Lúc này mắt của cậu hơi đỏ, lông mi dài ướt nước mắt, lộ ra dấu vết vừa mới khóc xong.
Bùi Dã nhìn cậu một lúc lâu, mày nhíu lại thành một hàng, thật sự không hiểu trong đầu vật nhỏ này nghĩ cái gì.
"Nhị ca bắt được thứ gì tốt không?" Trì Kính Dao vừa nói vừa mở bao bố mà Bùi Dã khiêng về.
Nhưng miệng bao buộc quá chặt, bàn tay nhỏ bé của Trì Kính Dao không có lực nhiều, thử nửa ngày vẫn chưa mở ra được.
Bùi Dã thấy thể duỗi tay cởi bao bố ra, nhìn Trì Kính Dao đầy ẩn ý.
Chỉ thấy Trì Kính Dao mở miệng bao ra nhìn vào bên trong, biểu cảm lúc này có hơi phức tạp.
Trong bao bố chính là một con lợn rừng nhỏ.
Trì Kính Dao:.........
Tới xế chiều, sau khi Bùi phụ về nhà liền bắt đầu ra rìa bệ đá trong sân xử lý con mồi mà Bùi Dã mới bắt được.
Trì Kính Dao cầm trong tay hai quả dại đứng ở bên cạnh vừa ăn vừa xem, lúc đầu Bùi phụ còn lo cậu sợ hãi, nhưng chỉ thấy cậu hơi nhíu mày, sau đó lại không sợ nữa.
"Lá gan của nữ hài ngươi thật sự không nhỏ." Bùi phụ bật cười nói.
"Sau này con còn muốn đi theo Nhị ca học săn thú mà, đương nhiên không thể sợ." Trì Kính Dao nói rất nghiêm túc.
Cậu vừa dứt lời, Bùi Dã ở cách đó không xa liền nói: "Ta không đồng ý dạy ngươi săn thú."
"Không săn thú cũng được." Trì Kính Dao bước thong thả đến bên cạnh Bùi Dã nói: "Huynh dạy ta phi đao cũng được."
Bùi Dã nhìn cậu không nói gì, nhưng Bùi Nguyên ở một bên lại không nhịn được mà nở nụ cười.
Bởi vì sắc mặt của hắn nhiều ngày nay chuyển biến tốt, tâm trạng cũng không tồi, mỗi ngày đều ngồi ở trong sân một lúc lâu.
"A Dao, ta dạy muội viết chữ nha." Bùi Nguyên nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, vừa định nói mình biết chữ, lại ý thức được hiện giờ mình mới có 7 tuổi.
"Đại ca biết nhiều chữ lắm sao?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Nguyên cười ảm đạm, nói: "Cũng không phải nhiều, nhưng dạy chữ cho muội thì vẫn được."
Hắn vừa nói xong liền nhặt một cành cây nhỏ lên, ý bảo Trì Kính Dao ngồi cạnh mình. Trì Kính Dao vội vàng lấy cái ghế đẩu ngồi bên cạnh Bùi Nguyên, liền thấy Bùi Nguyên cần cành cây trong tay viết lên trên đất một chữ "thiên" và chữ "địa".
"Thiên và địa." Bùi Nguyên chỉ chỉ hai chữ trên mặt đất.
Trì Kính Dao chú ý tới động tác của Bùi Nguyên, phát hiện ánh mắt của hắn luôn chú ý tới Bùi Dã, liền theo bản năng nhìn thoáng qua Bùi Dã.
Ánh mắt của Bùi Dã vốn đang đặt trên hai chữ kia, thấy Trì Kính Dao nhìn hắn liền dứt khoát đứng dậy rời đi.
Trì Kính Dao nhìn bóng lưng của Bùi Dã, lai nhìn Bùi Nguyên, nhạy bén cảm nhận được chuyện gì đó.
"Nhị ca không vui." Trì Kính Dao nhỏ giọng nói.
Bùi Nguyên cười khổ một tiếng, nói với Trì Kính Dao: "Năm đó nếu ta không mặc bệnh, nhị ca của muội đã được đến học đường đi học rồi."
"Năm đó việc học của hắn đã được định rồi, tiên sinh của học đường thấy hắn thông minh, cũng rất thích hắn." Bùi Nguyên thở dài nói: "Không ngờ là ta lại mắc bệnh, việc học hành của hắn cũng bị ngừng hẳn."
Ở thời đại này, mặc dù phần lớn hài tử nhà nông đều không biết chữ, nhưng nếu trong nhà có đủ khả năng thì cũng cho con đi học thử một lần, nhỡ đâu lại có thể học ra thành tích thì cũng làm rạng rỡ tổ tông.
Trì Kính Dao nhỏ giọng nói: "Không thể đi học đường, đại ca có thể dạy huynh ấy biết chữ mà."
"Ta cũng muốn vậy, nhưng hắn không muốn." Bùi Nguyên nói.
Năm đó chính hắn mắc bệnh không dậy nổi, không chỉ không thể tiếp tục đọc sách, còn thành gánh nặng trong nhà, Bùi Nguyên ít nhiều cũng thấy nản lòng một khoảng thời gian. Đợi hắn nghĩ thoáng hơn thì Bùi Dã đã bắt đầu lên núi học săn thú với những thợ săn trong thôn rồi.
"Khi đó tất cả mọi người cho rằng hắn đang giận dỗi, muốn đi lên núi giải sầu." Bùi Nguyên nói: "Cho tới sau đó không lâu, hắn thật sự bắt được hai con thỏ trên núi mang về."
Bùi Nguyên nhìn về phía Trì Kính Dao, duỗi tay ra dấu một chút, nói: "Lúc đó hắn cũng không lớn hơn muội bao nhiêu."
Từ đó về sau, Bùi Dã không còn nhắc tới chuyện học nữa, cũng không cho người khác nhắc tới.
Nhưng mọi người trong nhà đều biết, năm đó không thể đi học vẫn luôn là điều tiếc nuối của Bùi Dã.
Cũng vì thế, hôm nay Bùi Nguyên đột nhiên muốn dạy Trì Kính Dao học chữ, hắn mới có phản ứng như vậy.
"Đại ca, huynh muốn nhận cơ hội dạy chữ cho ta, cũng muốn nhị ca cùng học sao?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Nguyên gật gật đầu, cười nói: "Nhưng tính tình nhị ca của muội quá bướng bỉnh, ta thấy hắn vẫn không muốn."
Trì Kính Dao nghe vậy có hơi đăm chiêu nhìn về phía Bùi Dã, tâm trạng có hơi phức tạp.
Trước đây cậu chỉ biết tương lai Bùi Dã rất thành công, nhập ngũ lập công, trở thành đại lão công huân vô song.
Lại không ngờ là đại lão khi còn nhỏ đã gặp phải nhiều chuyện chua xót như vậy.
Theo phán đoán của Trì Kính Dao, nội tâm Bùi Dã nhất định vẫn khát vọng được học.
Người ta luôn nói trong sách tự có nhà lầu vàng, người có chút khát vọng ai lại không muốn đọc sách biết chữ?
Hơn nữa ở thời đại này, đọc sách có lẽ là cơ hội duy nhất để hiểu biết về tứ phương thiên địa.
Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã đang giúp Bùi phụ xử lý con mồi ở cách đó không xa, trong lòng thầm tính toán.
Cậu muốn công lược Bùi Dã, vậy không thể dựa vào việc khóc nhè mãi được?
Lâu dần, Bùi Dã không phiền thì cậu cũng phiền.
Cho nên Trì Kính Dao quyết định nghĩ ra một cách mới, thử xem có thể đẩy nhanh tiến độ công lược không.
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao ghé sát vào tai Bùi Nguyên thấp giọng nói mấy câu gì đó.
Bùi Nguyên ngẩn ra, dường như có chút kinh ngạc, lại có chút chần chừ.
Trì Kính Dao lại nháy mắt với hắn, ý muốn nói rằng hắn cứ yên tâm.
Tối đó, ai cũng không nhắc lại đề tài này.
Vẻ mặt Bùi Dã vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí còn thấy xa cách hơn lúc bình thường.
Sau cơm tối, Bùi Dã quay về phòng, thấy Bùi Nguyên nằm trên giường, đang đọc sách dưới ánh nến.
Sau khi bị Trì Kính Dao "chiếm" mất phòng, Bùi Dã liền chuyển tới phòng của Bùi Nguyên, đặt một cái sạp thấp ở góc phòng.
Bùi Nguyên thấy hắn tiến vào, lén liếc nhìn một cái, nói: "A Dao nói muốn ta dạy học chữ."
Bùi Dã sửa sang lại sạp một chút, rồi nói một tiếng "Vâng".
"A Dao thông minh hiểu chuyện, lại còn hiếu học, ta cũng muốn dạy học cho 'muội ấy'." Bùi Nguyên lại nói.
Bùi Dã lại "Vâng" một tiếng, không đưa ra ý kiến gì.
Bùi Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta thấy mực và giấy trong nhà đã dùng hết, mai đệ đi theo lão Tiền lên trấn bán thịt lợn rừng cho tiệm cơm đúng không? Lúc về nhờ đệ mua một ít giấy và mực giúp ta."
"Đệ biết rồi." Bùi Dã thản nhiên nói.
Bùi Nguyên nói xong liền thầm thở dài, lại nhịn không được mà lén liếc nhìn Bùi Dã một cái.
Thật ra mấy năm nay, Bùi Nguyên đã có suy nghĩ dạy học cho Bùi Dã rất nhiều lần.
Nhưng tính tình của hắn ôn hòa, Bùi Dã lại bướng, hắn không thể lay động được Bùi Dã một chút nào.
Hiện giờ hắn đã hiểu, nếu muốn đối phó với tiểu tử Bùi Dã này, dường như chỉ có mỗi cách của nữ hài kia.
Sáng sớm hôm sau, Trì Kính Dao rời giường từ sớm, để Dung nương buộc tóc cho cậu.
Ngày hôm đó cậu mặc ngoại sam vàng nhạt Dung nương sửa cho cậu, cả người nhìn cực kỳ hoạt bát.
Khi Bùi Dã nghe nói Trì Kính Dao muốn cùng đi lên trấn, rõ ràng hơi muốn từ chối.
Nhưng thấy Trì Kính Dao ôm hai tấm da cáo của nhà thím Thu trong tay, liền không nói gì nữa.
Hai người ngồi xe la nhà lão Tiền đi lên trấn như trước.
Đầu tiên Bùi Dã đem thịt lợn rừng mới săn được tới tiệm cơm bán.
Hắn bắt được một con lợn rừng vừa phải, đúng là lúc ngon nhất. Khi Bùi phụ xử lý đã để lại chút thịt cho nhà mình ăn, còn lại thịt ngon sau khi lọc xương cũng được hơn 20 cân, đều đưa cho Bùi Dã mang đi bán.
Nhưng dường như giá thịt lợn rừng ở đây không cao, hơn 20 cân thịt cũng chỉ bán được hơn 100 đồng.
Bán thịt lợn rừng xong, hai người lại đi tới tiệm may lần trước.
Chưởng quầy trong tiệm vừa thấy Trì Kính Dao liền đi đến đón tiếp, thái độ rất nhiệt tình với cậu.
Lần trước mua tấm da cáo trắng của Trì Kính Dao, hắn cũng không nghĩ là có thể lời được bao nhiêu. Không ngờ tấm da cáo đó lại được di nương của lão bản nhìn trúng, nói là lâu rồi chưa thấy tấm da cáo nào phẩm chất tốt như vậy, lão bản vui vẻ nên đã thưởng cho hắn rất nhiều thứ tốt.
Nên hôm nay gặp lại Trì Kính Dao, tâm trạng của hắn tất nhiên rất tốt.
"Tiểu nữ hài, sau này nhà ngươi có bao nhiêu da, bất luận là tốt hay xấu cứ đem đến đây bán cho ta đi." Chưởng quầy nói với Trì Kính Dao: "Ta cũng không khi dễ ngươi, chỉ cần là ngươi mang tới, ngoại trừ những loại da tốt sẽ có giá khác, còn lại thì ta sẽ mua của ngươi với giá cao hơn 3 phần so với thương nhân buôn da."
Mặc dù lời này hắn nói với Trì Kính Dao, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Bùi Dã ở bên cạnh, hiển nhiên đã biết Bùi Dã mới là người quyết định việc này.
Bùi Dã nhướng mày, hỏi: "Vì sao?"
"Nhờ tấm da cáo lần trước của ngươi, lão bản đã liên kết với một xưởng chuyên xử lý da, tay nghề của bọn họ còn tốt những thương nhân buôn da, giá cả còn hợp lý." Vị chưởng quầy kia nói: "Mặc dù chúng ta cũng không dùng quá nhiều da, nhưng hiện giờ thế đạo bất ổn, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đấy thôi, ngươi nói có đúng không?"
"Nhưng chúng ta cướp sinh ý của hàng da, việc này các ngươi cũng đừng truyền ra ngoài." Chưởng quầy lại dặn dò.
Bùi Dã nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, gật đầu đồng ý.
Nếu là chuyện hai bên cùng có lợi, tất nhiên hắn cũng không lý gì mà từ chối.
Sau khi chưởng quầy xem qua hai tấm da cáo kia, ra giá còn cao hơn Trì Kính Dao nghĩ một chút, hai tấm da cáo bán tổng cộng hơn 600 đồng. Theo ước định của thím Thu, sau khi trừ đi mấy chục đồng đáng lẽ nhận được khi bán cho hàng da, gần 600 đồng còn lại thì sẽ chia cho bọn họ một nửa.
Sau khi đi ra khỏi tiệm may, Trì Kính Dao rất đắc ý.
Trong lòng cậu đã tính toán kỹ, sau này sẽ gộp cả da nhà thím Thu và Bùi Dã bán ở đây, đến lúc đó không chỉ có thể kiếm thêm chút tiền cho thím Thu, cũng có thể kiếm thêm được chút tiền, thật sự là một mũi tên trúng hai đích.
Bùi Dã nhìn cậu một cái, đi đến trước sạp bán bánh bao gần đó, mua hai cái bánh bao.
Trì Kính Dao nhận lấy một cái cắn một miếng, ngẩng đầu nhìn Bùi Dã hỏi: "Nhị ca, bây giờ chúng ta đi đâu nữa?"
Ánh mắt Bùi Dã hơi né tránh, nhìn quanh đường phố một vòng.
Cuối cùng, hắn nhìn về phía cuối đường nói: "Đi mua giấy và mực cho ngươi."
"Mua giấy và mực cho ta làm gì?" Trì Kính Dao lại cắn một miếng bánh bao hỏi.
"Không phải ngươi muốn đại ca dạy học chữ sao?" Bùi Dã hỏi.
"Ta không muốn học lắm." Trì Kính Dao nói: "Đại ca chỉ là muốn dạy cho huynh nên kéo ta xuống nước luôn thôi."
Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, nói: "Sao lại không học?"
"Học chữ thì có gì tốt chứ? Ta không thích học." Trì Kính Dao nói.
Trong lúc nói cậu đã ăn xong một cái bánh bao, lại không chút khách khí cầm lấy một cái khác.
Bùi Dã nhìn cậu một hồi lâu, giọng buồn buồn nói: "Học chữ..... tất nhiên rất tốt."
"Ta không tin đâu, tốt như vậy sao huynh lại không học?" Trì Kính Dao nói.
Cậu nói xong câu này liền có chút chờ mong mà nhìn chằm chằm vào Bùi Dã, muốn nghe được đáp án từ miệng của hắn.
Nhưng Bùi Dã chỉ im lặng một lúc lâu, cuối cùng không nói gì cả, xoay người đi vào một tiệm bán văn phòng tứ bảo.
Trì Kính Dao nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng đột nhiên có cảm giác hơi khó chịu.
Không biết vì sao, mặc dù Bùi Dã không nói gì, nhưng Trì Kính Dao lại cảm giác đối phương có chút buồn.
Nếu theo đúng nguyên tác, đại ca của Bùi Dã không bao lâu sẽ chết, có lẽ Bùi Dã cũng không có tâm trí đi học lại. Sau đó không lâu, Bùi Dã phải đi tòng quân, tuổi còn trẻ mà đã chậm rãi vươn lên từ biển máu núi xác, cuối cùng trở thành một đại lão như trong truyện.
Nghĩ như vậy, từ nhỏ đến lớn dường như Bùi Dã chưa từng thật sự thoải mái.
Bùi Dã mua xong bước ra khỏi tiệm văn phòng tứ bảo, liền thấy Trì Kính Dao đúng ở cửa, ánh mắt nhìn mình cực kỳ phức tạp.
Bùi Dã:.......
Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi!
Sao vật nhỏ này lại nhìn hắn với ánh mắt tình thương mến thương như vậy chứ?
Hết chương 9.