút, khẽ nhíu mày: “Gần đây công ty có thêm người nào không? “
“Một đám alpha mới tốt nghiệp.” Sở Dập Kiều lộ ra thần sắc phiền muộn: “Ngựa non háu đá.”
Nghĩ đến cảnh mỗi ngày cửa văn phòng luôn có vài tên alpha mượn đủ loại cớ gõ cửa đi vào đưa giấy tờ tài liệu rồi đưa cà phê, chẳng khác gì đang muốn hỏi hắn: Có muốn xxx không?
Ban ngày không ngửi được pheromone của những alpha này, đến ban đêm cơ thể sẽ có phản ứng bài xích, hơn nữa còn rất kịch liệt, quá trình uống thuốc – tiêm- mất ngủ- nôn mửa- sốt cao hành hạ hắn như cơm bữa.
Hà Thiệp nhíu mày càng sâu.
Omega có gen ưu việt như Sở Dập Kiều là rất hiếm, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, ngoại trừ sinh lý là Omega ra thì không khác gì một Alpha. Nhưng hiếm thấy đương nhiên sẽ đi kèm với khiếm khuyết, như Sở Dập Kiều là mắc hội chứng rối loạn pheromone.
Sinh ra không thể phân biệt bất kỳ mùi hương nào nhưng vẫn có cảm giác là một điều rất nguy hiểm đối với một Omega. Mặc dù chất ức chế đã được phổ biến rộng rãi nhưng việc phóng thích pheromone là tự do, thuốc ức chế lại chỉ nên dùng trong trường hợp khẩn cấp như kỳ mẫn cảm của Alpha, kỳ phát tình của Omega.
Sở Dập Kiều lại đặc biệt hơn ở chỗ sử dụng thuốc ức chế cũng không có tác dụng. Nếu bên người có một alpha đang ở trong kỳ mẫn cảm, kiểu gì hắn cũng bị thương.
Đây là căn bệnh cực kỳ hiếm, đến nay vẫn chưa có ghi chép nên có thể nói Sở Dập Kiều là trường hợp đầu tiên. Cho dù là từ sinh lý hay tâm lý đều không tra ra được nguyên nhân rốt cuộc là bệnh gì. Càng cụ thể hơn chính là dưới sự phổ biến của thuốc ức chế, độ phù hợp của A và O đến nay cơ bản có thể đạt tới 70%, thế nhưng Sở Dập Kiều ngay cả trung bình cũng không đạt được, vì vậy mỗi lần có Alpha tới gần là hắn sẽ có phản ứng bài xích.
Nếu trước ba mươi tuổi vẫn không tìm được Alpha có độ phù hợp cao 100% thì có thể hắn sẽ chết, uống thuốc không còn tác dụng nữa.
“Không đêm nào tôi ngủ được.” Sở Dập Kiều chậm rãi nhắm mắt, giống như đang quý trọng sự yên tĩnh thoải mái mang đến cho anh cảm giác buồn ngủ hiếm hoi này: “Những loại thuốc kia giờ không còn hiệu quả nữa, giúp tôi tăng liều lên đi, tôi muốn ngủ. “
“Kiều, thứ anh cần bây giờ không phải là thuốc, mà là một Alpha.” Hà Thiệp nhìn Sở Dập Kiều nhắm mắt lại, quầng mắt hắn xanh xao mệt mỏi vì phải chịu đựng đau đớn dài ngày, một thân giày da âu phục nhìn như cường đại nhưng thật ra đã sớm rã rời không chịu nổi.
“Một alpha có độ phù hợp đạt 100% mới có thể cứu anh”.
“Là cậu hả?”
Ngòi bút trên tay Hà Thiệp ngừng lại, một giọt mực rơi xuống mặt giấy.
“Đùa thôi.” Sở Dập Kiều mở mắt ra nhìn Hà Thiệp: “Cậu là Beta mà. Kê đơn thuốc đi, tăng liều lên, tôi thật sự muốn ngủ.”
Hà Thiệp khi nghe được chữ “Beta”, thần sắc dưới gọng kính chợt tối sầm, rũ mắt nhìn vết mực tố cáo cảm xúc của mình. Đây có lẽ là gieo gió gặp bão, lúc Sở Dập Kiều cần Alpha nhất thì lại không phải là y.
Mỗi một thuốc trên đơn giống như gai nhọn đâm vào mắt Hà Thiệp.
Sở Dập Kiều cuối cùng cũng ngủ được một giấc trong phòng khám, mỗi tháng hắn chờ mong nhất chính là ngày này, phòng làm việc của Hà Thiệp còn hữu dụng hơn bất kỳ loại thuốc nào.
“Kiều, hôm nay sinh nhật anh, tôi đón sinh nhật với anh nhé.”
Sở Dập Kiều cầm theo đơn thuốc đứng lên chuẩn bị rời đi thì nghe Hà Thiệp nói vậy, lúc này hắn mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, nhưng cũng chẳng phải chuyện cao hứng gì đáng nhắc tới.
Anh bặm môi, nhìn Hà Thiệp một lúc rồi nở nụ cười: “Cậu biết đấy, tôi ghét nhất là sinh nhật. Đừng chúc tôi sinh nhật vui vẻ, câu nói này nghe mỉa mai lắm. Cảm ơn cậu vì giấc ngủ thoải mái hôm nay, lần sau mời cậu ăn tối.”
Cửa phòng khám từ từ đóng lại.
Hà Thiệp dựa vào lưng ghế, nhìn bóng lưng Sở Dập Kiều rời đi. Y tưởng rằng mình là người bạn thân duy nhất của Sở Dập Kiều, nhưng từ trước đến nay Sở Dập Kiều đều không cho y đến gần trái tim hắn. Quen biết mười năm, y cũng không biết vì sao Sở Dập Kiều lại ghét ngày sinh nhật đến vậy. Điều duy nhất y biết là Sở Dập Kiều có một người cha cặn bã không nói lí, chỉ vậy thôi.
Chuyện mà Hà Thiệp không biết không hiểu rõ còn rất nhiều, bởi vì Sở Dập Kiều không nguyện ý nói ra.
Nhưng trong lòng y luôn nhớ thương hắn.
Hà Thiệp đưa tay nâng khung ảnh đang đặt úp trên mặt bàn, lồng trong khung ảnh là bức hình hai thiếu niên mặc đồng phục học sinh ngây ngô đứng dưới tàng cây xanh mát, một người cười, một người không cười, giữa hai người cách nhau một khoảng.
Giống như giữ một khoảng cách an toàn.
Ngón tay y nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Sở Dập Kiều trên tấm hình.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Cạch…
Sở Dập Kiều dùng vân tay mở khóa đẩy cửa bước vào nhà, hắn không vội bật đèn mà mở rèm cửa sổ sát đất trước.
Tiếng kéo rèm vang vọng yếu ớt trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn điện hắt vào trong phòng, cảnh quan bên dưới thu hết vào tầm mắt, vạn vật trên thế gian đều trở nên thật nhỏ bé.
Sở Dập Kiều đứng yên nhìn những ánh đèn neon phồn hoa rực rỡ, rõ ràng mỗi ngày đều thấy, vậy mà hôm nay trông chúng lại giống như những ngọn nến đang cháy.
[Mẹ hy vọng con sẽ mãi mãi hạnh phúc. Bé con, chúc mừng sinh nhật, năm nay con có mong muốn gì nào?]
Túi đựng thuốc trong tay bị nắm chặt phát ra tiếng động, khớp xương dùng sức nổi lên gân xanh, trái tim đau đớn vô cùng.
[Mẹ, điều ước của con trong năm nay là con sẽ lớn thật nhanh…Mẹ mau chạy đi!]
“Tách” – Hắn bật đèn trên tường lên, căn phòng rộng lập tức sáng trưng, khiến tất cả ngọn nến ngoài cửa sổ kia đều tắt.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một hộp quà màu hồng khổng lồ đặt giữa phòng khách, trên đó dán một tờ note.
- Dập Kiều, đây là món quà sinh nhật của cha tặng cho con, hy vọng con sẽ thích. Năm nay có về nhà ăn tết không?
Nhìn không nổi. Sở Dập Kiều xé tờ giấy xuống vò nát trong lòng bàn tay, mặt không cảm xúc ném vào thùng rác ở bên cạnh, không để ý đến cái gọi là quà tặng này nữa.
Ngày này hằng năm đều là thời điểm thích hợp nhất cho việc diễn hề của tên cặn bã.
Hắn xoay người đi về phía phòng ngủ, một tay cởi nút áo sơ mi chuẩn bị tắm rửa.
“…Có ai không?”
Động tác cởi nút áo của Sở Dập Kiều dừng lại, hắn quay đầu nhìn hộp quà vừa phát ra âm thanh.
“…Có ai không? “
Là một giọng nói nghe có vẻ non nớt sợ sệt.
Sở Dập Kiều lúc này mới phản ứng được trong hộp quà thế mà lại là con người, hắn nhíu mày quay lại cầm con dao nhỏ trên bàn trà rạch mở băng dính niêm phong.
Trong nháy mắt mở hộp quà ra, ánh mắt của hắn trực tiếp đối diện với một đôi mắt đỏ bừng ngập tràn lo lắng sợ hãi.
Trong hộp quà là một thiếu niên gầy gò đang quỳ gối, trên cổ còn buộc một cái nơ bướm. Bộ dáng thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, mặt mày diễm lệ nhưng không tục. Một đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh nước thoạt nhìn điềm đạm động lòng người, khuôn mặt ngây ngô xinh đẹp tựa như bông đào phai mong mỏng tinh khôi.
Đem tặng một thiếu niên như vậy làm quà có dụng ý gì vừa nhìn đã hiểu, tên cặn bã kia chắc muốn hắn nhanh chóng chết trước ba mươi tuổi lắm đây.
Sở Dập Kiều lạnh nhạt hỏi: “Cậu là ai? “
“Ca ca, em là Lạc Thanh Dã, từ hôm nay trở đi em chính là tiểu alpha của anh.” Hai gò má thiếu niên phiếm hồng, nhỏ giọng thẹn thùng nói.
Sở Dập Kiều nhìn thiếu niên tên Lạc Thanh Dã này rõ ràng đang rất sợ hãi, nhưng lại cố tươi cười lấy lòng hắn. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn lại lạnh thêm vài phần: “Cậu là alpha? “
Không ngừng đưa alpha đến chỗ hắn thì thôi đi, lần này lại trực tiếp tặng hắn một trẻ vị thành niên?!
Lạc Thanh Dã vẫn quỳ gối, bởi vì duy trì tư thế này quá lâu nên cậu đứng không nổi, chỉ có thể ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Cậu không ngờ người con trai trong miệng người nọ lại đẹp như vậy, còn tưởng rằng sẽ là một người đàn ông xấu xí thô tục. Người nọ cũng nói con trai ông ta có sở thích kỳ quái, nhưng có vẻ không phải là sở thích kỳ quái mà cậu nghĩ.
Người đàn ông tên Sở Dập Kiều trước mặt này rất đẹp, trên người tỏa ra hơi thở cấm dục quý phái. Áo sơ mi trắng đã cởi hai cái nút áo trên cùng mang một cảm giác hờ hững nhưng không lỗ mãng, cái cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh tế. Mặt đẹp mà lạnh lùng, trong đôi mắt màu hổ phách không một chút gợn sóng trước bộ dáng này của cậu.
Vẫn là một omega trông rất mạnh mẽ, đẹp trai, dễ chịu. Về phần có sở thích đặc thù gì, nể tình bộ dáng đẹp mắt nên sẽ không quá ghê tởm.
“Đúng vậy ca ca, em là alpha.” Lạc Thanh Dã cười rất ngọt ngào: “Hôm nay là sinh nhật anh, Tiểu Dã chính là quà sinh nhật của anh, tùy anh chơi như thế nào cũng được. ”
“Quà sinh nhật?” Sở Dập Kiều cười ra tiếng, ánh mắt khẽ thu lại: “Người nọ không nói cho cậu biết à?”
Lạc Thanh Dã giật mình, trong lúc nhất thời bị nụ cười của Sở Dập Kiều thu hút.
Sở Dập Kiều cúi người tới gần Lạc Thanh Dã, nhìn thẳng vào cậu: “Tôi không bao giờ đón sinh nhật, biết vì sao không?” – Giọng nói hơi khàn khàn gợi cảm vô tình tràn ngập nguy hiểm.
Lạc Thanh Dã trong nháy mắt tưởng chừng như mình có thể bị ánh mắt của người đàn ông này giết chết. Nhìn thì như đang cười, đáy mắt lại không có một chút độ ấm. Cái loại cảm giác như bị ai đó bóp chặt cổ họng này khiến cậu thở không nổi.
Nhưng ngay khi cậu chăm chú nhìn vào mắt Sở Dập Kiều lại phát hiện đuôi mắt hắn hơi đỏ.
Giống như bông hồng bị bẻ gẫy gai nhọn, lộ ra chỗ yếu ớt chôn sâu không dễ phát hiện.
Cậu đột nhiên vươn tay ra.
“Ca ca, em không cần biết lí do vì sao. Hãy để em đón sinh nhật cùng anh, được không?”
Sở Dập Kiều nhìn bàn tay phủ lên mu bàn tay mình. Nhiệt độ bàn tay ấy có chút lạnh, đầu ngón tay như có như không cọ xát nhẹ nhàng như trêu chọc, tê dại thấm vào thân thể, cũng khó lòng kháng cự.
Đáy mắt hắn ánh lên sự nghi hoặc và thăm dò. Rõ ràng bản thân chán ghét alpha nhưng sao hắn lại không hất tay cậu ra? Nhìn cậu alpha này, một viên ngọc đẹp nhưng nhếch nhách lộ rõ vết tích của việc bị ngược đãi, trông qua rất đáng thương, nói năng khéo léo hiểu chuyện nhưng lại làm ra những ám chỉ không phù hợp tuổi tác.
Nên nói sao giờ, tên khốn kia năm lần bảy lượt đưa alpha đến để đóng vai cha hiền con thảo, làm như thật sự đang lo cho hắn không tìm được alpha phù hợp, lần này dứt khoát đưa tới một nhóc alpha không biết đã thành niên hay chưa.
Nhưng không nhận lấy vở kịch này thì ông ta còn diễn tiếp.
Hơn nữa nhóc alpha này còn là alpha đầu tiên hắn tiếp xúc gần mà không có cảm giác bài xích.
“Đón cùng tôi bằng cách nào?”
Lạc Thanh Dã cầm tay Sở Dập Kiều đặt lên chiếc nơ trên cổ mình, ngón tay cậu lướt khe khẽ trên mu bàn tay hắn: “Mời ca ca mở em ra”