Gương mặt cô gái thật trắng thật đẹp, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, chiếc mũi nhỏ cao trắng mịn, hai má hồng hào nhìn vào không khác gì hình tượng thanh xuân trong lòng các chàng trai tuổi niên thiếu.
Dưới tán cây bên đường có đỗ một chiếc SUV màu đen, trong xe có một đôi mắt luôn dõi theo từng bước đi của cô gái, tỉ mỉ ngắm từng cử động nhỏ của cô. Cậu thiếu niên thanh thuần mặc áo đồng phục trắng tinh, áo ngoài đã bị anh cởi ra tùy tiện vứt lên ghế lái phụ, có lẽ trường anh tan học sớm hơn cô một chút, học sinh lớp 11 vẫn chưa đủ tuổi lái xe nhưng đối với các cô cậu con nhà gia thế một chút những thứ này có là gì so với với chuyện học tập kinh doanh kế thừa gia nghiệp.
Ngạn Bách ngồi sau xe vắt chân lên ghế lười biếng nhìn ra bên ngoài, thấy trong nhóm con gái đó có bóng dáng em gái mình liền nhanh chóng mở cửa xe, đem túi đồ bên cạnh bước ra ngoài.
Hôm nay ông bà Lâm có việc phải đi xã giao, anh lại có lớp học buổi tối nên sau tan học tiện thể mua chút đồ ăn đem cho Ngạn Doanh đem về nhà ăn kẻo đói. Ngạn Bách một thân trai tráng gương mặt đẹp trai không khỏi khiến mấy bé gái ở đây mặt đỏ cả lên.
Trường trung học số 1 gần với trung tâm thương mại Osean, bên kia đường là dãy ăn uống đầy ắp học sinh tan học ghé vào. Đa số các cô bé học sinh ở đây đều trong độ tuổi mới lớn, lần đầu gặp chàng trai có vẻ ngoài ưu tú như thế cũng không kìm lòng được mà nhìn thêm vài lần e thẹn.
Chu Hiểu Điềm là người nhanh mắt nhất phát hiện ra Ngạn Bách, hô to: "Ngạn sư huynh đại giá quang lâm kìa, đẹp trai quá."
Chu Hiểu Điềm tính tình hoạt bát vui vẻ, từ mẫu giáo đã chơi rất thân với Ngạn Doanh, tiếc là sau này lại sang Mỹ theo đuổi giấc mơ hội hoạ của mình từ đó cũng ít liên lạc với bạn bè cũ.
Mấy cô bé cũng bị tiếng nói của Chu Hiểu Điềm kéo đi sự chú ý, thấy bên đường có một cậu thiếu niên đi bộ nghiêng người né tránh mấy chiếc xe phụ huynh đưa đón, tay xách một túi đồ nhỏ bảo vệ nó thật tốt.
"Anh hai!" Ngạn Doanh cất bước chạy về phía anh, cô gái giọng nói nũng nịu ngọt ngào cất gọi không khỏi khiến Ngạn Bách và ai kia trong xe vô thức khoé môi nở rộng.
Ngạn Bách yêu thương xoa xoa đầu cô em gái nhỏ, luồng tay ra sau lưng vỗ vỗ lưng cho cô nhuận khí. "Hất ha hất hởi cái gì chứ, từ từ đi thôi, ngã thì sao hửm." Anh đánh yêu mấy cái trên bàn tay nhỏ nhắn của cô.
"Hừ, anh trai xấu xí." Ngạn Doanh hừ hừ mấy tiếng bất mãn người anh trai nói một đằng nghĩa một nẻo này.
"Được được rồi, anh trai xấu xí đem cơm cho em này, đem về nhà mà ăn, hôm anh có tiết buổi tối dì giúp việc bận rồi, cha mẹ cũng bận luôn, anh đưa em về nhà, nhớ khoá cửa cẩn thận." Anh huơ huơ cái túi trước mặt cô.
"Anh mua gì thế." Cô nhón mũi chân lên nhìn nhìn vào mấy cái hộp trong túi.
"Nấm hương xào mỡ, thịt gà quay được không?" Nghe đến đây cô nàng lại xụ mặt không vui, sao lại không có sữa chua nho chứ.
"Trên đường anh đi không có bán sữa chua." Ngạn Bách, vuốt vuốt mũi giải thích.
"Đi xe anh ta đúng không?" Ngạn Doanh hất càm về phía chiếc xe đậu gần đó.
"Đúng, hôm nay Hàn Phong lái xe."
"Anh hai, Oanh Oanh nói hôm đó bắt gặp anh ta vào bar đó, anh ta tuổi nhỏ là đồi trụy như thế rồi, là quán bar ở khu số 5!" Mặc dù sinh ra trong gia đình khá giả nhưng từ nhỏ cô đã được dạy dỗ rất cẩn thận, tư tưởng thoáng nhưng ở khu số 5 ngoại ô chính là chỗ rất đồi trụy, hút chích mại dâm đều có, anh ta đi vào đó chứng tỏ điều gì chứ.
"Em không được nói như vậy, Hàn Phong không phải là người như thế." Ngạn Bách biết rõ con người anh, gia cảnh càng lớn càng phức tạp, dính đến xã hội đen cũng là chuyện khó mà tránh khỏi.
Ngạn Doanh không trả lời mà cất bước nhanh đi đến xe, mở cửa ghế sau ngồi vào. "Em muốn ăn sữa chua nho!"
Cậu thiếu niên mất vài giây mới xác nhận được câu nói kia là nói với mình, anh lúng túng. "Sữa chua nho ở đâu bán vậy em, anh không biết."
"Gần trường mẫu giáo Phú Thành." Trường mẫu giáo cách nơi này hơn hai mươi cây số, Ngạn Doanh không phải cố chấp mà là cố ý muốn chỉnh anh, biết anh chắc chắn sẽ nghe lời mình nên mới cố ý nói chỗ mua xa một chút.
"À, được."
_______________
"Nè, cậu rẽ nhầm đường rồi kìa " Ngạn Bách thấy anh chạy ra đường lớn tưởng anh nhầm nên nhắc nhở.
"Đúng mà, đường đến trường mẫu giáo." Đến lượt Ngạn Bách đứng hình mất mấy giây, dè dặt hỏi.
"Cậu đến đón con à."
"Phụt" cô bé ngồi ở ghế sau cũng không nhịn được phụt cười.
"Đi đi mua sữa chua." Nghe đến đây Ngạn Bách cũng hiểu được sự tình rồi, quay ra đằng sau.
"Ngạn Doanh!"
Cô gái nghịch ngợm lè lưỡi với anh, vẻ mặt cười tươi vô cùng đắc ý. Nào biết những biểu cảm ngây ngô đó chàng trai thu hết vào mắt mình qua kính chiếu hậu, lại khắc sâu cô thêm một chút trong lòng.
__________________
Thi xong ời, bắt đầu chuyên tâm viết truyện1