Cố Hàn Yên nắm tay Tô Vũ Khởi đi len qua đám người đang nhảy nhót đung đưa theo tiếng nhạc rock ầm ĩ, nhìn xung quanh một hồi mới tìm thấy Kiều Hi và Lâm đang ngồi ở một bên quầy bar nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Lâm là người đầu tiên phát hiện ra hai người, cô hân hoan vẫy vẫy tay: “Này Hàn Yên, Vũ Khởi, đến rồi à, lại đây nhanh lên, ngồi ở đây này!”
“Hai người biết nhiều địa điểm ăn chơi ghê, chỗ này rất dễ tìm.”
“Hihi hiếm lắm mới có dịp nghỉ ngơi với lại lâu rồi không gặp hai em, nếu bây giờ không hẹn hò thì biết đợi đến khi nào, người nào người nấy đều bận rộn.”
Kiều Hi cũng cười chào hỏi: “Hai em đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”
“Thôi đi, nhà chị cũng đâu kém.”
Lúc này tiếp tân trong quán bar đi tới: “Hai chị có uống gì không ạ?”
Tô Vũ Khởi nhìn danh sách đồ uống đến hoa cả mắt: “Sao nhiều quá vậy? Em không uống thường nên không rành lắm, chị biết vị nào ngon không?”
Lâm đưa đầu nhìn qua: “Thử Margaret xem?”
“Em thích uống nên cũng bắt người ta uống theo sao?” Kiều Hi cốc đầu cô: “Hàn Yên, em giúp Vũ Khởi chọn cái nào nhẹ thôi, có mấy món mùi vị cũng ngon mà, cứ thử một chút.”
Cố Hàn Yên xem một hồi thì lấy tay chỉ: “Vậy cái này đi.”
“Martini?” Kiều Hi cười trộm: “Thật sự chọn món này à?”
“Thì sao, không ngon à?”
“Đâu có, không có gì đâu, em cứ thử đi, cứ chọn món này thôi.”
“Vâng, hai chị chờ một chút ạ.”
Cố Hàn Yên ngẩng đầu lên nói: “Hai chị biết tìm nơi ăn chơi thật đấy, Kiều Hi không đi ra nước ngoài nữa à?”
“Không đi nữa, ở nước ngoài dù có tốt đi nữa nhưng vẫn là chốn của người ta, làm sao bằng được nơi chôn nhau cắt rốn.” Đột nhiên Kiều Hi vỗ tay một cái bốp: “Chị mới mở một cửa hàng nhϊế͙p͙ ảnh đấy, nếu hai đứa có hứng thú cứ đến xem nhé. Nếu muốn chụp ảnh cưới cứ đến đây, bảo đảm lấy giá hữu nghị.”
Lâm nhéo tay cô một cái: “Chị ăn nói linh tinh gì đấy!”
“Hehe, giỡn thôi mà.”
Cố Hàn Yên mất tự nhiên liếc nhìn Tô Vũ Khởi một cái rồi nói lảng sang chuyện khác: “Ừ đúng rồi, chị nói tối nay có tiết mục gì đó mà, cuối cùng là gì vậy?”
“Tối nay có hát live.” Kiều Hi chỉ tay lên khán đài: “Trò tiêu khiển cấp quốc gia ấy nhé. Chị với mấy đứa bạn đánh cuộc thi hát live thay cho ca sĩ ở đây, sau đó để cho khán giả bỏ phiếu, ai thua sẽ phải mời một chầu.”
“Martini của hai chị đây ạ.”
“Cám ơn.” Tô Vũ Khởi nhận cốc rượu, cũng tò mò nhìn lên sân khấu: “Người đang hát kia là bạn của chị à?”
“Ừ, thấy sao?”
“Nghe cũng hay nhưng mà nhạc này sôi nổi quá, em nghe không quen.”
“Ôi rượu cay quá!”
Cố Hàn Yên vừa nếm thử một ngụm đã suýt nữa phun ra, cảm giác nóng rực trêи đầu lưỡi: “Sao cay thế nhỉ?”
Lâm cười ngả nghiêng ngả ngửa: “Rượu này có ý nghĩa để cho người uống nó sẽ được thưởng thức hương vị cay đắng trong đời, là cực phẩm trong các loại cocktail đó. Nhiều món quá trời em không chọn, lại chọn loại mạnh nhất.”
“Tại Kiều Hi tất, cố tình không nói em biết, muốn thấy em bị xấu mặt đúng không?”
Kiều Hi quơ quơ tay: “Đâu có đâu, thấy hai người làm việc cực khổ nên đến lúc giải trí cũng phải khây khỏa một chút chứ. Mà nè, em lại còn dám nói, chuyện em và Vũ Khởi chị vẫn giấu diếm Trương Mạn, bây giờ em nói cho cô ấy biết hết làm cô ấy mắng chị gần chết, nói chị không biết suy nghĩ!”
Đang lúc nói chuyện thì người trêи sân khấu cũng đã hát xong, khi âm thanh vừa ngừng lại thì bốn phía vang lên tiếng vỗ tai không ngừng, còn có người thừa dịp huýt sáo inh ỏi.
Ca sĩ bị cướp mất lúa hôm nay tạm thời lên làm MC, tràn đầy phấn khởi giới thiệu: “Cám ơn quý vị, thời gian biểu diễn của Lục Lục đến đây là hết, kế tiếp ngay sau đây sẽ là vị ca sĩ cuối cùng, MIC, mọi người vui lòng cầm cẩn thận quả cầu pha lê trong tay nhé, suy nghĩ thật kỹ nên bỏ phiếu bầu chọn cho ai!”
Lúc này có một cô gái tóc ngắn màu đỏ bước lên, dáng cao gầy, khoác một chiếc áo da màu đen, dưới ánh đèn lộ ra vẻ mạnh mẽ kiên cường. Cô thong dong cầm lấy micro rồi ra hiệu với mọi người bên dưới, trêи mặt vẫn mang theo nụ cười tự tin.
“Woah…”
Dưới khán đài vang lên tiếng ồn ào không nhỏ, Tô Vũ Khởi nhìn quanh bốn bề: “Sao mọi người kϊƈɦ động thế nhỉ, người này rất nổi tiếng à?”
Kiều Hi cầm chén rượu lên hớp một cái: “Quan Tâm Kỳ, nhà cô này buôn bán trang sức ngọc thạch, vừa con nhà giàu vừa đẹp, lại thường xuyên đến nơi này chơi nên đương nhiên có rất nhiều cô gái mê mẩn.”
Cố Hàn Yên nhìn qua Lâm: “Sao em cảm giác lời này chua chua ấy nhỉ?”
“Làm gì có, chị đâu có thích cô ấy.” Kiều Hi ưỡn ngực bô bô nói, cũng liếc nhìn Lâm một cái. Lâm đẩy tay cô: “Được rồi, vẫn còn giận em chuyện lần trước à? Em chỉ thuận miệng nói thôi mà. Dù cô ấy thế nào thì em cũng chỉ thích mình chị thôi. Tụi mình ở bên nhau lâu rồi mà chị vẫn không tin em?”
“Hừ, ai bảo chị giận? Chị đâu có dễ giận vậy!”
Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi hai mắt nhìn nhau, không hẹn mà gặp chung một ý tưởng…. Tập trung nghe hát!
Trong quán bar dần quanh quẩn tiếng dương cầm du dương thay cho tiếng nhạc rock ầm ĩ, làm cho lỗ tai hai người dễ chịu hơn rất nhiều. Tô Vũ Khởi nhìn Quan Tâm Kỳ đang cúi đầu hát, dáng vẻ xinh đẹp trung tính này làm cô không thể không thừa nhận cô gái này thật sự rất nổi bật.
Nhặt lấy một đoạn ham muốn của những lãng mạn lôi cuốn nhất thời ấy
Đi qua một trận cuồng loạn dưới những mù quáng kϊƈɦ động
Phân chia những mộng mơ ấy, nắm chặt những đốm lửa kia
Sau đó rớt rơi rồi lại rớt rơi, sống lưu lạc quẩn quanh chiếc lưới mê loạn
Đã đi một chuyến đầy giả tạo phía sau những hoa lệ chói lòa ấy
Luẩn quẩn một vòng trống rỗng phía sau những hoan lạc ngắn ngủi
À! những sướиɠ vui ấy, có được những đau thương kia
Gảy lên những hoang tưởng chồng chéo của cảm xúc mãnh liệt
Anh phải làm sao nói anh không yêu em đây, anh phải làm thế nào mới có thể giết chết hy vọng
Chúng mình chứng mình lần nữa rồi lại lần nữa, chỉ có cố chấp tổn thương nhau
Anh phải làm sao nói anh không yêu em, anh phải làm thế nào em mới tuyệt vọng đây
Đau khổ chẳng ngừng nghỉ thay phiên nhau, còn có chố trỗng nào cho sự lưu tình?
Đã đi một chuyến đầy giả tạo phía sau những hoa lệ chói lòa ấy
Luẩn quẩn một vòng trống rỗng phái sau những hoan lạc ngắn ngủi
À! Những sướиɠ vui ấy, có được những đau thương kia
Ấp ôm, cảm nhận tiếng thở của nhau
Theo con sóng chiều cao thấp phiêu du ở chốn hạnh phúc nhất thời ấy
Sau đó trầm luân thỏa thích, sau đó lại may vá lại linh hồn
(Bài hát “Làm sao nói anh không yêu em – Tiêu Kính Đằng)
Giọng hát cô gái này tuy trầm thấp nhưng tràn đầy sức hút, trong mạnh có nhẹ, Tô Vũ Khởi chưa bao giờ biết một cô gái khi hát lại có dáng vẻ này.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lắng nghe và bị dẫn dắt bởi giọng hát của cô gái, trong giai điệu xúc động lộ ra vẻ mặt si mê.
“Hát hay thật, khó trách nhiều người thích cô gái này.” Cố Hàn Yên tựa vào vai Tô Vũ Khởi: “Khúc ca thâm tình thế này nếu hát cho mình người thích nghe, nhất định sẽ làm đối phương cảm động phát khóc.”
Kiều Hi lắc đầu một cái, thở dài nói: “Nếu cô này được như vậy thì danh tiếng đâu có kém như bây giờ. Mặc dù đối với bạn bè cũng tốt nhưng đối với chuyện tình cảm thì vừa lăng nhăng vừa không có giới hạn, giống như có tiền thì muốn kết giao bạn gái ở khắp nơi nơi ấy, làm tổn thương không ít người đâu.”
Cố Hàn Yên nghe thế thì thất vọng, cau mày nói: “Người này sao kỳ vậy?”
Giọng hát lại tiếp tục vang lên, Quan Tâm Kỳ lướt nhìn đám người đang rộn ràng dưới sân khấu, lúc quét mắt qua quầy bar thì bất chợt nhìn thấy Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi đang nhìn nhau, trong mắt Cố Hàn Yên lóe lên điều gì đó rồi kéo Tô Vũ Khởi qua thì thầm một hồi, cái người này đang ý kiến gì vậy?
Sau khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, rất nhiều cô gái bắt đầu hô to tên của cô: “MIC! MIC! MIC!”
Quan Tâm Kỳ mỉm cười, trả micro lại cho MC, rồi cùng mấy người dưới khán đài đi đến bên này.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu bỏ phiếu. Sẽ có các bạn phục vụ đến thu quả cầu pha lê của mọi người. Quý vị bình chọn cho người nào xin vui lòng viết tên người ấy lên trêи quả cầu.”
“Này Kiều Hi, chị có bạn mới đến à?”
“Ừ, đây là Cố Hàn Yên, kia là Tô Vũ Khởi. Hàn Yên, Vũ Khởi, mấy người này đều là bạn của chị, Lục Lục, Ngụy Vi, Tiểu Niên, còn người vừa hát xong là Quan Tâm Kỳ.”
“Chào hai người đẹp!” Người gọi là Tiểu Niên đeo mắt kiếng gọng đen, mặc bộ âu phục màu xanh đậm, cà vạt màu đỏ làm trong đầu Tô Vũ Khởi lập tức liên tưởng đến Conan.
“Hai chị có đối tượng chưa? Hay thử cân nhắc em xem sao..”
“Em đó hả? Dẹp đi, mấy chị đây không có thích trẻ con.” Lâm cười cười vò tóc của cô loạn lên: “Đừng gây sự nữa, người ta là một đôi đó.”
Tiểu Niên tiếc hận: “Tiếc quá!”
Ngụy Vi khoanh tay đánh giá hai người một phen, gật gù cười nói: “Ừ trông rất xứng đôi, cậu nói có đúng không Tâm Kỳ?”
Trêи mặt Quan Tâm Kỳ hiện lên một nụ cười đầy thâm ý, với tay lấy cốc rượu trêи bàn uống một hơi cạn sạch. Tô Vũ Khởi kinh ngạc nhìn cô: “Cô không sợ cay sao?”
Chén rượu này vốn là của Tô Vũ Khởi nhưng nghe Cố Hàn Yên nói cay nên cô không dám đụng vào. Cô gái này lại một hơi uống cạn.
Quan Tâm Kỳ chỉ cười không nói, ngón tay quệt môi cái cái, trả lời một câu chẳng đâu vào đâu.
“Ừ không tệ lắm.”
Chương 58: Người Bạn Mới“Cậu ấy uống rượu rất giỏi.”
Lục Lục tựa người vào quầy bar, quay qua ra hiệu với nhân viên pha chế: “Một Blueberry Nights.”
“Ok.”
Quan Tâm Kỳ quan sát Tô Vũ Khởi và Cố Hàn Yên từ trêи xuống dưới, thầm đánh giá một phen: “Kiều Hi, chị quen biết mấy bạn này từ bao giờ, sao bây giờ mới giới thiệu cho tụi em biết.”
“Đúng đó, chị vậy là không đúng rồi.”
“Mấy em tưởng người ta giống như các em cả ngày rảnh rỗi sinh nông nỗi, suốt ngày ăn uống chơi bời nhậu nhẹt sao?” Kiều Hi lắc lắc ngón tay, “Hàn Yên và Vũ Khởi giống như chị đó, là người có công việc đàng hoàng, không có thời gian đi quẩy như các em đâu.”
“Này, đâu có bao gồm em.” Ngụy Vi ngồi xuống cạnh Kiều Hi: “Em cũng chỉ tình cờ đến đây chơi thôi, nếu không có các chị thì em đâu đến làm gì.”
“Me too. Một ngày làm việc tám tiếng, tiền đâu mà đi chơi suốt ngày.”
“Này này, các chị làm gì cứ ra vẻ như mình là con ngoan trò giỏi thế!” Tiểu Niên không vui liếc tất cả một vòng: “Em đâu có ham chơi, nói gì thì quán bar này em cũng có cổ phần, phải thường xuyên đến đây xem sao chứ đúng không?”
“Thôi đi.”
Mọi người đồng thanh cho Tiểu Niên một cái ánh mắt khinh thường. Ngụy Vi còn cười trêи sự đau khổ của người khác: “Ai bảo em trêu ai không trêu lại trêu chủ quán làm chi? Sao nào, quyến rũ người ta không xong ngược lại còn phải… haha”
“Hồi nào!” Tiểu Niên tức giận đá chân: “Em và người ta vừa gặp đã yêu!”
“Vừa gặp đã yêu? Không biết ai lúc đó đánh cược với mấy chị chỉ cần một tuần là theo đuổi được người ta? Lần này thì hay rồi, dâng hiến từ thân xác đến trái tim, mọi người cứ nhìn con nhóc này xem, ra vẻ ngây thơ vô tội để ra ngoài lừa người thôi!”
“Đúng đó, em phải biểu hiện thật tốt vào. Người ta đang muốn khảo sát em, sau đó mới bằng lòng có quan hệ yêu đương, đừng cao hứng quá sớm!”
“Mấy chị thật là! Nói thế nào thì hôm nay cũng có mấy bạn mới tới, nhất định không để tí mặt mũi nào cho em là sao!”
Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi liếc mắt nhìn nhau, cười nói: “Không sao mà, tụi chị không nói ai biết đâu.”
“Đấy tại mọi người hết, giờ đến hai chị này cũng cười em!”
“Ừ ai bảo em dễ thương!” Lâm vò tóc cô: “Hàn Yên, tụi em thấy đúng hay không?”
“Ừ, đúng là dễ thương.”
“Xin mời các bạn cùng nhìn lên sân khấu, kết quả cuộc thi đã có.”
Ah, MC muốn tuyên bố kết quả! Lục Lục xoay người qua nhìn lên trêи sân khấu: “Người đạt hạng nhất khỏi phải nói, khẳng định là Tâm Kỳ. Giờ chờ xem ai đứng chót thôi rồi để người đó mời mọi người ăn khuya.”
Trêи sân khấu MC đọc từng số phiếu của từng người, không ngoài suy đoán người đứng nhất là Quan Tâm Kỳ. Ngụy Vi, Lục Lục ngang cơ nhau, người cuối cùng là Tiểu Niên. Cô tức giận giậm giận chân, không ngừng than thở mình thua thiệt, vừa thua cuộc vừa mất mặt.
Cả nhóm sôi nổi hẹn hò đến mãi mười một giờ đêm mới tan cuộc, Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi tạm biệt mọi người, bắt taxi trở về nhà.
Trêи đường về Tô Vũ Khởi dựa lên vai Cố Hàn Yên, tay trái quấn quýt tay phải của cô: “Chị thấy vui không?”
“Cũng được. Mấy bạn của Kiều Hi cũng thú vị, chắc chị già rồi nên không theo kịp bước chân của người trẻ.”
“Nói gì lạ vậy.” Tô Vũ Khởi vỗ nhẹ lên tay cô: “Do cách sống không giống nhau thôi, cần gì so sánh ai với ai.”
Cố Hàn Yên cười: “Nói cũng phải. Chị càng phải cố gắng kiếm tiền hơn mới được. À mà cái bạn Quan Tâm Kỳ, em có cảm giác cô ấy có chút lạ hay không?”
“Lạ?” Tô Vũ Khởi chớp chớp mắt: “Lạ chỗ nào?”
“Lúc ở quầy bar cô ấy không e dè uống luôn rượu của em, lúc ăn khuya thường xuyên ngắm nghía em.” Cố Hàn Yên cau mày: “Chắc không phải có ý đồ với em đó chứ?”
“Ặc…”
Tô Vũ Khởi vui vẻ, trầm giọng nói: “Trêи xe còn có tài xế đó, chị nhỏ nhỏ giọng thôi. Đừng có nói lung tung nữa, em có làm gì đâu mà thu hút người ta được. Chị suy nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy biết rõ chị và em bên nhau, không có tâm tư gì khác đâu. Với lại không phải cô ấy cũng ngắm nghía chị sao?”
“Sao không? Chị chỉ lo cô gái đó tính cách không tốt, rồi ỷ vào chuyện có tiền bạc làm ra mấy chuyện xấu…”
“Chị quên chị từng nói gì với em rồi à?”
Môi Cố Hàn Yên bị ngón tay lành lạnh che lại không cho nói nữa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Tô Vũ Khởi rồi đưa tay lên nắm lấy bàn tay lạnh giá của Tô Vũ Khởi sưởi ấm trong lòng bàn tay: “Được rồi được rồi, chị không nói nữa. Chị chẳng qua là, haha, ừ thì ghen, chị biết tim em chỉ dành cho chị thôi, không ai cướp đi được.”
“Uh. Chuyện người khác chúng ta để ý nhiều làm gì. Chị cho em mượn vai chút đi, em buồn ngủ rồi.”
“Về rồi ngủ.”
“Chị không có làm “ấm giường” giúp em trước, trong chăn lạnh lắm.”
“………”
Cố Hàn Yên nghẹn lời, liếc nhìn lái xe một cái rồi cúi đầu thầm thì vào tai Tô Vũ Khởi: “Em mà còn lấy chuyện này ra cười chị nữa, đêm nay về chị sẽ trực tiếp “hâm nóng” em cho biết!”
Tô Vũ Khởi lập tức làm động tác bịt miệng lại, nhưng khóe mắt cong cong không hề che giấu tâm trạng đang vui thích của mình.
Chuyện đêm đó cứ như vậy được Cố Hàn Yên cho rằng chỉ là khúc nhạc dạo là lạ ngắn ngủi trong cuộc đời, mặc kệ người khác thế nào, cô và Tô Vũ Khởi vẫn tiếp tục cuộc sống của riêng mình. Có điều cái người làm cho cô không ưa lại không đơn giản biến mất trong mắt của hai người, trái lại từng bước xông vào cuộc sống của cô và Tô Vũ Khởi. Cố Hàn Yên không ngờ thời gian tái ngộ rất nhanh đã tới.
Buổi chiều hôm đó Cố Hàn Yên như ngày thường thu dọn đồ đạc, sau khi đem tất cả tài liệu trêи bàn phân loại xong lập tức tan tầm. Lúc này Trương Mạn vỗ vỗ vai cô: “Hàn Yên, đi ăn cơm với chị đi, chị sắp đói chết rồi!”
“Ăn cơm? Anh cũng đi anh cũng đi!”
Trần Sâm nhanh chóng từ bàn của hắn chạy sang bên này, Trương Mạn lườm một cái: “Anh chả ra dáng đàn ông tí nào cả, suốt ngày cứ bám đuôi theo tụi em làm gì?”
“Vì anh cũng đói bụng rồi!” Trần Sâm không phản đối: “Việc gì phải phân chia nam nữ rõ ràng vậy, sao nào, đã hết giờ làm vẫn muốn chia team?”
Cố Hàn Yên quơ quơ tay với hai người: “Được rồi, vậy thì hai người có thể đồng hành cùng nhau đi ăn, em về trước đây.”
Trần Sâm bắt đầu lo lắng: “Ơ, em không đi cùng à?”
“Em chưa đói, về nhà ăn luôn. Vũ Khởi cũng chưa ăn gì mà. Em về đây! Bye.”
Nhìn theo bóng Cố Hàn Yên đi thẳng ra cửa không thèm quay đâu lại, Trần Sâm vốn còn đang đứng thẳng từ từ uể oải nghiêng người dựa vào bàn làm việc than thở: “Ngày nào cũng Vũ Khởi Vũ Khởi, em ấy và bạn cùng nhà sắp trở thành gia đình nhỏ rồi!”
Trương Mạn xì một tiếng: “Thì người ta là gia đình nhỏ thật mà.”
“Hả?”
“Em đã nói với anh rồi, hai người đó luôn ở bên nhau. Anh đừng tưởng chị có đàn ông nói tình nghĩa anh em, phụ nữ cũng rất nặng tình chị em. Vũ Khởi là bạn thân của em ấy, đương nhiên phải quan tâm đặc biệt rồi. Thôi anh đừng ở đó mà buồn bực nữa, đi thôi, đi ăn với em, sắp chết đói đến nơi rồi!”
Cố Hàn Yên vừa khẽ ngâm nga một bài hát vừa đi thang máy xuống tầng, giờ tan tầm nên người đi thang máy cũng nhiều, đứng chật ních đến mức cô không thể nhúc nhích, chỉ một chút đã thấm đẫm mồ hôi.
Vật vã một hồi mới đến tầng một, cửa thang máy vừa mở ra đã được một luồng gió mát thổi vào, Cố Hàn Yên như được tha mạng, vội vàng đi ra bên ngoài, còn liên tục làm động tác hít thở sâu nhiều lần.
Bên tai cô đột nhiên có tiếng cười lanh lảnh, Cố Hàn Yên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Quan Tâm Kỳ hôm gặp ở quán bar đang đứng cách mình không xa, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Cô ấy hôm nay mặc một chiếc áo da màu đỏ, quần bút chì sẫm màu, đôi giày bốt màu vàng nhạt làm nổi bần bật giữa hàng người ở tầng sảnh.
“Hey, khỏe không, chúng ta lại gặp nhau rồi, bạn mới.”
Quan Tâm Kỳ huơ huơ tay, sau đó nhét tay vào túi quần đi thẳng tới Cố Hàn Yên, ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa tự tin: “Đúng dịp ghê, tình cờ gặp chị ở đây.”
“Sao cô lại đến đây?”
Cố Hàn Yên cười nhạt, mặc dù ấn tượng với cô gái này không được tốt nhưng dù gì cũng là bạn của Kiều Hi, cô không thể không lịch sự được.
“Đến gặp bạn, bạn tôi cũng làm việc ở đây nhưng hôm nay đúng lúc nghỉ phép ở nhà.”
“Ha, thế sao, vậy xem ra chuyến này vô ích rồi.”
“Mặc dù không gặp được người nhưng cũng không tính là mất công.” Khóe môi Quan Tâm Kỳ vẫn duy trì độ cong hoàn mỹ, mang theo nụ cười mê hoặc lòng người nói: “Không phải đã gặp được chị sao?”
Cố Hàn Yên sững sờ, lập tức lúng túng cười cười: “Hả, ờ ha, ha ha..”
“Ừm, nể mặt tôi đi ăn tối không?”
“Không, Vũ..”
Cố Hàn Yên đang định nói Tô Vũ Khởi đang còn ở nhà chờ mình nhưng nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Quan Tâm Kỳ hôm trước với Tô Vũ Khởi, lập tức dừng lại, sợ cô ta xem đây như cái cớ để hẹn Tô Vũ Khởi ra ngoài, đổi giọng nói: “Tôi còn có việc bận phải làm, phải đi bây giờ.”
“Này Hàn Yên, em còn chưa về sao!”
Lời nói dối còn chưa kịp tác dụng đã bị người từ thang máy bước ra phanh phui. Trần Sâm và Trương Mạn cùng đi đến, thấy Cố Hàn Yên còn chưa về liền bước đến chào hỏi: “Không phải em về nhà à sao vẫn còn ở đây, bạn đây là…”
“Xin chào, tôi là bạn của Hàn Yên.” Quan Tâm Kỳ khẽ gật đầu với Trương Mạn: “Nói vậy Hàn Yên chị vẫn có thời gian rảnh?”