Tiếng chửi tục tằn khó nghe cùng tiếng đổ vỡ đáng sợ vang lên trong phòng bệnh.
Bách Hoành Sơn vừa tỉnh lại người làm đã báo vợ con ông ta ôm tiền đi cả rồi, dự án bị phía cảnh sát kết tội chiếm đoạt tài sản của người có công với đất nước gán thêm tội mua chuộc cán bộ công chức.
Công trình xây hoàn thành nửa vời chỉ đợi mấy ngôi nhà đó biến mất là thành công, con mẹ nó quy mô lớn như thế đốt bao nhiêu tiền chứ.
Tiền là Lâm thị bỏ ra nhưng ông ta rõ ràng đã suy tính rất lâu rồi, chỉ cần thành công không bao lâu nữa đó sẽ là nơi lui tới của giới thượng lưu, không bao lâu nữa cái tên Bách Hoành Sơn này sẽ xuất hiện ở mọi tờ báo kinh tế.
Khốn kiếp, con đàn bà đáng chết kia chưa gì đã ôm tiền bỏ trốn, nghiệt tử kia chỉ biết ăn bám.
"Hahaha, bị cảnh sát bắt chứ gì, bắt đi, bắt đi."
Bách Hoành Sơn gầm lên như ngựa mất dây cương điên dại cười thét.
"Bắt rồi thì đã sao, thằng này từ một thằng phát tờ rơi còn leo lên vị trí hôm nay được, làm lại, đứng lên làm lại, Du Tử, gọi cho Lâm Ngạn Bách nhanh lên, tiền, chuyển tiền cho tôi, tôi làm lại cái khác, nhanh lên."
Du Tử là thư ký của ông ta co người sợ hãi, nhưng lương quý này vẫn chưa có chuyển về tài khoản, chó cùng sẽ bứt giậu, phải nhịn.
"Giám đốc, cảnh sát đã phong tỏa cả công ty rồi, nhân viên xếp hàng trước biệt thự giám đốc chật kín rồi, hay là ngài thanh toán tiền lương cho nhân viên trước được không, chúng ta từ từ giải quyết, từ từ làm lại cái mới."
Bị tịch thu tài sản chẵng lẽ không còn tiền sao, còn ở phòng bệnh VIP nữa.
"Lũ khốn"
Bách Hoành Sơn quơ tay hất luôn giỏ trái cây và bình trà trên tủ đầu giường bên cạnh rơi xuống đất.
"Làm không tốt mà tiền lương sao, không đưa, Bách thị sẽ làm lại, làm lại đó, chờ đi lũ chó m**."
Du Tử nghe mặt liền biến sắt.
"Nè, ông già kia, mấy người kia tôi không cần biết, đưa tiền lương của tôi đây."
Du Tử nhẫn nhịn chịu đựng bao lâu nay cuối cùng cũng hết nợ rồi, đến công ty khác làm còn dỡ khổ hơn, đòi chút tiền từ ông già điên này cũng không tệ, giả vờ làm cái gì nữa, hắn vừa nói vừa gác một chân lên giường bệnh dựa người vào thanh giường rút bao thuốc ra rít một điếu.
"Tiền cái gì, về công ty làm việc cho tôi."
"M*, có đưa tiền hay không, hả?"
Du Tử bước dài lên nắm lấy tóc ông ta siết dựt ra, Bách Hoành Sơn da đầu tê dại la lên cầu cứu bên ngoài muốn thoát khỏi cái tên ăn cháo đá bát này.
"Có ai không, cứu..."
Du Tử lấy gối sau lưng ông ta chụp lên mặt ông ta đè xuống ngăn lại tiếng kêu cứu, Bách Hoành Sơn dẫy giụa tay chân khó thở, cào cấu càng làm cho Du Tử nóng máu, đè gối vào mặt ông ta ngày càng chặt.
"Lão già thối, tiền đâu mau đưa ra, cmn tôi giết ông."
Bách Hoành Sơn kháng cự được vài phút bổng chốc dừng lại, tay chân đỏ nóng vì dẫy giụa giờ đây da tái lại lạnh ngắt, cả người không động đậy. Du Tử vẫn còn trong cơn điên cũng thấy điều bất thường, hốt hoảng buông hai tay lùi ra khỏi giường bệnh.
Bách Hoành Sơn nằm bất động trên giường, Du Tử sợ hãi đổ mồ hôi ướt sạch áo sơ mi, hoàn hồn xong nhanh chóng lục lọi ngăn tủ đầu giường tìm kiếm đồ đáng tiền.
Trong tủ toàn là thuốc với cháu ăn liên mẹ nó gấp sắp chết rồi. "A, thì ra là nó."
Ở góc trong tủ có một chiếc đồng hồ vàng, làm thư ký bao năm Du Tử không chút xa lạ với nó, chiếc đồng hồ lố lăng chói mắt trên tay Bách Hoành Sơn. Màu vàng chói mắt thu hút ánh mắt của Du Tử, cái đồng hồ này hắn làm cả đời mà chưa có được, từng viên kim cương nhỏ đính trên kim đồng hồ
"Áaaaaaaa"
Con dao đâm xuyên từ lưng qua trước ngực Du Tử, máu chảy đầm dìa phúng ra như mưa tuông, quay đầu lại liền thấy gương mặt đắc ý, dơ bẩn cười tà của Bách Hoành Sơn phóng đại ngay trước mắt.
"Ông..."
Bách Hoành Sơn giả vờ chết trong lúc Du Tử ngắm nghía chiếc đồng hồ đã lén giơ tay cần con dao thái gọt trái cây còn sót lại bên tủ đầu giường bên kia, con dao đâm xuyên qua tim, Du Tử chưa nói được bất kỳ câu nào vì mất máu quá nhiều mà chết ngay tại chỗ.
Cửa phòng bệnh mở ra, y tá trực đi nganh cũng không thấy điều gì lạ, thư ký Du vào chăm sóc cho Bách Hoành Sơn là chuyện ngày nào cũng xảy ra. Nếu kỹ hơn chỉ biết thư ký Du hôm nay bịt kín khẩu trang, chắc là hôm nay nắng nóng quá chăng.
Bách Hoành Sơn bị nghẹt thở thân người vẫn còn trắng bệnh nhanh chóng bắt một chiếc xe đi về hướng ngoại ô.
____________________________
Khóc rồi lại nháo cũng không có ai gảnh rang dỗ, Thiên Ý buồn chán bước ra khỏi công ty Hàn thị, trời chạng vạng mặt trời sắp lặn, cũng không còn nắng nóng nữa, hai bên đường trồng nhiều bụi trúc kiểng cây lá um tùm, rậm rạp.
Lỗ tai Thiên Ý tự động vểnh lên, sống lưng cũng lạnh như băng, cô âm thầm điều chỉnh hơi thở nâng độ cảnh giác lên mức cao nhất, bước chân vẫn không hề thay đổi nhìn vào cũng chẳng khác gì lúc nảy.
Đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng luồng vào bên hông váy công sở, hai tay kéo váy ngay ngắn lại giống như chỉnh đốn quần áo thông thường, lợi dụng động tác rút tay ra rút theo một thanh nhựa nhỏ màu đen khéo léo giấu trong lòng bàn tay.
Trời ngày càng tối, tiếng gió thổi ngang qua các bụi cây làm tiếng xào xạc ngày càng lớn, một bóng đen vụt qua nhẹ nhàng nhanh đến mức không kịp nhìn thấy sau lưng Thiên Ý.
Bước chân cô gái vẫn ì ạch như mất sức sống cứ đi không ngừng nghỉ, một chân giơ lên bước qua hẻm chưa kịp đặt xuống một con dao xông thẳng vào mắt Thiên Ý.
Thiên Ý dẻo dai ưỡn người về sau nhanh chóng né thoát con dao đồng đời giơ giày cao gót lên đạp vào chỗ hiểm người phía trước. Năm tên núp trong bụi rậm bên đường cũng xông đến, cô lộn một vòng né tên đầu chạy đến, đạp gót ra sau chuẩn xác ngay ót hắn mà đạp, tay đỡ một đòn đấm của tên trước mặt đợi hắn đến gần hơn một chút thanh nhựa trong tay Thiên Ý mở ra lưỡi dao nhỏ sắt bén quơ ngang cổ hắn nhẹ nhàng một đường cắt đứt thanh quản, máu phúng ra bắn đầy mặt Thiên Ý.
Mắt hắn trợn tròn chưa đầy ba giây đã ngã xuống. Ba tên còn lại hoàn toàn không khó xử trí, chạy đến tham chiến ngay lập tức.
Nắm chắc phần thắng trong tay, Thiên Ý lấy đà giơ chân kết liễu tên cuối cùng, gió thổi ngày càng mạnh, lùm cây rung rinh xào xạc ngày càng mạnh, lỗ tai nhạy cảm của Thiên Ý liên tục bị quấy nhiễu.
Một sợi xích sắt đính nhiều gai góc giơ đến quặp cổ Thiên Ý khứa vào cổ cô hàng chục vết cắt, không lâu sau thân ảnh nhỏ bé, chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy máu từ từ ngã xuống nền xi măng lạnh băng, máu động một vũng lớn, bụi rậm không còn lay động nữa, bóng đen biến mất sau con hẻm dính đầy máu tươi chỉ để lại một tiếng cười chế giễu, đôi môi trầm khêu gợi cong lên thả một bông hoa hông đỏ rơi trên đất.
__________________________
Ăn ngọt nhiều quá hong tốt đâu:)))