Đặng Lam Trà nằm trên giường, lăn lộn hoài vẫn chưa ngủ. Cô cảm thấy đau ở sống lưng. Cơn đau cứ cách 15 phút một lần. Nhưng sau đó, cơn đau ập đến dồn dập.
Cô với tay chạm vào người đàn ông đang ngủ bên cạnh:
“Anh Hưng, em đau bụng.”
Nguyễn Phục Hưng đang ngủ, hắn bật ngồi dậy:
“Đặng Lam Trà có phải em sắp sinh rồi không?”
“Cũng có thể. Mau, chúng ta đi thôi.”
Hắn vẫn mặc đồ ngủ bế Lam Trà lên, cô đẩy hắn ra: “Hưng, anh làm gì đó? Em còn đang mặc đồ ngủ.”
“Đi sinh mặc đồ gì không được?”
“Không được. Em phải thay quần áo. Anh mau thả em xuống.”
Sợ cô khó chịu ảnh hưởng đến đứa bé. Phục Hưng thả Lam Trà xuống. Chân vừa chạm đất, một dòng chất lỏng màu trắng đục ào xuống.
“Không được. Em thay đồ con nó chui ra ngoài luôn đấy. Chúng ta phải đến bệnh viện.”
Hắn bế ngang cô lên đi nhanh xuống lầu còn hét lớn: “Quản gia. Lam Trà sắp sinh.”
Còn đang trong cơn buồn ngủ, quản gia bật dậy kéo theo vali và giỏ đồ đi sinh.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đau bụng lúc nào?”
“Vừa rồi. Nhưng mà vỡ nước ối rồi. Nhanh.”
Xe dừng lại trước cổng khoa cấp cứu, Phục Hưng mặc đồ ngủ bế Lam Trà vào. Bây giờ hắn làm gì có thời gian quan tâm đến vẻ ngoài cơ chứ.
“Kêu bác sĩ trưởng khoa sản ra đây.”, Phục Hưng lớn tiếng quát.
“Trưởng qua hôm nay không có ca trực ạ.”, bác sĩ trực nói.
Hắn cau mày, giọng nói hung ác: “Tôi không biết các người dùng cách gì. Nếu 15 phút nữa bà ấy không có mặt tại bệnh viện thì nói bà ta khỏi làm trưởng khoa nữa.”
“Dạ vâng thưa Hưng thiếu.”
Y tá và bác sĩ trực tiến hành cách bước cơ bản, sau khi xác định đã nở 5 phân. Lam Trà lập tức được đẩy lên phòng sanh riêng.
“Hưng thiếu, ngài có muốn vào?”
“Dĩ nhiên. Tôi là ba đứa bé.”
Đặng Lam Trà trong cơn đau bụng dữ dội, trán toát mồ hôi, cố níu tay hắn nói:
“Hưng, hay là anh đừng vào. Em nghe người ta bảo chồng vào xem rồi sẽ không còn yêu vợ nữa.”
“Em yêu tâm. Trước đây anh làm bác sĩ, nên không sợ.”
“Có thật?”
“Ừ.”
Lúc này bác sĩ trưởng khoa đã có mặt. Lam Trà đau bụng nhiều hơn, như có ai đó bẻ gãy từng tấc xương sống của cô. Sau đó, cô được tiêm thuốc giảm đau.
Trưởng khoa bảo: “Cố gắng hít thở rồi rặn thật mạnh ra nha!”
Lam Trà gật đầu. Cô nắm tay Phục Hưng. Hắn đứng ở bên cạnh một tay nắm tay cô. Tay còn lại xoa đầu cô:
“Cố lên.”
Trưởng khoa đếm đến 3, Lam Trà hít thật sâu và bắt đầu rặn.
“Làm lại lần nữa. Phải rặn thật mạnh đừng để đầu em bé trồi ra rồi thụt vào. Nguy hiểm.”
Lam Trà gật đầu. Cô hít thật sâu rặn thật mạnh đến đỏ mặt.
“Oa… Oa…”
Lam Trà chảy nước mắt. Cô xúc động đến khó tả. Nguyễn Phục Hưng nhìn bé con chào đời, trong lòng hắn vừa vui mừng, vừa xúc động.
Hắn có một đứa con của chính mình.
Trưởng khoa bế đứa bé: “Chúc mừng là một bé trai. Dây rốn quấn 4 vòng. Một cậu bé kiên cường.”
“Mau, bé con để mẹ ủ ấm.”
Đứa bé được cắt dây rốn và đặt ở trước ngực Lam Trà.
Đặng Lam Trà đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ xúc động:
“Con yêu của mẹ.”
Phục Hưng cúi xuống, khoé miệng nhếch lên cười. Hắn đưa tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của con hắn.
“Lam Trà chúng ta gọi bé con là gì nhỉ?”
Phục Hưng nhìn đôi má phúng phính của đứa bé: “Hay chúng ta gọi bé con là Bánh Bao đi?”
“Bánh bao sao? Đó là tên con gái.”
“Đặng Lam Trà, em nghĩ đó là con trai thì là con trai. Quyết định vậy đi.”
…
Năm mới đã đến
Bánh bao vừa tròn 1 tuổi, bé con có gương mặt mũm mĩm đáng yêu. Ngũ quan thừa kế toàn bộ ưu điểm của Phục Hưng và Lam Trà, da trắng sạch, mũi cao thẳng. Tương lai sẽ là một nam thần vạn người mê.
Ở trong sân, Nguyễn Phục Hưng dang hai tay ra, đuôi chân mày của hắn nhuộm ý cười.
“Bánh bao mau lại đây với ba ba.”
Bánh bao tròn một tuổi vừa mới biết đi. Thấy ba ở phía trước miệng kêu:
“Ba… Ba…”
Bước vài bước liền ngã xuống. Bánh bao đau quá ngồi ở trên cỏ khóc lên.
“Bánh Bao nhanh đứng dậy!Làm con trai không được khóc.”
Đặng Lam Trà từ trong nhà đi ra, vừa hay thấy Bánh Bao đang ngồi khóc, cô vội chạy đến bế bé con lên:
“Bánh Bao ngoan đừng khóc.”
Bé con vẫn tiếp tục khóc gọi: “Ba… Ba…”
Thân ảnh cao lớn đi đến, hắn dang hai tay ôm hai mẹ con vào lòng, giọng dịu dàng dỗ dành:
“Ngoan, Bánh Bao của ba ngoan.”
Bé con ngửi được hơi của ba nên ngừng khóc. Cậu bé với cánh tay bé xíu của mình nắm lấy cổ áo của ba.
“Ba… Ba…”
Lam Trà có chút ganh tỵ, cô ôm chặt bé con: “Ngoan, con gọi mẹ đi. Mẹ… Mẹ…”
“Ba… Ba…”
Phục Hưng cười búng tay lên trán Lam Trà:
“Đặng Lam Trà, con em chỉ cần ba của nó thôi.”
“Vậy thì anh định bỏ em sao?”
Nguyễn Phục Hưng kề sát tai Lam Trà nói: “Ba thì cần mẹ của con.”
“Sến quá đi thôi!”, bác sĩ Trịnh cùng Minh Nhi đến nhà họ Nguyễn chúc mừng năm mới. Trên tay bác sĩ Trịnh cũng bế một bé gái. Bé Kẹo nhỏ hơn Bánh Bao 2 tháng tuổi.
Kẹo mặc chiếc váy màu hồng trông đáng yêu. Tay Kẹo vươn ra nắm lấy tóc của Bánh Bao.
Trịnh Trịnh cười: “Kẹo, dù sao mình cũng là con gái. Không được chủ động trước. Kẹo của ba là vô giá.”
Nguyễn Phục Hưng lắc đầu. Hắn nói con trai của hắn mới là vô giá. Không để cho con gái động vào. Hai người cứ thế tranh cải. Đến mức, Lam Trà cùng Minh Nhi đồng thanh lên tiếng:
“Hai người có thôi đi không?”
Trịnh Trịnh bé Kẹo cách xa Bánh Bao: “Sau này biết đâu chúng ta làm sui gia với nhau? Cậu không thể khách sáo một chút à?”
Phục Hưng lắc đầu: “Sau này con dâu phải do tôi chọn. Thật kỹ càng.”
Lam Trà ho một tiếng nhắc nhở: “Phục Hưng, anh quên đã hứa với em cái gì sao? Chuyện tình cảm của con, để con tự do quyết định.”
Bác sĩ Trịnh cười cợt: “Haha. Bây giờ hắn có nóc nhà rồi. Có người trị hắn rồi!”
Bọn họ vui vẻ cười ở ngoài sân.
Phía trong nhà, Hoàng n cùng bà Lam ngồi trên bàn ăn.
Bà Lam gắp thức ăn cho Hoàng n.
“Ăn nhiều rau xanh tốt cho sức khỏe.”
“Không, con chỉ thích ăn thịt! Bác mới là người cần ăn rau.”
“Không được. Ta cũng thích ăn thịt.”
Quản gia ở phía sau để thịt từ trong nồi vào đĩa:
“Con nhiều lắm. Chúng ta đều là người trưởng thành. Cư xư chuẩn mực một chút!”
Hoàng n đưa đũa về đĩa thịt kho. Bà Lam lại lấy tay gắp rau vào cho cậu ấy.
“Ăn thịt cũng được, nhưng mà phải ăn rau.”
“Được. Con ăn nhiều rau vậy được chưa?”
Hắn gắp thịt vào trong chén của bà Lam.
“Ăn thịt nạc không được ăn mỡ. Không tốt!”
Quản gia vỗ tay vui vẻ:
“Vậy mới ngoan.”
Hai người cứ thế gắp thức ăn qua lại cho nhau cùng đón năm mới.
Cô với tay chạm vào người đàn ông đang ngủ bên cạnh:
“Anh Hưng, em đau bụng.”
Nguyễn Phục Hưng đang ngủ, hắn bật ngồi dậy:
“Đặng Lam Trà có phải em sắp sinh rồi không?”
“Cũng có thể. Mau, chúng ta đi thôi.”
Hắn vẫn mặc đồ ngủ bế Lam Trà lên, cô đẩy hắn ra: “Hưng, anh làm gì đó? Em còn đang mặc đồ ngủ.”
“Đi sinh mặc đồ gì không được?”
“Không được. Em phải thay quần áo. Anh mau thả em xuống.”
Sợ cô khó chịu ảnh hưởng đến đứa bé. Phục Hưng thả Lam Trà xuống. Chân vừa chạm đất, một dòng chất lỏng màu trắng đục ào xuống.
“Không được. Em thay đồ con nó chui ra ngoài luôn đấy. Chúng ta phải đến bệnh viện.”
Hắn bế ngang cô lên đi nhanh xuống lầu còn hét lớn: “Quản gia. Lam Trà sắp sinh.”
Còn đang trong cơn buồn ngủ, quản gia bật dậy kéo theo vali và giỏ đồ đi sinh.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đau bụng lúc nào?”
“Vừa rồi. Nhưng mà vỡ nước ối rồi. Nhanh.”
Xe dừng lại trước cổng khoa cấp cứu, Phục Hưng mặc đồ ngủ bế Lam Trà vào. Bây giờ hắn làm gì có thời gian quan tâm đến vẻ ngoài cơ chứ.
“Kêu bác sĩ trưởng khoa sản ra đây.”, Phục Hưng lớn tiếng quát.
“Trưởng qua hôm nay không có ca trực ạ.”, bác sĩ trực nói.
Hắn cau mày, giọng nói hung ác: “Tôi không biết các người dùng cách gì. Nếu 15 phút nữa bà ấy không có mặt tại bệnh viện thì nói bà ta khỏi làm trưởng khoa nữa.”
“Dạ vâng thưa Hưng thiếu.”
Y tá và bác sĩ trực tiến hành cách bước cơ bản, sau khi xác định đã nở 5 phân. Lam Trà lập tức được đẩy lên phòng sanh riêng.
“Hưng thiếu, ngài có muốn vào?”
“Dĩ nhiên. Tôi là ba đứa bé.”
Đặng Lam Trà trong cơn đau bụng dữ dội, trán toát mồ hôi, cố níu tay hắn nói:
“Hưng, hay là anh đừng vào. Em nghe người ta bảo chồng vào xem rồi sẽ không còn yêu vợ nữa.”
“Em yêu tâm. Trước đây anh làm bác sĩ, nên không sợ.”
“Có thật?”
“Ừ.”
Lúc này bác sĩ trưởng khoa đã có mặt. Lam Trà đau bụng nhiều hơn, như có ai đó bẻ gãy từng tấc xương sống của cô. Sau đó, cô được tiêm thuốc giảm đau.
Trưởng khoa bảo: “Cố gắng hít thở rồi rặn thật mạnh ra nha!”
Lam Trà gật đầu. Cô nắm tay Phục Hưng. Hắn đứng ở bên cạnh một tay nắm tay cô. Tay còn lại xoa đầu cô:
“Cố lên.”
Trưởng khoa đếm đến 3, Lam Trà hít thật sâu và bắt đầu rặn.
“Làm lại lần nữa. Phải rặn thật mạnh đừng để đầu em bé trồi ra rồi thụt vào. Nguy hiểm.”
Lam Trà gật đầu. Cô hít thật sâu rặn thật mạnh đến đỏ mặt.
“Oa… Oa…”
Lam Trà chảy nước mắt. Cô xúc động đến khó tả. Nguyễn Phục Hưng nhìn bé con chào đời, trong lòng hắn vừa vui mừng, vừa xúc động.
Hắn có một đứa con của chính mình.
Trưởng khoa bế đứa bé: “Chúc mừng là một bé trai. Dây rốn quấn 4 vòng. Một cậu bé kiên cường.”
“Mau, bé con để mẹ ủ ấm.”
Đứa bé được cắt dây rốn và đặt ở trước ngực Lam Trà.
Đặng Lam Trà đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ xúc động:
“Con yêu của mẹ.”
Phục Hưng cúi xuống, khoé miệng nhếch lên cười. Hắn đưa tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của con hắn.
“Lam Trà chúng ta gọi bé con là gì nhỉ?”
Phục Hưng nhìn đôi má phúng phính của đứa bé: “Hay chúng ta gọi bé con là Bánh Bao đi?”
“Bánh bao sao? Đó là tên con gái.”
“Đặng Lam Trà, em nghĩ đó là con trai thì là con trai. Quyết định vậy đi.”
…
Năm mới đã đến
Bánh bao vừa tròn 1 tuổi, bé con có gương mặt mũm mĩm đáng yêu. Ngũ quan thừa kế toàn bộ ưu điểm của Phục Hưng và Lam Trà, da trắng sạch, mũi cao thẳng. Tương lai sẽ là một nam thần vạn người mê.
Ở trong sân, Nguyễn Phục Hưng dang hai tay ra, đuôi chân mày của hắn nhuộm ý cười.
“Bánh bao mau lại đây với ba ba.”
Bánh bao tròn một tuổi vừa mới biết đi. Thấy ba ở phía trước miệng kêu:
“Ba… Ba…”
Bước vài bước liền ngã xuống. Bánh bao đau quá ngồi ở trên cỏ khóc lên.
“Bánh Bao nhanh đứng dậy!Làm con trai không được khóc.”
Đặng Lam Trà từ trong nhà đi ra, vừa hay thấy Bánh Bao đang ngồi khóc, cô vội chạy đến bế bé con lên:
“Bánh Bao ngoan đừng khóc.”
Bé con vẫn tiếp tục khóc gọi: “Ba… Ba…”
Thân ảnh cao lớn đi đến, hắn dang hai tay ôm hai mẹ con vào lòng, giọng dịu dàng dỗ dành:
“Ngoan, Bánh Bao của ba ngoan.”
Bé con ngửi được hơi của ba nên ngừng khóc. Cậu bé với cánh tay bé xíu của mình nắm lấy cổ áo của ba.
“Ba… Ba…”
Lam Trà có chút ganh tỵ, cô ôm chặt bé con: “Ngoan, con gọi mẹ đi. Mẹ… Mẹ…”
“Ba… Ba…”
Phục Hưng cười búng tay lên trán Lam Trà:
“Đặng Lam Trà, con em chỉ cần ba của nó thôi.”
“Vậy thì anh định bỏ em sao?”
Nguyễn Phục Hưng kề sát tai Lam Trà nói: “Ba thì cần mẹ của con.”
“Sến quá đi thôi!”, bác sĩ Trịnh cùng Minh Nhi đến nhà họ Nguyễn chúc mừng năm mới. Trên tay bác sĩ Trịnh cũng bế một bé gái. Bé Kẹo nhỏ hơn Bánh Bao 2 tháng tuổi.
Kẹo mặc chiếc váy màu hồng trông đáng yêu. Tay Kẹo vươn ra nắm lấy tóc của Bánh Bao.
Trịnh Trịnh cười: “Kẹo, dù sao mình cũng là con gái. Không được chủ động trước. Kẹo của ba là vô giá.”
Nguyễn Phục Hưng lắc đầu. Hắn nói con trai của hắn mới là vô giá. Không để cho con gái động vào. Hai người cứ thế tranh cải. Đến mức, Lam Trà cùng Minh Nhi đồng thanh lên tiếng:
“Hai người có thôi đi không?”
Trịnh Trịnh bé Kẹo cách xa Bánh Bao: “Sau này biết đâu chúng ta làm sui gia với nhau? Cậu không thể khách sáo một chút à?”
Phục Hưng lắc đầu: “Sau này con dâu phải do tôi chọn. Thật kỹ càng.”
Lam Trà ho một tiếng nhắc nhở: “Phục Hưng, anh quên đã hứa với em cái gì sao? Chuyện tình cảm của con, để con tự do quyết định.”
Bác sĩ Trịnh cười cợt: “Haha. Bây giờ hắn có nóc nhà rồi. Có người trị hắn rồi!”
Bọn họ vui vẻ cười ở ngoài sân.
Phía trong nhà, Hoàng n cùng bà Lam ngồi trên bàn ăn.
Bà Lam gắp thức ăn cho Hoàng n.
“Ăn nhiều rau xanh tốt cho sức khỏe.”
“Không, con chỉ thích ăn thịt! Bác mới là người cần ăn rau.”
“Không được. Ta cũng thích ăn thịt.”
Quản gia ở phía sau để thịt từ trong nồi vào đĩa:
“Con nhiều lắm. Chúng ta đều là người trưởng thành. Cư xư chuẩn mực một chút!”
Hoàng n đưa đũa về đĩa thịt kho. Bà Lam lại lấy tay gắp rau vào cho cậu ấy.
“Ăn thịt cũng được, nhưng mà phải ăn rau.”
“Được. Con ăn nhiều rau vậy được chưa?”
Hắn gắp thịt vào trong chén của bà Lam.
“Ăn thịt nạc không được ăn mỡ. Không tốt!”
Quản gia vỗ tay vui vẻ:
“Vậy mới ngoan.”
Hai người cứ thế gắp thức ăn qua lại cho nhau cùng đón năm mới.