• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

nghịch

Editor: Vĩ không gei

- --------------------------------------------------------

"Nhị ca, ta không muốn bị trói." Trì Kính Dao nói: "Có thể đừng trói ta được không?"

"Ngươi có thể cam đoan lúc ngủ không gãi không?" Bùi Dã nói

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ nói: "Ta có thể uống thuốc......"

Cậu nói xong liền chạy đi lấy hộp thuốc của mình, lôi ra một lọ thuốc.

"Uống một viên thuốc này có thể ngủ 6 canh giờ." Trì Kính Dao nói: "Sau khi ta uống sẽ như hôn mê, nhất định sẽ không gãi...... còn một loại thuốc khác, uống vào sẽ không thể ngủ, cùng lắm là ta thức cũng được."

Bùi Dã trầm giọng nói: "Thuốc thang 3 phần độc, sao ngươi có thể dựa vào thuốc suốt mười mấy ngày tiếp theo được chứ?"

"Thuốc của ta không có độc......" Trì Kính Dao vội nói.

Mặc dù mấy năm nay cậu gần như toàn dùng thuốc mình luyện chế, nhưng tình huống hiện tại đặc biệt, cậu cũng không tiếc dùng số tích phân phong phú của mình để đổi thuốc trong thương thành hệ thống giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn này.

Nhưng Bùi Dã rõ ràng không tin lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm Trì Kính Dao mang theo sự kiên định không thể lung lay.

Trì Kính Dao vốn định dùng dằng một chút, nhưng nhớ tới bây giờ cơn tức của Bùi Dã vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, liền không dám làm hắn mất hứng nữa, đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Bùi Dã đi kiếm vài mảnh vải tới, trước tiên làm theo cách mình đã nói, trói tay chân Trì Kính Dao riêng ra.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, nếu muốn Trì Kính Dao hoàn toàn bất động thì phải buộc vải thật chặt, nếu thật sự trói cả đêm không cởi ra e là cổ tay và cổ chân của Trì Kính Dao sẽ bầm tím mất.

Cuối cùng, Bùi Dã chỉ có thể giảm yêu cầu xuống, chỉ trói mỗi tay của Trì Kính Dao lại thôi.

Hai tay Trì Kính Dao bị trói lại trước người như bị còng, vì đề phòng cậu sẽ làm tuột ra, Bùi Dã còn thắt nút rất chặt.

"Chỉ đành phải làm như vậy trước." Bùi Dã nói.

"Ta cảm thấy như vậy là được rồi, chỉ cần tay ta không gãi thì không có vấn đề lớn." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã bảo cậu nằm xuống, rồi sau đó kéo chăn lên cho cậu, dặn dò: "Ban đêm nếu có chuyện gì thì gọi ta."

"Dạ." Trì Kính Dao ngoan ngoãn chui vào chăn, Bùi Dã đã kẹp góc chăn thật chặt giúp cậu, lúc này mới đi ra ngoài.

Không biết là do lần đầu bị trói có hơi kích thích, hay là do trên người rất ngứa, Trì Kính Dao nằm trên giường mãi mà không ngủ được.

Cậu lăn qua lộn lại một lúc lâu, liền gọi về phía cửa: "Nhị ca......

Cậu sợ làm Dung nương thức giấc, nên tiếng gọi cũng không lớn, nhưng Bùi Dã ở trong phòng vẫn nghe thấy được.

"Làm sao vậy?" Bùi Dã từ ngoài cửa bước vào, hỏi.

"Nhị ca, ta...... thấy hơi khát nước." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nghe vậy rời đi một lúc, sau đó bưng một nửa chén nước tới.

"Đừng cởi ra, phiền lắm, huynh đút ta uống đi." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nghe vậy liền ngồi xuống cạnh giường thổi nguội nước trong chén một chút, rồi sau đó bưng chén lên đút nước cho Trì Kính Dao.

Sau khi Bùi Dã đút nước xong, Trì Kính Dao lại nằm trên giường lăn qua lộn lại một lát, vẫn không ngủ được chút nào.

Cậu nghĩ nghĩ, quyết định vẫn tìm một viên thuốc uống để hỗ trợ ngủ một chút, nếu không cậu sẽ mất ngủ cả đêm dài này mất.



Dù sao cậu chỉ cần lén uống không nói cho Bùi Dã thì hắn cũng sẽ không biết.

Nhưng mà cậu bị trói tay lại, hành động ít nhiều cũng hơi bất tiện, hơn nữa trong phòng tối đen như mực, cho nên khi cậu xuống giường, dưới chân không vững khiến cả người ngã lăn xuống đất.

Không đợi cậu đứng lên, Bùi Dã đã nghe thấy tiếng động chạy tới đây.

"Lại làm sao vậy?" Bùi Dã bất đắc dĩ đỡ người dậy.

Trì Kính Dao không dám nói mình muốn lén uống thuốc, ấp úng nói: "Gặp ác mộng ạ."

Bùi Dã bất đắc dĩ, nâng người lên cho cậu nằm yên ổn trên giường, lại kéo chăn cho cậu lần nữa.

"Ngủ đi, ta đợi ngươi ngủ rồi mới đi." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao vốn cũng không muốn giày vò Bùi Dã, nghe vậy cực kỳ áy náy, chỉ có thể nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Bùi Dã đợi một lúc lâu, tới khi hô hấp của Trì Kính Dao hơi ổn định lại một chút mới đứng dậy định rời đi.

Không ngờ là, hắn vừa mới đứng dậy, chợt nghe thấy Trì Kính Dao gọi hắn lại nói: "Nhị ca...... ta đột nhiên nhớ ra, vừa nãy ta uống hơi nhiều nước, có lẽ nửa đêm sẽ buồn tiểu, hay là ta đi tiểu trước, lát nữa đỡ phải gọi huynh."

Bùi Dã:.......

Hắn không phải có thêm một đệ đệ đâu, rõ ràng là thêm một tổ tông đấy!

Bùi Dã quay đầu nhìn qua, rồi sau đó đi nhanh ra khỏi phòng.

Trì Kính Dao tưởng Bùi Dã bị mình làm phiền không chịu nổi nên tức giận rồi.

Không ngờ một lát sau, cửa phòng lại bị mở ra, Bùi Dã dứt khoát kéo giường nhỏ của mình vào.

Cái giường nhỏ này được dựng tạm mấy năm trước khi Trì Kính Dao tới, bây giờ vóc dáng của Bùi Dã cao hơn không ít, nằm lên đã thấy hơi quá cỡ rồi.

"Nhị ca làm sao vậy?" Trì Kính Dao kinh ngạc nói: "Muốn trói ta lên đó sao?"

"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ chuyển sang ở cùng ngươi." Bùi Dã vừa đặt cái giường nhỏ ở một bên, vừa sắp xếp lại chăn đệm của mình, nói: "Đại ca thành thân với Đinh cô nương, sớm muộn gì ta cũng phải chuyển ra khỏi phòng của huynh ấy, bây giờ vừa lúc dọn dẹp lại phòng cho huynh ấy."

Mặc dù sau khi Đinh Tiểu Uyển thành thân với Bùi Nguyên, phần lớn thời gian nhất định sẽ ở lại trong thôn trang, hoặc là trong y quán, nhưng Bùi gia cũng nên có chỗ cho nàng ở. Cho nên Bùi Dã chuyển ra khỏi phòng Bùi Nguyên chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Trì Kính Dao nhìn qua cái giường nhỏ kia của Bùi Dã, nói: "Nhị ca, giường này cũng không nhỏ, hay là huynh ngủ cùng với ta đi."

"Ngươi ngủ của ngươi đi, ta không thích ngủ cùng với người khác." Bùi Dã nói.

"Vậy hay là để ta ngủ giường của huynh, huynh ngủ giường của ta." Trì Kính Dao nói: "Dáng người ta thấp, ngủ giường đó của huynh vẫn rộng một chút."

"Nằm trên cái giường lớn như vậy mà ngươi vẫn lăn xuống vì gặp ác mộng....." Bùi Dã liếc mắt nhìn cậu nói: "Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ngủ trên đó đi."

Bùi Dã dứt lời đã nhanh chóng sắp xếp lại giường xong, xoay người nằm lên giường chui vào trong chăn của mình.

Trì Kính Dao đã ở đây nhiều năm như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ngủ cùng một phòng với Bùi Dã, lúc này cảm giác hơi mới mẻ.

Vốn cậu không thấy buồn ngủ, bây giờ lại ngủ không được, muốn tìm chuyện gì đó để trêu Bùi Dã.

"Nhị ca, buổi tối huynh ngủ có ngáy không?"

"Không biết."

"Vậy đại ca thì sao? Huynh ấy có ngáy không?"

"Không ngáy."

"Không thì tốt, không ngáy chứng tỏ cơ thể khỏe mạnh hơn. Nhị ca, huynh có biết không....."

"Ngươi còn nói nữa thì ta sẽ tìm một cái khăn bịt kín miệng ngươi lại."

Trì Kính Dao:.......

Bị Bùi Dã hù dọa như vậy, Trì Dao Dao quả thật ngoan ngoãn hơn không ít.

Lăn lộn hơn nửa đêm, chính cậu cũng thấy mệt, lần này nằm xuống lập tức ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, từng mụn thủy đậu trên người Trì Kính Dao lại phát ngứa.

Cậu nửa tỉnh nửa mê muốn gãi, nhưng vì tay bị trói nên không gãi được.

Sau đó, Trì Kính Dao liền mơ màng nằm mơ, cậu mơ thấy trên người mình ngứa ngáy cực kỳ, liền tìm một cái cây, tựa vào đó cọ qua cọ lại nhằm giảm bớt cơn ngứa trên lưng. Nhưng ngay sau đó, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một cái tay như một cái kìm lớn.

"Cái kìm" vừa to vừa khỏe, kẹp ở trên người Trì Kính Dao, giữ chặt cậu lại.

Bất kể Trì Kính Dao có cố gắng lay động thế nào cũng không thể tiếp tục cọ lên cây nữa, đành phải lẩm bẩm lại chìm vào giấc ngủ say.

Sau nửa đêm, Trì Kính Dao cố gắng cử động mấy lần nhưng cơ thể dường như vẫn bị "kìm lớn" cố định, dù thế nào cũng không thể động đậy được.

Cho tới sáng sớm, Trì Kính Dao bị cơn buồn tiểu làm tỉnh, lúc này mới phát hiện "kìm lớn" cố định mình là Bùi Dã!

Không biết Bùi Dã ngủ cạnh cậu từ lúc nào, bây giờ một tay giữ chặt nửa người trên của cậu, cố định cậu trên giường, một chân lại gác lên đùi của Trì Kính Dao, cố định chặt chẽ nửa người dưới của cậu. Bởi vậy, Trì Kính Dao muốn giãy thật sự phải dùng sức rất nhiều.

Tình cảnh này phải bắt đầu từ đêm hôm qua.

Đêm hôm qua sau khi Trì Kính Dao ngủ vẫn luôn không yên ổn, Bùi Dã nghĩ rất nhiều cách để cậu nằm im lại, nhưng đều vô dụng. Cuối cùng Bùi Dã thật sự hết cách, đành phải tự mình ra trận, bấy giờ mới xem như miễn cưỡng khống chế được vật nhỏ này.

Dù sao bọn họ đều là nam, ngủ cùng một ổ chăn cũng không có gì bất ổn.



Trì Kính Dao thử thoát ra khỏi sự giam cầm của Bùi Dã, nhưng cậu chỉ vừa động một cái là Bùi Dã lập tức tỉnh dậy.

"Đừng có cọ tới cọ lui nữa." Bùi Dã trầm giọng nói.

Trì Kính Dao co lại trong lòng Bùi Dã, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, ta muốn đi tiểu."

Bùi Dã ho nhẹ một tiếng, vội "thả" cậu ra, không quên nhắc cậu mặc y phục trước khi ra ngoài.

Đợi khi Trì Kính Dao tiểu tiện xong quay về, Bùi Dã lại bôi thuốc cho cậu một lần, lập tức phát hiện mặc dù cách này của hắn hơi phiền, nhưng hiệu quả lại rất rõ rệt.

Mụn thủy đậu trên người Trì Kính Dao rõ ràng đã ít hơn nhiều so với hôm qua.

Từ sau ngày đó, Bùi Dã vẫn dùng cách này để trói Trì Kính Dao.

Lúc đầu Trì Kính Dao rất không quen, bởi vì sức của Bùi Dã quá lớn, sau khi khống chế làm cậu không thể động đậy suốt một đêm.

Nhưng dần dà, Trì Kính Dao liền tìm thấy lạc thú khi ngủ cùng với Bùi Dã.

Lúc này thời tiết vẫn chưa ấm lên hoàn toàn, có vẻ rét tới tháng ba, Bùi Dã đang đúng thời điểm thiếu niên hỏa khí mạnh, cơ thể như một cái lò sưởi nhỏ, từ đó Trì Kính Dao dứt khoát coi hắn thành thần khí làm ấm giường hình người.

Cho tới gần 10 ngày sau, trên người Trì Kính Dao đã không mọc ra mụn thủy đậu nào mới, mụn cũ cũng đã lành lại khá tốt, Bùi Dã mới quay lại cái giường nhỏ của mình. Trì Kính Dao không còn lò sưởi hình người nữa, ngược lại thấy hơi không quen, nhưng cậu cũng không thể vô sỉ xin Bùi Dã làm ấm giường cho mình được, chỉ có thể âm thầm tiếc nuối.

Buổi trưa ngày hôm đó, trong nhà đột nhiên có khách tới.

Người tới là một vị đường thúc của Bùi Dã, ở trong thôn quản sự giúp trưởng thôn. Trước đây lúc khám bệnh từ thiện, ông cũng đã giúp đỡ thu xếp không ít.

"Tứ thúc." Bùi Dã chào hỏi ông.

Bùi Tứ thúc vội cười đáp lại, hỏi: "Đại ca con đâu?"

"Đại ca đi ra ngoài hỗ trợ Đinh đại phu, có lẽ tới tối mới về." Bùi Dã nói.

"Ôi, ta đây nói trước với con một tiếng vậy, lát nữa đợi đại ca con về, con chuyển lời cho nó một tiếng." Bùi Tú thúc nói: "Mấy ngày trước đại bá con đi một chuyến lên trấn biết được tin là vào mùa thu năm nay, chỗ chúng ta chắc sẽ phải tuyển chọn tân binh."

Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, theo bản năng nhìn qua Bùi Dã.

Cậu tính thời gian, năm nay Bùi Dã đã 15, cũng tới tuổi nhập ngũ rồi.

"Quy củ lần này có thể sẽ thay đổi, chắc những tiểu tử chạc tuổi con trong thôn chúng ta đều bị gọi đi đấy." Bùi Tứ thúc nói: "Trưởng thôn và các trưởng lão trong thôn thương lượng một lúc, nói nên lập một vài kế hoạch trước."

Bùi Dã nghe vậy hỏi: "Lập kế hoạch gì ạ?"

"Còn có thể là kế hoạch gì nữa, lần tuyển binh này không thể tránh được, nhưng một chuyến đi vất vả thế này phải cố gắng hết sức để tạo tiền đồ chứ." Bùi Tứ thúc nói: "Bọn ta đã bàn bạc để đại ca con mở thêm một lớp học tạm thời, chuyên dạy những tiểu tử sắp phải nhập ngũ, để bọn chúng tận dụng mấy tháng này biết thêm chút chữ."

Thiếu niên chạc tuổi Bùi Dã trong thôn không ít, nhưng cũng không đọc nhiều sách, chỉ có Bùi Dã, Bùi Thanh và vài người khác từng theo Bùi Nguyên học chữ, còn lại phần lớn là không biết chữ nào.

Tuy nói là đi nhập ngũ, nhưng biết chữ với không biết chữ dù sao vẫn hơi khác nhau. Những trưởng lão trong thôn đều mong hài tử nhà mình biết chữ, nhỡ đâu vào quân doanh có thể có một chút tiền đồ, dù sao cũng tốt hơn nhiều làm binh lính quèn.

"Nước tới chân mới nhảy thế này, e là không có tác dụng lớn đâu." Bùi Dã nói.

"Mọi người chỉ muốn an tâm hơn thôi." Bùi Tứ thúc nói: "Còn có mấy tháng, cũng không thể làm gì khác được."

Bùi Dã nghe vậy liền gật gật đầu nói: "Đợi đại ca về, con sẽ nói với huynh ấy một tiếng."

"Được, bảo nó nghĩ thật kỹ rồi tới tìm ta." Bùi Tứ thúc nói.

Tối đó sau khi Bùi Nguyên trở về, Bùi Dã liền nói chuyện này cho hắn biết.

Bùi Nguyên đã biết một chút tin tuyển binh từ chỗ Đinh Tiểu Uyển, nghe vậy cũng không bất ngờ.

"Ngày mai ta sẽ đi tìm Tứ thúc." Bùi Nguyên nói.

"Nói như vậy, thằng hai có phải đi không?" Dung nương hỏi.

Bùi Nguyên gật gật đầu nói: "Con nghe nói là, thanh thiếu niên từ 14 -25 tuổi, miễn là không bệnh nặng, không tàn tật, không phải người có công danh, không phải con một thì đều bị gọi đi."

"Vậy sắp chiến tranh rồi sao?" Dung nương hỏi.

"Khó mà nói được." Bùi Nguyên nói.

Bùi phụ thở dài nói: "Biên thành vài năm nay đã không yên bình, rối loạn lâu như vậy, ngày này sớm muộn gì cũng tới."

"Vâng, ngày mai con sẽ đi hỏi tình hình một chút rồi tính." Bùi Nguyên nói.

Đêm đó, tâm trạng mọi người đều hơi trầm xuống vì tin tức này.

Dung nương phản ứng lớn nhất, sau khi ăn xong liền bận rộn muốn may áo bông cho Bùi Dã.

Sau đó được Bùi phụ khuyên bà rằng ăn mặc trong quân ngũ không cần mình lo, lúc này Dung nương mới từ bỏ.

Trì Kính Dao sớm đoán được sẽ có một ngày này, thật ra cũng không bất ngờ.

Ngày hôm sau, Bùi Nguyên và Bùi Tứ thúc thương lượng một phen, quyết định để Bùi Dã cùng hắn dạy thiếu niên trong thôn đọc sách.

Chỉ vì những thiếu niên này đều đang ở tuổi phản nghịch, nếu không có người như Bùi Dã chấn lại, sợ sẽ không thể quản thúc tốt được.

Dù sao Bùi Dã mấy năm nay không ngừng luyện võ, sách cũng đọc không ít, dạy đám thiếu niên biết chữ cũng dư sức.

Mấy ngày sau, bệnh thủy đậu trên người Trì Kính Dao đã khỏi hoàn toàn.

Vừa lúc đám Đinh Tiểu Uyển vẫn chưa khám bệnh từ thiện xong, Trì Kính Dao liền qua đó hỗ trợ.



Sau khi đợt khám bệnh từ thiện kết thúc, Trì Kính Dao lại quay về một chuyến.

Lúc cậu về thì trời đã xế chiều, Bùi Dã và Bùi Nguyên vẫn chưa về.

Trì Kính Dao nhàn rỗi không có gì làm, muốn xem thử Bùi Dã làm "thầy" sẽ như thế nào, liền chạy tới tiểu viện Bùi Dã dạy học.

Tiểu viện kia chính là chỗ ngày trước bọn cậu khám bệnh từ thiện, chỗ đó vừa lúc để không, thật sự rất thích hợp.

Trì Kính Dao tới cửa tiểu viện, từ xa nhìn thấy Bùi Thanh đi tới từ một đầu ngõ khác.

Bùi Thanh vừa thấy Trì Kính Dao, như chuột thấy mèo suýt nữa xoay người bỏ chạy.

"Ta cũng không ăn thịt người, sao lần nào gặp ta ngươi cũng muốn chạy thế?" Trì Kính Dao bật cười nói.

"Không chạy." Bùi Thanh chậm rì rì đi tới, hỏi: "Đến.... tìm Bùi Dã?"

Trì Kính Dao nói: "Ừm, sắp tan học chưa?"

"Sắp rồi." Bùi Thanh nói.

Hắn vừa dứt lời, liền thấy tiếng la hét ầm ĩ bên trong phát ra, hẳn là đã tan học rồi.

Trì Kính Dao bước vào sân, thấy Bùi Dã đang đưa lưng về phía cậu, đứng ở cửa nói chuyện với một thiếu niên.

Trì Kính Dao ba bước thành hai, chạy tới phía sau Bùi Dã, nhảy một cái lên lưng của hắn.

Bùi Dã ngửi được mùi thảo dược nhàn nhạt trên người cậu, cũng không quay đầu lại đã biết ai tới.

"Đừng nghịch." Bùi Dã nói.

"Ta không nghịch." Trì Kính Dao tựa đầu lên vai hắn, nói: "Nhị ca, huynh xem có phải ta mệt đến mức gầy đi không?"

Bùi Dã duỗi tay vỗ nhẹ người trên lưng, sau đó cõng người ra khỏi tiểu viện.

"Nếu không xuống sẽ véo mông ngươi!" Bùi Dã nói.

"Huynh dám làm vậy ta sẽ cắn tai huynh." Trì Kính Dao uy hiếp.

Cậu vừa dứt lời, giương mắt nhìn thấy Bùi Thanh vẫn đứng ở cửa tiểu viện chưa đi.

Bùi Thanh nhìn hai người, vẻ mặt khiếp sợ!

Rõ ràng hắn đã nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người lúc nãy......

"Bùi Thanh, ngươi hãy nghe ta nói, không phải như ngươi nghĩ đâu." Trì Kính Dao vội nói.

"Ta...... Ta chưa nghe thấy gì hết, chưa nghe thấy đâu....." Bùi Thanh nói xong xoay người bỏ chạy, không cho Trì Kính Dao cơ hội giải thích.


Trì Kính Dao:.......


Bùi Dã:........


- --------------------------------------------------------


Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Thanh: Đáng sợ quá!!! Thế mà Bùi Dã và tẩu tẩu của hắn lại làm chuyện này trước mặt mọi người!!!


- --------------------------------------------------------


Hết chương 46.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK