“Mẹ, cẩn thận một chút.”
“Ta biết rồi. Con đừng cuống.”
Đặng Lam Trà đang ngồi ở ghế xem bà Lam tập vật lý trị liệu. Gương mặt cô hơi xanh, chắc do lần đầu mang thai nên ăn gì cũng không ngon.
Đến trưa về lại nhà, Đặng Lam Trà ăn không vào cô chỉ thấy muốn ngủ nên đi một mạch lên lầu.
Nghe ngoài sân có tiếng xe, Đặng Lam Trà cố mở mắt nhưng vẫn là không nổi.
Đến khi có tiếng mở cửa vào phòng, đèn bật sáng, cánh tay vươn lên kéo cô dậy.
“Đặng Lam Trà, quản gia nói em không ăn chạy lên đây ngủ. Em biết mấy giờ rồi không?”
“Đặng Lam Trà mau dậy cho tôi?”
“Em dậy không nổi.”
Phục Hưng kéo Lam Trà dậy, vẻ mặt hắn đầy lo lắng. Một tay sờ trán:
“Rõ ràng không phát sốt.”
“Hay chúng ta đến bệnh viện?”
Hắn nói xong bế cô lên.
“Anh đừng quậy. Em mệt, em muốn ngủ.”
“Tôi mang em đi rửa mặt.”
Nói xong hắn bế cô vào phòng tắm rửa mặt cho cô.
“Nguyễn Phục Hưng, có phải anh rảnh quá không? Tôi chỉ mới ngủ một chút anh cũng không cho?”
Hắn thả cô xuống kéo cô ra ban công:
“Em nhìn đi. Buổi trưa của em đó sao?”
Bên ngoài trời tối đen, đèn trong nhà đã được bật sáng.
Giọng nói của hắn mang vẻ tức giận:
“Em không ăn thì con của tôi phải ăn. Em nhẫn tâm bỏ đói con sao? Đi vào trong thay quần áo đi ăn với tôi. Nhanh lên!”
Thấy cô vẫn không động hắn liền nói thêm:
“Em muốn tôi thay quần áo cho em?”
Đến lúc này, Đặng Lam Trà mới chậm chạp vào thay.
Quần áo của cô Phục Hưng đã cho người chuẩn bị kích cỡ rộng hơn nhiều. Mặc vào không còn vòng eo gì hết.
Cô bước ra vẻ mặt không hài lòng:
“Nguyễn Phục Hưng, bụng tôi còn chưa to. Anh mang hết quần áo biến thành đồ bầu. Anh trông tôi giống cái thùng phi di động không?”
“Tôi không chê em.”
“…”
…
Hai người đi đến một nhà hàng ven sông. Buổi tối ở đây lên đèn rất đẹp. Nhìn phía đối diện là những tòa nhà cao tầng nhiều màu lung linh và sinh động.
Gió sông thổi mát rượi, Đặng Lam Trà vươn tay hít thở.
Phục vụ dọn món ăn lên, một bàn đầy đủ món từ chay cho đến mặn.
“Ở đây có tiệc sao? Chúng ta qua bàn khác ngồi!”
“Không phải là cho em. Em thích ăn gì thì cứ ăn.”
“Anh đúng là lãng phí.”
“Chồng em có tiền.”
Cô hừ lạnh một tiếng, ngồi vào bàn. Đồ ăn nhiều như vậy mà cô ăn rất ngon miệng.
“Em muốn ăn bánh kem?”, Phục Hưng nhìn cô hỏi.
“Cũng được.”
Ở một nơi lãng mạn như vậy. Có phải hắn sẽ dành bất ngờ cho cô.
Cô thường xem phim tình cảm. Có đoạn nam chính cầu hôn nữ chính sẽ để chiếc nhẫn vào bánh kem. Hắn hỏi cô ăn bánh kem là để tạo bất ngờ?
Rất nhanh bánh kem đã được mang lên, ăn hết vẫn không thất bất ngờ. Chân mày cô cau lại thể hiện rõ ràng mình không vui.
“Em sao vậy?”
“Không gì.”
“Vậy em đợi tôi đi tolet một chút.”
Đợi rất lâu chưa thấy Phục Hưng quay lại. Đặng Lam Trà đứng dậy đi một vòng tìm thử. Không ngờ tận mắt cô thấy hắn đứng nói chuyện cùng một người phụ nữ. Cô ta còn khoác tay hắn.
Cô đứng đó không nhịn được hét lên:
“Nguyễn Phục Hưng, anh hứa cái gì với tôi?”
Hai người đang nói chuyện vội quay lại. Rõ ràng người làm sai không phải là Lam Trà nhưng cô quay người quay bỏ chạy như sợ bị phát hiện.
Hắn đuổi theo cô:
“Đặng Lam Trà, đứng lại cho tôi.”
Cô vừa chạy vừa khóc lại nói:
“Tôi không đứng lại đâu. Anh gạt tôi. Anh là đồ tồi. Anh lại ngoại tình?”
“Em còn chưa nghe chuyện gì đã vội vàng phán xét? Đến bao giờ em mới trưởng thành?”
“Cả đời này tôi không muốn trưởng thành. Chẳng muốn làm người lớn, chẳng muốn làm mẹ.”
“Đặng Lam Trà, em mà còn chạy nữa đừng có nói chuyện với tôi.”
“Không nói thì không nói.”
Phải rồi rõ ràng người sai là hắn. Hắn lại đổ lỗi cho cô.
Cuối cùng Đặng Lam Trà nghe tiếng của người phụ nữ mới chịu dừng lại.
“Xin lỗi phu nhân. Tôi làm quản lý của nhà hàng. Hưng thiếu nói với tôi muốn tổ chức hôn lễ ở đây.”
“Hôn lễ?”
“Dạ. Hưng thiếu nói thấy người ăn rất ngon, biểu hiện rất thích nhà hàng. Nên muốn tổ chức lễ ở đây.”
Nguyễn Phục Hưng nói xen vào:
“Tôi định làm một lễ cưới nhỏ. Xem ra với thái độ của em bây giờ, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Cô ngừng khóc, khóe miệng giật giật.
“Lễ cưới? Có nghĩa là anh muốn chúng ta làm đám cưới.”
“Ừ.”
“Xin lỗi tôi không biết. Tôi sợ anh phản bội tôi.”
Thân ảnh cao lớn bước đến, hai bàn tay luồng qua sau eo của cô, kéo cô vào lòng hắn. Hắn cúi người, đầu dụi vào cần cổ của cô.
“Không ngờ em sợ mất tôi đến vậy?”
Cô đẩy hắn ra: “Ở anh tôi không có cảm giác an toàn. Nguyễn Phục Hưng, anh nói suy nghĩ lại là thế nào?”
Hắn đứng thẳng, nghiêm túc nhìn vào mắt cô:
“Tôi định tổ chức một hôn lễ nhỏ. Xem ra với mức độ ghen của em hiện tại, tôi phải làm một lễ cưới to hơn. Phải nói cho cả thế giới biết tôi kết hôn rồi.”
“Anh không sợ sau này sẽ không có cô gái nào muốn ở cạnh anh?”
“Đặng Lam Trà, em và con là đủ rồi. Tôi không cần người phụ nữ nào nữa.”
Hắn nói xong ôm cô vào lòng.
Về hôn lễ hắn đích thân chọn một ngày tốt. Nhanh nhất là hai tuần nữa. Hắn và cô thật sự kết hôn rồi!
“Ta biết rồi. Con đừng cuống.”
Đặng Lam Trà đang ngồi ở ghế xem bà Lam tập vật lý trị liệu. Gương mặt cô hơi xanh, chắc do lần đầu mang thai nên ăn gì cũng không ngon.
Đến trưa về lại nhà, Đặng Lam Trà ăn không vào cô chỉ thấy muốn ngủ nên đi một mạch lên lầu.
Nghe ngoài sân có tiếng xe, Đặng Lam Trà cố mở mắt nhưng vẫn là không nổi.
Đến khi có tiếng mở cửa vào phòng, đèn bật sáng, cánh tay vươn lên kéo cô dậy.
“Đặng Lam Trà, quản gia nói em không ăn chạy lên đây ngủ. Em biết mấy giờ rồi không?”
“Đặng Lam Trà mau dậy cho tôi?”
“Em dậy không nổi.”
Phục Hưng kéo Lam Trà dậy, vẻ mặt hắn đầy lo lắng. Một tay sờ trán:
“Rõ ràng không phát sốt.”
“Hay chúng ta đến bệnh viện?”
Hắn nói xong bế cô lên.
“Anh đừng quậy. Em mệt, em muốn ngủ.”
“Tôi mang em đi rửa mặt.”
Nói xong hắn bế cô vào phòng tắm rửa mặt cho cô.
“Nguyễn Phục Hưng, có phải anh rảnh quá không? Tôi chỉ mới ngủ một chút anh cũng không cho?”
Hắn thả cô xuống kéo cô ra ban công:
“Em nhìn đi. Buổi trưa của em đó sao?”
Bên ngoài trời tối đen, đèn trong nhà đã được bật sáng.
Giọng nói của hắn mang vẻ tức giận:
“Em không ăn thì con của tôi phải ăn. Em nhẫn tâm bỏ đói con sao? Đi vào trong thay quần áo đi ăn với tôi. Nhanh lên!”
Thấy cô vẫn không động hắn liền nói thêm:
“Em muốn tôi thay quần áo cho em?”
Đến lúc này, Đặng Lam Trà mới chậm chạp vào thay.
Quần áo của cô Phục Hưng đã cho người chuẩn bị kích cỡ rộng hơn nhiều. Mặc vào không còn vòng eo gì hết.
Cô bước ra vẻ mặt không hài lòng:
“Nguyễn Phục Hưng, bụng tôi còn chưa to. Anh mang hết quần áo biến thành đồ bầu. Anh trông tôi giống cái thùng phi di động không?”
“Tôi không chê em.”
“…”
…
Hai người đi đến một nhà hàng ven sông. Buổi tối ở đây lên đèn rất đẹp. Nhìn phía đối diện là những tòa nhà cao tầng nhiều màu lung linh và sinh động.
Gió sông thổi mát rượi, Đặng Lam Trà vươn tay hít thở.
Phục vụ dọn món ăn lên, một bàn đầy đủ món từ chay cho đến mặn.
“Ở đây có tiệc sao? Chúng ta qua bàn khác ngồi!”
“Không phải là cho em. Em thích ăn gì thì cứ ăn.”
“Anh đúng là lãng phí.”
“Chồng em có tiền.”
Cô hừ lạnh một tiếng, ngồi vào bàn. Đồ ăn nhiều như vậy mà cô ăn rất ngon miệng.
“Em muốn ăn bánh kem?”, Phục Hưng nhìn cô hỏi.
“Cũng được.”
Ở một nơi lãng mạn như vậy. Có phải hắn sẽ dành bất ngờ cho cô.
Cô thường xem phim tình cảm. Có đoạn nam chính cầu hôn nữ chính sẽ để chiếc nhẫn vào bánh kem. Hắn hỏi cô ăn bánh kem là để tạo bất ngờ?
Rất nhanh bánh kem đã được mang lên, ăn hết vẫn không thất bất ngờ. Chân mày cô cau lại thể hiện rõ ràng mình không vui.
“Em sao vậy?”
“Không gì.”
“Vậy em đợi tôi đi tolet một chút.”
Đợi rất lâu chưa thấy Phục Hưng quay lại. Đặng Lam Trà đứng dậy đi một vòng tìm thử. Không ngờ tận mắt cô thấy hắn đứng nói chuyện cùng một người phụ nữ. Cô ta còn khoác tay hắn.
Cô đứng đó không nhịn được hét lên:
“Nguyễn Phục Hưng, anh hứa cái gì với tôi?”
Hai người đang nói chuyện vội quay lại. Rõ ràng người làm sai không phải là Lam Trà nhưng cô quay người quay bỏ chạy như sợ bị phát hiện.
Hắn đuổi theo cô:
“Đặng Lam Trà, đứng lại cho tôi.”
Cô vừa chạy vừa khóc lại nói:
“Tôi không đứng lại đâu. Anh gạt tôi. Anh là đồ tồi. Anh lại ngoại tình?”
“Em còn chưa nghe chuyện gì đã vội vàng phán xét? Đến bao giờ em mới trưởng thành?”
“Cả đời này tôi không muốn trưởng thành. Chẳng muốn làm người lớn, chẳng muốn làm mẹ.”
“Đặng Lam Trà, em mà còn chạy nữa đừng có nói chuyện với tôi.”
“Không nói thì không nói.”
Phải rồi rõ ràng người sai là hắn. Hắn lại đổ lỗi cho cô.
Cuối cùng Đặng Lam Trà nghe tiếng của người phụ nữ mới chịu dừng lại.
“Xin lỗi phu nhân. Tôi làm quản lý của nhà hàng. Hưng thiếu nói với tôi muốn tổ chức hôn lễ ở đây.”
“Hôn lễ?”
“Dạ. Hưng thiếu nói thấy người ăn rất ngon, biểu hiện rất thích nhà hàng. Nên muốn tổ chức lễ ở đây.”
Nguyễn Phục Hưng nói xen vào:
“Tôi định làm một lễ cưới nhỏ. Xem ra với thái độ của em bây giờ, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Cô ngừng khóc, khóe miệng giật giật.
“Lễ cưới? Có nghĩa là anh muốn chúng ta làm đám cưới.”
“Ừ.”
“Xin lỗi tôi không biết. Tôi sợ anh phản bội tôi.”
Thân ảnh cao lớn bước đến, hai bàn tay luồng qua sau eo của cô, kéo cô vào lòng hắn. Hắn cúi người, đầu dụi vào cần cổ của cô.
“Không ngờ em sợ mất tôi đến vậy?”
Cô đẩy hắn ra: “Ở anh tôi không có cảm giác an toàn. Nguyễn Phục Hưng, anh nói suy nghĩ lại là thế nào?”
Hắn đứng thẳng, nghiêm túc nhìn vào mắt cô:
“Tôi định tổ chức một hôn lễ nhỏ. Xem ra với mức độ ghen của em hiện tại, tôi phải làm một lễ cưới to hơn. Phải nói cho cả thế giới biết tôi kết hôn rồi.”
“Anh không sợ sau này sẽ không có cô gái nào muốn ở cạnh anh?”
“Đặng Lam Trà, em và con là đủ rồi. Tôi không cần người phụ nữ nào nữa.”
Hắn nói xong ôm cô vào lòng.
Về hôn lễ hắn đích thân chọn một ngày tốt. Nhanh nhất là hai tuần nữa. Hắn và cô thật sự kết hôn rồi!