Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đóng cửa lại quay lại đi vào trong ngồi xuống cạnh dì nói

" Dì ơi con có chuyện này muốn nói với dì "

"Ừ, con có chuyện gì muốn nói với dì cứ nói đi " dì an ủi cô

Cô gật đầu nhìn dì

" Thật ra con muốn nói là con sẽ…sẽ dời làng đi lên thành phố sống "

" Hả, chuyện này sao có thể chứ " dì nói

" Con đổi ý không đi được không "

" Con ở đây dì đủ sức nuôi con mà "

Cô thấy dì dưng dưng sắp khóc cô đành giải thích với dì

" Dì ơi con cũng muốn ở lại với dì nhưng cũng không muốn nhờ vả dì nhiều "

" sao con lại nói thế "

Cô cười bất lực " Thật ra nhiều lúc dì mua cho con rất nhiều thức ăn lúc nào cũng vậy, con cảm thấy ngại lắm và phiền hà tới dì "

" Ơ con bé này, dì cũng coi con như con gái mình làm gì phiền hà lắm đâu " dì cốc đầu cô nói

" Với cả con suốt ngày trong nhà nên khó chịu lắm muốn ra ngoài cũng chẳng được nên còn muốn chuyển tới thành phố sinh sống ạ "

Sau cuộc nói chuyện của cô với dì cuối cùng thì dì cũng đồng ý

Dì hỏi cô " Con định khi nào thì rời đi

Cô không nhanh không chậm đáp

" Dạ con sẽ dời đi vào tối ngày mai ạ "

Dì gật đầu " Ừ "

Dì cũng đứng dậy ra về. Bây giờ cô chỉ còn chút thời gian ở đây nữa thôi rồi sẽ rời đi khỏi làng này. Cô ngồi một mình ngẫm nghĩ lại những lúc có các bạn các em các chị hay rủ nhau nghịch ngợm

Thật ra nghịch ngợm nhất là cô và những đứa trẻ. Bày trò cũng là cô nêu ra còn nhớ lúc trời mưa to cô toàn rủ bọn trẻ ra tắm mưa dù mưa to hay mưa nhỏ. Có lúc chiều chiều tà tà cô cùng bọn trẻ tắm sông.

Những ký ức lúc trước của cô dồn về những ngày tháng ở đây.

Cô ngồi nghĩ một lúc đứng dậy sắp xếp quần áo vào túi, vừa nãy là cô nói dối dì Hoa Như thật chất là đêm nay cô rời đi, đến khi thu hết quần áo cô đã tìm thấy một cái túi nhỏ hơi phồng lên. Khi mở ra thì ra là tiền cô đã tích góp từ nhỏ đến lớn, đó không phải là tiền cô đi làm mà là tiền Tết mọi người mừng tuổi cho cho cô nhìn cũng được kha khá đủ để sinh sống.Cô thu dọn xong tranh thủ nấu cơm ăn uống tắm rửa trèo lên giường nằm chợp mắt tới đêm dậy.

Đúng nửa đêm cô thức dậy cô tranh thủ thay quần áo đưa túi quần áo đeo lên vai cô lấy chiếc khăn choàng to có thể che gần nửa người cô, cô choàng chiếc khăn lên đầu xuống, khi chùm lên cả đầu nó dài đến hông cô. Cô bước ra khỏi nhà trước khi đóng cửa cô nhìn nó lại một lần nữa. Rồi dần dần đóng lại, cô bước đi, đi tới giữa làng cô cứ đi mấy bước lại ngó ngàng xung quanh xem có ai không. Cô đi rất nhanh, cô đi tới khu rừng lần trước nơi bà lão ở đang đi thì cô bỗng dừng lại đôi chân không thể nào nhúc nhích được bỗng ở đâu có cơn gió lạ. Bỗng chốc mọi thứ mù sương không thấy đường một giọng nói vang lên

" Nàng muốn đi đâu vậy, nương tử của ta "

Cô giật mình😳không nói nên lời

Giọng nói lại vang lên " Nàng muốn đưa con của chúng ta đi đâu vậy "

" Có phải nàng muốn đem con đi trốn phải không "

Cô lắc đầu không nói

Bỗng tiếng trẻ con vang lên " Hihi! Cha ơi không phải mẹ muốn bỏ trốn đâu mà mẹ nói sẽ tới…tới gì vậy ta "

Cô nghe đứa trẻ nói không biết mẹ sẽ tới thành phố liền phì cười nhắc nhở " Chúng ta sẽ tới thành phố sống "

Đúng rành mạch nói " Đúng đó, đúng đó "

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK