Sau khi máy bay đáp xuống sân bay Hàm Dương, Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi cùng lên xe trung chuyển đi vào phi trường, sau đó ở nhà ga vội vã từ biệt.
Cố Hàn Yên vừa xuống máy bay trước tiên gọi điện cho mẹ, hỏi dò Giang Thành đến cùng là có chuyện gì nhưng mẹ cô chỉ nằng nặc yêu cầu cô về nhà mới nói. Vì lo lắng hắn sau khi chia tay làm ra chuyện gì cực đoan, Cố Hàn Yên dốc hết mã lực vội vội vàng vàng chạy về nhà. Đến khi bấm được chuông cửa và được cha đón vào nhà, đập vào mắt cô là Giang Thành khỏe mạnh ngồi ở ghế sô pha, đang cùng mẹ cô vừa nói vừa cười vừa gọt khoai tây.
Nhìn thấy Cố Hàn Yên trở về, Giang Thành kϊƈɦ động đứng lên, “Hàn Yên!”
“Mẹ, chuyện gì thế này?” Cố Hàn Yên có cảm giác mình bị lừa gạt, tức giận đặt túi xách xuống đất, “Mọi người thông đồng lừa gạt con phải không?”
Hàn Tuệ trầm mặt xuống: “Chuyện con và Tiểu Giang chia tay rồi dọn ra ngoài ở mẹ còn chưa tính đến, bây giờ còn dám chỉ trích mẹ lừa con nữa à?”
“Hai mẹ con nhà này thật là, suốt ngày không gặp nhau vậy mà vừa thấy mặt đã cãi vã.” Cố Hữu Toàn thấy hiện trường đầy mùi thuốc súng lập tức ra mặt giảng hòa, “Hàn Yên, mẹ con cũng chỉ vì lo lắng cho con mới bịa ra lý do để thúc giục con về nhà , hơn nữa Tiểu Giang thực sự xảy ra chuyện mà. Nó không tìm được con nên mấy ngày nay rất nóng lòng, mấy hôm trước còn vì không ngủ đủ giấc, tinh thần không tỉnh táo nên bị xe máy tông vào một phát, trêи lưng vẫn còn một mảng xanh tím đây này!”
“Con muốn đi chơi, con muốn giải sầu mẹ không cản, nhưng tốt xấu gì con cũng phải báo cho Tiểu Giang một tiếng, cứ vậy bỏ nó ở nhà một mình xem sao được? Nếu không phải nó lo lắng cho con nên tìm mẹ, làm mẹ nghi ngờ thì con định giấu nhẹm chuyện hai đứa chia tay đến khi nào? Bạn bè trai gái cãi nhau là chuyện rất bình thường, nhưng cũng đừng đến mức thích thì bỏ nhà trốn đi chứ!”
“Con bỏ nhà trốn đi khi nào?” Cố Hàn Yên hờ hững nhìn Giang Thành, “Mẹ, chuyện này là chuyện riêng của tụi con, ba mẹ đừng nhúng tay vào được không?”
“Sao mẹ không thể nhúng tay vào?” Hàn Tuệ tức giận cầm củ khoai trong tay ném vào rổ, “Hai đứa yêu nhau đã năm năm rồi, mẹ thúc giục mày cười bao nhiêu lần mày cũng không đồng ý, bây giờ còn nói tính cách không hợp muốn chia tay là thế nào? Hàn Yên, con có thể vì ba vì mẹ suy nghĩ một chút được không, ba mẹ đã già rồi, không chịu nổi dằn vặt đâu. Hơn nữa con cũng lớn tuổi rồi, không gả cho Giang Thành thì gả cho ai?”
“Hàn Yên, anh thật sự biết sai rồi!” Giang Thành cũng lo lắng giải thích, “Ngày đó đúng là anh đã lơ là không quan tâm em, anh xin lỗi. Sau này anh nhất định sẽ siêng năng làm việc, nỗ lực kiếm tiền, em cho anh một cơ hội được không?”
“Giang Thành, tôi nghĩ ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi cơ mà, quyết định này là kết quả sau khi suy nghĩ nghiêm túc chứ không phải chỉ là nhất thời xúc động, cũng không phải bởi vì chuyện ngày hôm đó. Anh sẽ tìm được người con gái tốt hơn, và người đó không phải là tôi. Còn nữa, đây là vấn đề tình cảm của hai cá nhân chúng ta, tôi không hy vọng anh lôi cha mẹ tôi vào chuyện này một lần nữa.”
“Nói cái gì vậy! Tôi là mẹ cô, vì sao chuyện của cô tôi không có tư cách xen vào?”
“Mẹ, con không có ý như vậy, mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều có được không?”
“Được rồi được rồi, đừng trách mắng Hàn Yên nữa.” Cố Hữu Toàn kéo cánh tay Hàn Tuệ dỗ dành: “Con gái chỉ muốn chúng ta không bận lòng thôi mà, nó bận rộn công việc, lâu lâu mới có thời gian về nhà ăn một bữa cơm, đừng làm bầu không khí gia đình nặng nề như vậy. Hơn nữa, chuyện tình cảm là của hai người, chúng ta đừng nên xen vào, cứ để tự hai đứa giải quyết đi. Cơ hội đã có, làm sao nắm giữ thì xem ở bản thân chúng.”
Giang Thành biết Cố Hàn Yên vẫn trách hắn đem chuyện bọn họ nói với cha mẹ cô, cúi đầu không dám nói gì thêm nữa. Hàn Tuệ thì tức giận ngồi khoanh tay trêи ghế sô pha, Cố Hữu Quyền đẩy đẩy Cố Hàn Yên, nhỏ giọng nói: “Mẹ con chịu mềm không chịu cứng, muộn rồi, mau mời mẹ đi ăn cơm đi.”
Cố Hàn Yên thở dài một hơi, mặc kệ Giang Thành, đến ngồi bên cạnh Hàn Tuệ, nắm chặt tay bà nói: “Mẹ, lâu rồi con không về nhà, con rất nhớ ba mẹ. Mẹ thắc mắc chuyện gì, sau khi cả nhà mình cơm nước xong mới nói được không? Con còn trẻ con nhịn không sao, nhưng ba mẹ già rồi, con không đành lòng để hai người chịu đói. Mẹ lại đây, con phụ mẹ gọt vỏ khoai tây được không?”
Nghe xong lời này sắc mặt Hàn Tuệ mới dịu đi một ít, lời nói cũng không còn sắc bén như lúc nãy, bà lắc đầu chịu thua: “Con bé này lúc nào cũng làm cho mẹ lo lắng, được rồi được rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong mẹ sẽ từ từ tính sổ với con món nợ này.”
“Thế này không phải tốt sao, ba sẽ đi rửa rau, Tiểu Giang, theo giúp bác một tay.”
Giang Thành nhìn thoáng qua Cố Hàn Yên sau đó vội vàng theo Cố Hữu Toàn đi vào nhà bếp. Sau khi tất cả nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, Cố Hữu Toàn làm ba món một canh, bốn người vây quay bàn tròn ăn cơm. Giang Thành không ngừng tìm cơ hội nói chuyện với Cố Hàn Yên nhưng đều bị cô trả lời cho qua, cuối cùng chỉ còn cách trầm mặc, lúng túng ăn cơm trong bát.
Cố Hữu Toàn nói nhỏ bên tai Hàn Tuệ, “Bà xem hai đứa chúng nó ngồi ăn cùng bàn mà như hai kẻ xa lạ vậy, theo tôi thấy Hàn Yên thật sự muốn chia tay Tiểu Giang rồi.”
“Tôi nhờ ông giúp tôi khuyên răn hai đứa nhưng ông toàn ủng hộ Hàn Yên chia tay Tiểu Giang là thế nào?” Hàn Tuệ lườm ông một cái, “Hàn Yên không còn nhỏ nữa, nó còn bao nhiêu tuổi xuân có thể lãng phí? Đã năm năm rồi, không muốn kết hôn thì muốn thế nào? Hay lại tìm một người khác, ai còn muốn nó? Thời bây giờ phụ nữ vừa trẻ vừa đẹp nhiều như sao trêи trời, Hàn Yên làm sao sánh được với con nhà người ta?”
Cố Hữu Toàn nhíu mày: “Trời ạ, bà đừng đem con gái nhà mình nói như thể không có ai thèm có được không? Tính cách nó bà đâu phải không biết, từ nhỏ đến lớn có bao giờ Hàn Yên cãi lời bà chưa? Chuyện yêu đương với Tiểu Giang không phải do bà chỉ định hay sao? Kết quả thấy rồi đó, nó mỗi ngày chỉ biết chơi bời, không trưởng thành chút nào. Đổi lại người khác ai có thể chịu đựng? Bà đừng chỉ vì mối quan hệ với cha mẹ Tiểu Giang mà làm Hàn Yên tủi thân nữa.”
“Ông đừng nói nữa, làm như tôi không phải là mẹ ruột của nó không bằng, không lẽ chỉ có mình ông biết yêu thương con gái? Nó như bây giờ đều do ông chiều hư! Không phải tôi đang lo lắng cho tương lai của nó sao?”
“Nhưng mà…”
“Được rồi dừng ở đây, ăn cơm đi, chút nữa tôi sẽ nói chuyện với nó.”
Một bữa cơm ăn trong vô vị buồn tẻ, Cố Hàn Yên chỉ tập trung nhìn vào bát cơm, tâm tư dần dần bay đến một nơi xa. Trong lòng chợt nhớ nhung Tô Vũ Khởi, nhớ cách em ấy dịu dàng, nhớ sự chu đáo của em, nhớ những lúc hai người thoải mái tự do, còn có nụ cười bất di bất dịch trêи gương mặt cô gái nhỏ. Rõ ràng hai người chỉ vừa mới chia xa?
Sau bữa cơm Cố Hữu Toàn khuyên Giang Thành trở về nhà, còn Hàn Tuệ thì lôi kéo Cố Hàn Yên làm một buổi thuyết giáo tận tình. Bà không đồng ý để hai người chia tay nhưng Cố Hàn Yên không muốn tiếp tục nữa, ý kiến hai người bất đồng nên chuyện chia tay này đành tạm thời gác lại.
Cố Hàn Yên không cách nào thay đổi sự cố chấp của mẹ mình, thôi thì tùy ý bà vậy. Đã lâu Cố Hàn Yên không về nhà, cô muốn dùng thời gian nghỉ phép ngắn ngủi này để gần gũi bên gia đình chứ không phải là cãi vã suốt ngày như thế này.
Những ngày nghỉ còn lại rất nhanh kết thúc, buổi chiều ngày cuối cùng, sau khi Cố Hàn Yên nói tạm biệt cha mẹ liền lên xe buýt, đi hơn nửa vòng thành phố mới trở về căn hộ của mình. Chiếc ô Tô Vũ Khởi cho cô vẫn còn treo lúc lắc trêи giá gỗ, lẻ loi nằm đó.
Cầm lấy điện thoại di động, bấm dãy số mười một chữ, Cố Hàn Yên lắng nghe âm thanh trong điện thoại, vừa thấp thỏm vừa mong đợi trong lòng. Đến khi điện thoại vang lên tiếng thứ năm rốt cuộc cũng có người bắt máy, kỳ thực thời gian chờ không mất bao lâu nhưng Cố Hàn Yên có cảm tưởng như mình đã đợi từ rất lâu rất lâu rồi, đối phương chưa kịp cất tiếng cô đã mở miệng hỏi: “Tô Vũ Khởi, là em phải không?”
“Ừ, là em đây. Hàn Yên, chị có chuyện gì à?”
Tô Vũ Khởi rất vui sướиɠ khi nhận cuộc gọi của Cố Hàn Yên, cô không nghĩ Cố Hàn Yên nhanh như thế đã liên lạc mình.
“Tối nay em rảnh không? Ừmm, chị muốn gặp em.”
CHỊ MUỐN GẶP EM.
Tâm trạng Tô Vũ Khởi bị bốn chữ này làm cho bay lên, bao nhiêu cảm xúc ngọt ngào đều tràn ra ngoài. Tay cô nắm di động thật chặt, còn gật đầu rồi mới đáp, “Được, gặp nhau ở đâu?”
—————————
Bảy giờ tối, quán cà phê Tâm Ngữ.
“Hey, em xem đây là cái gì?”
Tô Vũ Khởi nhìn cái ô Cố Hàn Yên đưa đến, ngây ngẩn cả người: “A, cái ô này, giống y như của em ấy?”
“Đương nhiên vì nó vốn là của em mà?” Cố Hàn Yên gõ gõ đầu của cô, “Nhớ ra chưa?”
“Hóa ra người hôm đó em cho mượn ô là chị?” Tô Vũ Khởi cảm giác rất khó tin, nếu vậy, quả là các cô rất có duyên với nhau.
“Haha, chính vì vậy chị mới nhớ em, người tốt.” Cố Hàn Yên chống cằm mỉm cười nhìn Tô Vũ Khởi chăm chú, “Hướng dẫn Tô, sao hôm nay rảnh rỗi còn ở mặt đất vậy?”
“Vì chị hẹn đúng dịp mà thôi, sáng mai em lại dẫn đoàn rồi. Chị bắt đầu đi làm lại chưa?” Tô Vũ Khởi xấu hổ cười, tầm mắt thản nhiên của Cố Hàn Yên làm cho cô không cách nào dám nhìn trực diện người ta. Cảm xúc thay đổi trong lòng làm cô có chút mê mang, vì sao mỗi khi đối mặt với Cố Hàn Yên, mình đều căng thẳng thế này?
“Chưa, từ mai mới đi làm lại. Chị có ba ngày nghỉ cộng với bảy ngày phép, tổng cộng là mười ngày. Ba ngày nay chị ở nhà cha mẹ, bị mắng thủng tai rồi đây này.”
“Chị làm gì họ giận hay sao?”
“Còn chuyện gì ngoài chuyện chị chia tay bạn trai, mẹ chị không đồng ý.” Cố Hàn Yên cầm thìa khuấy cốc cà phê, “Mẹ chị đơn giản nghĩ chị đang cáu kỉnh mà thôi, em nói xem chị phải làm gì bây giờ?”
Nghe được mấy từ kia Tô Vũ Khởi rất không thoải mái nhưng vẫn mím môi nghe hết câu chuyện của Cố Hàn Yên. Cô mơ hồ phát giác tâm tình bản thân rất không bình thường.
“Nếu ở bên cạnh anh ta không còn vui vẻ thì việc gì phải miễn cưỡng bản thân? Tiếp tục chỉ làm vết thương cả hai kéo dài thêm sâu. Mẹ chị cũng vì lo lắng cho chị nên nhất thời kϊƈɦ động mà thôi, tốt nhất chị cứ giải thích cho rõ ràng, về lâu về dài em nghĩ mẹ chị sẽ hiểu.”
“Có lẽ chỉ còn cách như vậy.” Cố Hàn Yên gật đầu biểu thị tán thành. Kỳ thực cách giải quyết thế nào không phải là trọng điểm cô để tâm, cái cô muốn chỉ là một người có thể lắng nghe, để cô có thể tuôn ra buồn khổ trong lòng. Và Tô Vũ Khởi là người cô chọn. Làm bạn tốt, nếu không phải là thẳng thắn bày tỏ thì cũng là chia ngọt sẻ bùi, vui buồn sướиɠ khổ cùng nhau không phải sao?
Hiện tại Cố Hàn Yên chỉ thuần túy cho rằng bản thân có hảo cảm với Tô Vũ Khởi nên muốn xây dựng tình bằng hữu, các cô ngày sau sẽ là bạn thân của nhau. Nhưng mối quan hệ này về sau đã phát triển vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, từ hình thức ở bên nhau đơn giản ban đầu đã dần dần âm thầm nảy sinh nhiều ái muội. Không chỉ mang đến cho cô nỗi bất an lo sợ mà còn cho cô cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Rất lâu sau đó, sau một cơn mưa chiều mát dịu, cuối cùng Cố Hàn Yên cũng đã nhận định rõ ràng, vào ngày đó, cô đã yêu thích Tô Vũ Khởi rồi.
Chương 10: Đây Có Được Gọi Là Thích Không?Lúc Tô Vũ Khởi về đến nhà, kim đồng hồ đã chỉ chín giờ ba mươi tối. Theo thói quen mở máy vi tính đăng nhập QQ, thấy Tân Lạc Ngữ đang online liền mở cửa sổ chat, gửi đến một biểu tượng mặt cười hì hì: “Đang làm gì đó?”
Tân Lạc Ngữ: “Em đang tra tài liệu, vừa dán mắt vào máy tính vừa ngẩn ngơ nè.”
Tô Vũ Khởi: “Ngẩn ngơ? Đang mơ tưởng cô bé nào à?”
Tân Lạc Ngữ gửi lại một biểu tượng mồ hôi đầy đầu: “Chị mới mơ tưởng cô bé nào ấy!”
Tô Vũ Khởi: “Hic, sao em thông minh thế, đúng là chị đang nghĩ đến một người.”
“Thật sao!!!?” Tân Lạc Ngữ vô cùng kinh ngạc: “Là aiiii vậy?”
Tô Vũ Khởi suy tư một hồi mới nhẹ nhàng gõ bàn phím đáp lại: “Là khách du lịch trong đoàn.”
Tân Lạc Ngữ: “Khách du lịch? Chị ấy đặc biệt lắm à?”
Tô Vũ Khởi: “Em biết không, lần trước trong một đêm mưa chị từng cho người lạ một chiếc ô, có ai ngờ người đó chính là chị ấy.”
Tân Lạc Ngữ: “Trêи đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Tô Vũ Khởi: “Ừ, chị cũng không nghĩ lại có chuyện thế này xảy ra. Tối nay chị ấy hẹn chị ra ngoài, lấy cái ô ra chị mới biết đấy. Nói thế nào bây giờ nhỉ, chỉ biết chị ấy rất đặc biệt.”
Tân Lạc Ngữ: “Chị thích người ta?”
Ngón tay Tô Vũ Khởi trêи bàn phím khẽ run lên, trêи mặt nóng hổi, thích sao? Đây có được gọi là thích không? Trong lòng cô rõ ràng vẫn còn bóng hình của người kia.
“Không, chẳng qua thấy chị ấy là người tốt thôi.”
Tân Lạc Ngữ: “Nói xạo!”
Tô Vũ Khởi: “Thật mà.”
Tân Lạc Ngữ: “Nói thật em cảm thấy cách tốt nhất để quên một người chính là bắt đầu lại từ đầu. Có lẽ người ta chỉ là một người xa lạ mà chị từng tặng một chiếc ô, nói gần hơn một chút thì là khách trong đoàn chị từng dẫn đi, nhưng chỉ có vậy mà chị lại nhớ nhung người ta, vậy có thể khẳng định cảm giác của chị đối với chị ấy rất khác biệt. Em dám khẳng định hai người còn gần gũi hơn nhiều so với lời kể của chị. Một thân một mình không phải là biện pháp, chị à, nếu cứ nghĩ về quá khứ thì chị sẽ vĩnh viễn không quên được người xưa đâu.”
Tô Vũ Khởi không nghĩ đến một cô bé hay cười hay nói như Tân Lạc Ngữ sẽ có lúc nói ra những lời như vậy, như thể em ấy rất hiểu tâm sự của mình, cũng hiểu được bản thân mình sợ điều gì.
Nhớ lại ngày đó trêи bãi biển Cố Hàn Yên đã từng nói qua: Những chuyện của quá khứ, cho dù là đau khổ hay là tiếc nuối, cũng sẽ như những dấu chân này biến mất không còn tăm tích. Và bởi vì chuyện quá khứ không còn cơ hội phá đám lần nữa, chúng ta ở tại đây bắt đầu lần nữa đi! Vũ Khởi, chúng ta cùng ước nguyện đi, để xem trong chúng ta ai tìm được người mình yêu trước?
——————————-
Sau khi Cố Hàn Yên trở về công ty, một lần nữa lại bắt tay vào thời kỳ bận rộn. Vì nghỉ suốt mười ngày nên công việc chất chồng quá nhiều, rất nhiều việc cần phải xử lý nhưng chỉ có thể kiên nhẫn làm từng việc một, chính vì thế cô không còn thời gian liên lạc với Tô Vũ Khởi.
Đảo mắt đã hơn nửa tháng trôi qua, một ngày kia sau khi Cố Hàn Yên thu xếp xong tài liệu, duỗi người tự đấm bóp cái cổ cứng ngắc thì thấy được lịch điện tử trêи tường của công ty biểu hiện ngày tháng, lúc này mới nhớ ra từ lần chia tay trước với Tô Vũ Khởi ở quán cà phê, đến nay vẫn không có tin tức gì về cô ấy.
Cảm giác áy náy trong lòng bèn lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn ngắn cho Tô Vũ Khởi, đơn thuần là hỏi thăm sức khỏe. Có điều đợi rất lâu cũng không nhận được tin nhắn trả lời.
Trần Sâm nhìn qua thấy Cố Hàn Yên không ngừng nhìn điện thoại di động, tò mò cúi đầu xuống hỏi: “Làm sao thế, cứ chốc chốc lại cúi đầu xem điện thoại, đang chờ điện thoại của ai à?”
“Anh làm sao thế, bây giờ đang là thời gian làm việc, đừng quấy rầy em!” Cố Hàn Yên cảm thấy riêng tư bị xâm phạm, bất mãn đẩy đầu hắn ra khỏi phạm vi bàn làm việc của mình: “Tránh xa em ra chút, em còn rất nhiều việc phải làm, nếu trễ cho anh chịu trách nhiệm.”
“Ok.” Trần Sâm quay trở lại bàn làm việc của mình, cười hì hì lắc đầu: “Anh tình nguyện vì người đẹp trả giá mà, chỉ cần người đẹp nói một câu dù là lên núi đao hay xuống chảo dầu gì anh cũng vui hết.”
Cố Hàn Yên lườm một cái: “Mấy câu nói đó anh dùng để dỗ dành mấy cô bé đi.”
Trần Sâm nhún nhún vai: “Được rồi, nếu người đẹp không tin thì anh cũng hết cách. Hết giờ làm em có rảnh không, anh mời em ăn tối. Cám ơn em lần trước giúp anh sửa lại báo cáo.”
“Xin lỗi, em hẹn Trương Mạn đi siêu thị rồi.”
“Thế à, vậy anh cũng đi.”
“Một mình ông lớn như anh đi theo đám phụ nữ vớ vẩn chúng em làm gì?”
Trêи đầu đột nhiên bị một tập văn kiện gõ vào, Trần Sâm rút cổ lại, dùng cánh tay chặn lại Trương Mạn đang tiếp tục muốn gõ xuống nữa: “Anh cũng muốn mua đồ mà, hai người đi được vì sao anh không thể? Có tài xế miễn phí còn không vui à?”
“Ngừng, ai biết trong bụng anh có ý nghĩ xấu xa gì.”
Trương Mạn liếc hắn một cái, sau đó tràn đầy hưng phấn hỏi Cố Hàn Yên: “Hàn Yên, cái tên tặng hoa cho em mấy ngày nay vẫn tặng hoa không ngừng kia kìa, em tra ra là ai chưa?”
“Em ngày nào cũng phải đi làm, làm gì có thời gian đi thăm dò mấy chuyện như vậy?”
“Này, tốt xấu gì cũng là người theo đuổi em mà, không tò mò người ấy là ai sao? Hay đúng là bạn trai em tặng? Thế thì…”
“Tụi em chia tay rồi, nên đừng nói về anh ta với em nữa được không?”
“Hai người chia tay rồi?” Trần Sâm và Trương Mạn đồng thanh hỏi, âm thanh lớn đến mức làm cho những đồng nghiệp khác cũng quay lại liếc nhìn. Lần này thì hay rồi, người trong công ty đều biết hết. Cố Hàn Yên bất đắc dĩ khép laptop lại, “Hai người có cần kϊƈɦ động đến thế không?”
“Uh uh, xin lỗi, tại chị ngạc nhiên quá, rõ ràng mấy hôm trước nhìn hai người còn rất mặn nồng cơ mà?” Trương Mạn nhìn Cố Hàn Yên nghi ngờ: “Chia tay thật hả?”
“Chia tay còn có giả sao?” Cố Hàn Yên xem đồng hồ, vừa đúng lúc tan tầm.
“Hết giờ rồi, dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta đi thôi.”
“Nhưng rốt cuộc lý do vì sao vậy?” Trương Mạn không cam lòng, truy hỏi cho bằng được: “Nói gì thì nói, chuyện tình cảm không thể nói không cần là không cần được, nhìn em cũng chẳng thấy có vẻ đau khổ gì?”
“Đây là chuyện riêng của người ta, em hỏi rõ ràng vậy làm gì?” Trần Sâm đẩy vai Trương Mạn, “Bây giờ Hàn Yên đang trong giai đoạn buồn tình, em đừng thêm dầu vào lửa nữa. Ai quy định chia tay phải khóc hồi nào, thôi mau thu dọn đồ đạc đi!”
“Biết rồi biết rồi, có mình anh là chu đáo nhất thôi.” Trương Mạn bất mãn bĩu môi, sao dạo này tự nhiên thấy anh chàng này ân cần thế nhỉ?
Mất mười phút lên xe đi siêu thị, quá trình này Cố Hàn Yên lại nhìn điện thoại thêm ba lần, tiếc thay màn hình vẫn một màu đen kịt.
Lòng khẽ buồn, chẳng lẽ người ta bận rộn đến vậy sao?
“Hàn Yên, em muốn mua gì?”
“Nhiều lắm, tủ lạnh em mới mua vẫn trống rỗng, cần rất nhiều đồ ăn để lấp đầy.”
Cố Hàn Yên đẩy xe đẩy tiến vào siêu thị, muốn đi thẳng đến quầy thực phẩm. Nhưng lúc đi qua khu vực đồ dùng hằng ngày đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc.
Là Tô Vũ Khởi, sao cô ấy lại ở đây.
Hôm nay Tô Vũ Khởi diện một áo sơ mi ngắn tay, phía dưới là quần kaki màu đen, rất khác so với lúc ở Hải Nam, thiếu đi một phần non nớt, lại thêm vào một phần quyến rũ.
Trần Sâm và Trương Mạn thấy cô đột ngột dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Hàn Yên, sao không đi tiếp?”
“Hai người đi trước đi, em mới thấy một người quen rất lâu rồi không gặp, muốn đi qua chào hỏi.”
“Ồ được.”
Đuổi khéo Trần Sâm và Trương Mạn đi rồi, Cố Hàn Yên hào hứng đi về phía Tô Vũ Khởi. Đi thêm mấy bước chợt phát hiện đứng trước mặt Tô Vũ Khởi còn có một người đàn ông rất cao, vừa nãy bị khuất tầm nhìn nên cô không nhìn thấy, trông hai người họ dường như trò chuyện rất vui vẻ?
Cố Hàn Yên dừng chân, là bạn trai của Tô Vũ Khởi sao? Không đúng, không phải Tô Vũ Khởi nói em ấy chưa có bạn trai sao?
Cố Hàn Yên bước chậm lại, đứng sát vách cách hai người nọ một hàng, âm thầm quan sát Tô Vũ Khởi.
Hôm nay Tô Vũ Khởi không chỉ ăn mặc không giống lần trước, mà ngay cả hành động lời nói cũng rất khác biệt. Cố Hàn Yên vẫn cho rằng Tô Vũ Khởi là cô gái bên ngoài hoạt bát nhưng bên trong rất dễ e thẹn, lắm lúc còn có vẻ xấu hổ nhưng không nghĩ đến ở trước mặt người đàn ông này cô ấy lại có vẻ rất tự nhiên, nói đến một số chuyện vui còn không ngừng dùng tay đánh mạnh vào vai anh ta.
Có phải vì mình vẫn chưa hiểu rõ cô ấy không?
“Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, đi về nhanh đi, Liễu Liễu đang chờ cậu ấy, mau về đi.”
“Hừm, vậy tớ đi trước, có việc sẽ gọi cậu!”
“Được, bye bye.”
Ở nơi đất khách quê người gặp được bạn học cũ, đương nhiên Tô Vũ Khởi rất vui vẻ, cùng bạn hàn huyên hồi lâu mới đã cơn thèm. Tâm tình phấn khởi tạm biệt bạn xong, nhìn người kia đi xa mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, chuẩn bị tiếp tục mua đồ. Đột nhiên phía sau ập đến một thân hình mềm mại, cùng lúc đó đôi mắt cô bị một đôi tay bịt kín.
Tô Vũ Khởi giật cả mình: “Ai đó?”
Bên tai có hơi thở nóng rực: “Đoán xem là ai?”
Giọng nói này, rất quen thuộc.
Tô Vũ Khởi thử thăm dò: “Cố Hàn Yên?”
“Haha, chuẩn, thưởng một cái ôm nha!”
Cố Hàn Yên cười híp mắt buông tay ra, rồi mặc kệ Tô Vũ Khởi có đồng ý hay không ôm chầm lấy cô, mới phát hiện lỗ tai Tô Vũ Khởi đỏ rực.
“Vũ Khởi, sao lỗ tai em đỏ vậy?”
Đâu chỉ có tai Tô Vũ Khởi đỏ, ngay cả khuôn mặt cô cũng bắt đầu ửng hồng, giống như sắp tỏa ra nhiệt khí vậy. Cố Hàn Yên xuất hiện quá đột ngột làm cô không kịp chuẩn bị tâm lý chút nào, trái tim cứ thế biểu tình nhảy nhót ầm ầm dồn dập. Tô Vũ Khởi càng muốn ổn định tâm tình thì lại càng căng thẳng hơn trước.
Cố Hàn Yên đâu biết tâm trạng của Tô Vũ Khởi, còn tưởng rằng Tô Vũ Khởi khó chịu ở đâu, ân cần sờ mặt cô hỏi: “Mặt của em đỏ rực hết rồi, ở trong siêu thị ngột ngạt quá sao?”
Tô Vũ Khởi bắt lấy tay Cố Hàn Yên, lắp ba lắp bắp giải thích: “Đâu, đâu có chuyện gì, em hơi nóng tí thôi…..”
Cô gái này cứ luôn vô tình trêu chọc tâm tình của mình như thế đấy!
“Chị gửi tin nhắn cho em, em không nhận được à?”
“Hả? Tin nhắn nào?” Tô Vũ Khởi sờ sờ túi quần nhưng hai bên đều trống không, chắc là lúc ra ngoài đã để quên điện thoại ở nhà.
“Chắc em quên điện thoại rồi, ngại quá, chị tìm em có việc gì à?”
Cố Hàn Yên tủi thân: “Không có chuyện thì không thể tìm em à? Em bận lắm sao?”
“Không, không phải! Đương nhiên chị có thể tìm em mà. Dù gì chúng ta cũng là, cũng là…..”
“Là bạn bè!” Cố Hàn Yên nối tiếp lời của cô, tâm trạng rất tốt, không hề thấy được cảm xúc chợt lóe lên trong mắt Tô Vũ Khởi, “Vũ Khởi, không hiểu sao chị vừa nhìn thấy em liền rất vui vẻ? Có phải em bỏ bùa chị không đấy?”
“Nếu em mà là pháp sư thì cần gì bỏ bùa chị, em mà có bản lĩnh đó trước tiên sẽ bỏ bùa sếp để phát tiền cho em càng nhiều càng tốt.”
Cố Hàn Yên không nhịn được cười: “Haha, hôm nay chị mới phát hiện em cũng có năng khiếu hài hước vậy đấy, đi một mình à?”
“Ừm, hết giờ làm nên đi mua chút thức ăn, còn chị thì sao, cũng một mình à?”
“Không, còn có hai đồng nghiệp đi cùng.” Cố Hàn Yên chỉ tay qua quầy thực phẩm, “Bọn họ ở bên kia kìa.”
“Ồ thế chị cũng qua đó mau đi, để người ta chờ sốt ruột lắm đấy!”
“Này, tụi mình mới nói hai ba câu em lại muốn đuổi chị đi à?”
Tô Vũ Khởi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cố Hàn Yên: “Đâu có, em sợ làm lỡ chuyện của chị thôi mà.”