Editor: Panacea
Chương 86.
Nghe thấy lời này, Hoắc Dục Tiêu có cảm giác hơi ngứa ngáy trong lòng. Ai ngờ Thẩm Trình Miên lại để bụng một câu nói đùa đến thế, đúng là ngoan ngoãn không chịu được. Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đuôi tóc cậu, cười khẽ, "Được."
Sự lo lắng trong lòng Thẩm Trình Miên hoàn toàn tan biến. Cậu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, hơi do dự nói: "Anh ơi, anh nghĩ em có nên nói với ba mẹ rằng em không phải con trai họ không?"
Động tác của Hoắc Dục Tiêu dừng lại, nhìn thấy ánh mắt thấp thỏm không yên của Thẩm Trình Miên, hắn không cần suy nghĩ nhiều cũng biết cậu đang lo lắng điều gì.
"Em muốn nói à?"
Thẩm Trình Miên gật đầu.
Từ khi xuyên sách đến giờ, ngoài Hoắc Dục Tiêu ra thì người Thẩm Trình Miên quan tâm nhất chính là ba Thẩm mẹ Thẩm. Cho dù cậu liên tục tự nhủ với chính mình rằng cậu chỉ đang đóng vai nguyên chủ, nhưng sự chăm sóc tận tâm của ba Thẩm mẹ Thẩm vẫn khiến cậu cảm động không thôi.
Trong lòng cậu không giấu được cảm giác tội lỗi, mỗi lần đối mặt với ba Thẩm mẹ Thẩm, cậu luôn cảm thấy mình đang lừa dối bọn họ.
Trước đây Thẩm Trình Miên không dám nghĩ đến việc thú nhận thân phận thật của mình, nhưng sau khi nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu, thái độ của hắn khiến cậu có niềm tin rất lớn. Cậu không dám chắc lần này cũng sẽ thành công, may thay bây giờ cậu và Hoắc Dục Tiêu có thể bàn bạc cùng nhau.
Hoắc Dục Tiêu hiểu rõ, dựa vào tính cách của Thẩm Trình Miên thì ý tưởng này chắc chắn không phải là sự cao hứng nhất thời. Nếu không để cậu nói ra, có khả năng cậu sẽ sống trong cảm giác day dứt mãi mãi.
Hắn khẽ vuốt ve đuôi mắt Thẩm Trình Miên, "Nếu em tin tưởng bọn họ thì cứ nói đi, nhưng chuyện quan trọng thì phải suy nghĩ kỹ trước đã."
Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu, nghe thấy lời trấn an của hắn, cậu đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Thẩm Trình Miên gật đầu, lúc cậu lựa chọn nói rõ mọi chuyện với Hoắc Dục Tiêu, cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất rồi mới hạ quyết tâm bắt đầu lên kế hoạch.
Thẩm Trình Miên biết Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa nói xong nên chỉ im lặng chờ hắn.
"Đầu tiên, chưa bàn đến chuyện bọn họ có tin hay không, nếu biết được sự thật, em đã nghĩ tới việc bọn họ sẽ cho rằng em chính là nguyên nhân khiến Thẩm Trình Miên kia biến mất chưa?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên nghĩ nghĩ, "Chắc là không đâu, bọn họ... đều là những người thấu tình đạt lí."
Nếu cậu không tin tưởng vào nhân cách của ba Thẩm mẹ Thẩm thì đã không nghĩ đến việc này.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu không định nói ra tình huống xấu nhất mà hắn đang nghĩ đến.
Vợ chồng nhà họ Thẩm chỉ đối xử tốt với Thẩm Trình Miên vì Thẩm Trình Miên là con trai của họ, họ càng quan tâm chăm sóc Thẩm Trình Miên chứng tỏ họ càng yêu thương con mình, vậy nên, ai có thể chắc chắn rằng bọn họ vẫn sẽ giữ được lý trí khi biết con trai mình đã không còn trên đời nữa?
Thẩm Trình Miên chỉ nghĩ đến những mặt tốt của người khác, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Thẩm Trình Miên và hắn. Mặc dù có vẻ hơi ngây thơ, nhưng Hoắc Dục Tiêu cũng không muốn hủy hoại sự hồn nhiên của Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên muốn thử cứ việc thử, bởi vì dù có chuyện gì xảy ra thì hắn vẫn có thể bảo đảm an toàn cho cậu.
Nhưng có một việc hắn cần phải nhắc nhở Thẩm Trình Miên: "Em đã từng tưởng tượng thử sau khi em nói ra thì bọn họ sẽ nghĩ gì về em chưa?"
Dựa vào tính cách của Thẩm Trình Miên, có lẽ cậu cũng rất quan tâm đến vợ chồng nhà họ Thẩm sau một thời gian dài ba người chung sống cùng nhau, tức là, cậu không thể không để bụng đến thái độ của bọn họ.
Thẩm Trình Miên cười cười, "Chắc là sẽ không xem em như con trai mình nữa, bọn họ vốn cũng không phải ba mẹ em, em không muốn tiếp tục nói dối chỉ để đổi lấy sự quan tâm của bọn họ nữa."
Mặc dù Thẩm Trình Miên đang cười nhưng nụ cười này hoàn toàn không giống với nụ cười thoải mái thường ngày của cậu.
"Nói dối gì chứ, đây không phải chuyện em có thể kiểm soát được." Hoắc Dục Tiêu sờ đầu cậu.
Thẩm Trình Miên cũng không giải thích được suy nghĩ của mình. Theo lý mà nói, cậu biết tình huống hiện tại không phải do cậu cố ý gây ra, thậm chí cậu không nên có ý nghĩ nói cho ba Thẩm mẹ Thẩm biết về việc xuyên sách, chuyện này thật sự rất nguy hiểm, nhưng cậu không thể tiếp tục vờ như mình không quan tâm được nữa...
"Bọn họ đối xử với em tốt quá..." Thẩm Trình Miên cụp mắt, "Em không muốn lừa bọn họ."
Thẩm Trình Miên không giải thích rõ ràng, nhưng Hoắc Dục Tiêu hiểu cậu đang muốn nói gì.
Việc Thẩm Trình Miên nhất định phải nói ra thân phận thật của mình trước khi chấp nhận ở bên hắn đã chứng tỏ cậu là một người trọng tình trọng nghĩa.
Thẩm Trình Miên đang có được những thứ cậu hằng mong muốn nhờ thân phận của người khác, điều này cứ mãi khiến cậu bứt rứt không yên.
Đầu ngón tay Hoắc Dục Tiêu chạm vào khóe mắt Thẩm Trình Miên, hắn cất giọng dịu dàng: "Khi nào thì em muốn nói cho họ biết?"
Thẩm Trình Miên lắc đầu, mỉm cười với Hoắc Dục Tiêu, "Em vẫn chưa suy nghĩ xong, em muốn nói, nhưng em không biết mình làm vậy là đúng hay sai."
Ví dụ như, nếu Thẩm Trình Miên đã xuyên vào thân phận của nguyên chủ, có phải cậu nên an phận đóng vai nguyên chủ cho thật tốt hay không? Nếu cậu nói chuyện này cho ba Thẩm mẹ Thẩm, lỡ như cậu làm bọn họ buồn thì sao?
"Đừng tạo áp lực cho bản thân, em là em, và em có thể làm bất cứ điều gì em muốn." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên yên tâm hơn nhiều, cậu gật đầu: "Vậy em sẽ nghĩ cách nói rõ mọi chuyện với bọn họ."
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Thẩm Trình Miên cảm thấy mình càng ngày càng thích Hoắc Dục Tiêu, cậu mỉm cười, "Anh ơi, hình như em vẫn chưa kể anh nghe chuyện về bố mẹ em."
Hoắc Dục Tiêu biết cậu đã dần thoải mái hơn, bèn cúi đầu hôn lên môi cậu, "Ừ."
Thẩm Trình Miên kìm nén xấu hổ, cố hết sức xem nụ hôn kia như một chuyện bình thường không có gì to tát.
"Thật ra ấn tượng của em về bọn họ rất mơ hồ, ba mẹ em mất sớm lắm, nếu trong nhà không có ảnh chụp thì chắc em cũng không nhớ nổi mặt mũi của họ ra sao," Thẩm Trình Miên khựng lại, "Ba mẹ...ở đây, em cảm thấy bọn họ rất giống ba mẹ em, em sợ nếu mình không nói ra thì sẽ càng ngày càng khó phân biệt bọn họ."
Đây cũng là điều Thẩm Trình Miên lo lắng. Thời gian cậu sống chung với ba Thẩm mẹ Thẩm càng ngày càng lâu, ấn tượng về ba mẹ ruột thịt trong trí nhớ của cậu cũng càng ngày càng mờ nhạt. Dường như sự hiện diện của ba Thẩm mẹ Thẩm đang dần lấn át tâm trí cậu, thậm chí đôi khi nhắc đến ba mẹ mình, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là ba Thẩm mẹ Thẩm.
Hoắc Dục Tiêu im lặng nghe cậu nói tiếp.
Thẩm Trình Miên cũng không muốn bầu không khí quá nặng nề, nói đến đây, cậu liền đổi chủ đề, khóe miệng cong lên, "Anh biết nguồn gốc tên em là thế nào không?"
"Liên quan đến ba mẹ à?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
"Ừm," Thẩm Trình Miên gật đầu, khóe miệng cậu cong lên vui vẻ, có phần tự hào, "Hồi trước mẹ em ngủ không ngon, mẹ hay mất ngủ lắm, nhưng từ khi mang thai em thì chất lượng giấc ngủ của mẹ được cải thiện rõ rệt. Vào thời kì sắp sinh thì đa số thai phụ đều cảm thấy khó ngủ, nhưng mẹ em lại ngủ rất say, dễ vào giấc. Họ của mẹ chỉ có một chữ "Trình", nên sau này sinh em ra, ba chọn chữ "Trình" của mẹ, kết hợp với "Miên" để đặt tên cho em."
(*) Miên (眠) có nghĩa là "ngủ"
Hoắc Dục Tiêu xoa đầu cậu, cười khẽ, "Từ hồi bé xíu đã ngoan thế à."
Từ khi chưa sinh ra Thẩm Trình Miên đã biết không được giày vò làm khổ người khác, vậy nên mẹ cậu mới có thể tận hưởng những giấc ngủ êm đềm.
Khuôn mặt Thẩm Trình Miên nóng lên. Đã lớn thế này rồi mà còn được người ta khen ngoan thì kì cục quá, cậu phản bác: "Phải gọi là biết giúp người lớn đỡ lo mới đúng."
"Ừ," Hoắc Dục Tiêu nở nụ cười, phối hợp với cậu, "Từ hồi bé xíu đã biết giúp người lớn đỡ lo."
Thẩm Trình Miên thấy câu này chẳng khác gì câu trước, nhưng không hiểu sao lời này của hắn nghe hệt như đang cố tình nuông chiều theo ý cậu. Vành tai Thẩm Trình Miên hơi nóng lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu đưa tay sờ lên đầu Hoắc Dục Tiêu, khóe miệng cong lên, "Cảm giác thích ghê."
Thảo nào Hoắc Dục Tiêu cứ sờ đầu cậu như đang sờ lông cún mãi thế.
Hoắc Dục Tiêu bất ngờ nhìn Thẩm Trình Miên, thấy niềm vui rạng ngời hiện rõ trên mặt cậu, hắn lại có cảm giác hơi buồn cười, "Thích à?"
Thật ra Thẩm Trình Miên hơi rén, chắc là từ khi sinh ra tới nay Hoắc Dục Tiêu chưa bị ai sờ đầu như thế bao giờ. Cậu nhìn thoáng qua biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu, chủ động nắm lấy tay hắn, "Thích lắm."
Hoắc Dục Tiêu nắm ngược lấy tay Thẩm Trình Miên, kéo người lại gần rồi cúi đầu hôn lên môi cậu, hơi thở ấm áp, giọng nói khàn khàn, "Tôi cũng thích lắm."
Tim Thẩm Trình Miên đập rất nhanh, cậu do dự một lát, sau đó chủ động bước đến hôn nhẹ lên môi Hoắc Dục Tiêu. Vốn chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng khi Thẩm Trình Miên định lùi lại thì Hoắc Dục Tiêu lập tức đuổi theo, kéo dài nụ hôn này thêm chút nữa.
Mọi sự chú ý đều bị Hoắc Dục Tiêu lấy đi trong nháy mắt, dường như không ai nhận thức được thời gian đang dần trôi qua.
Đến khi nghe được tiếng mở cửa văng vẳng từ đằng xa, Thẩm Trình Miên lập tức giật mình, vội vàng lùi lại vài bước.
Hai người vừa tách khỏi nhau thì cánh cửa đã mở ra, dì Vương đang cầm túi nguyên liệu nấu ăn tươi ngon trong tay, thấy hai người đang đứng trong phòng khách thì hơi ngạc nhiên nói: "Hai vị thiếu gia dậy sớm thế, đợi tôi một lát nhé, bữa sáng sẽ xong ngay."
Nói xong, dì liền vội vã vào nhà bếp.
Sau khi dì Vương vào bếp, nhịp tim của Thẩm Trình Miên vẫn chưa hết hỗn loạn. Cậu quay đầu tựa nhẹ vào vai Hoắc Dục Tiêu, thở phào nhẹ nhõm: "Làm em sợ muốn chết..."
Hoắc Dục Tiêu sờ sờ tóc cậu, cảm thấy dáng vẻ này của Thẩm Trình Miên khiến người ta rất muốn chọc ghẹo cậu một chút, khóe miệng hắn cong lên, nói như đang rút kinh nghiệm: "Lần sau làm trong phòng đi."
Khuôn mặt Thẩm Trình Miên lập tức nóng bừng bừng. Cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, hồi lâu mới nghẹn được một câu: "Anh ơi, trước đây em không ngờ anh là kiểu người như thế đâu..."
Sao có thể nói bất cứ thứ gì bằng giọng điệu ung dung đứng đắn như thế nhỉ?
"Tôi cũng không ngờ." Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, hắn cầm lấy tay cậu rồi đưa lên miệng hôn một cái, cố kìm chế ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người do nụ hôn dang dở vừa rồi gây ra.
Chương 86.
Nghe thấy lời này, Hoắc Dục Tiêu có cảm giác hơi ngứa ngáy trong lòng. Ai ngờ Thẩm Trình Miên lại để bụng một câu nói đùa đến thế, đúng là ngoan ngoãn không chịu được. Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đuôi tóc cậu, cười khẽ, "Được."
Sự lo lắng trong lòng Thẩm Trình Miên hoàn toàn tan biến. Cậu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, hơi do dự nói: "Anh ơi, anh nghĩ em có nên nói với ba mẹ rằng em không phải con trai họ không?"
Động tác của Hoắc Dục Tiêu dừng lại, nhìn thấy ánh mắt thấp thỏm không yên của Thẩm Trình Miên, hắn không cần suy nghĩ nhiều cũng biết cậu đang lo lắng điều gì.
"Em muốn nói à?"
Thẩm Trình Miên gật đầu.
Từ khi xuyên sách đến giờ, ngoài Hoắc Dục Tiêu ra thì người Thẩm Trình Miên quan tâm nhất chính là ba Thẩm mẹ Thẩm. Cho dù cậu liên tục tự nhủ với chính mình rằng cậu chỉ đang đóng vai nguyên chủ, nhưng sự chăm sóc tận tâm của ba Thẩm mẹ Thẩm vẫn khiến cậu cảm động không thôi.
Trong lòng cậu không giấu được cảm giác tội lỗi, mỗi lần đối mặt với ba Thẩm mẹ Thẩm, cậu luôn cảm thấy mình đang lừa dối bọn họ.
Trước đây Thẩm Trình Miên không dám nghĩ đến việc thú nhận thân phận thật của mình, nhưng sau khi nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu, thái độ của hắn khiến cậu có niềm tin rất lớn. Cậu không dám chắc lần này cũng sẽ thành công, may thay bây giờ cậu và Hoắc Dục Tiêu có thể bàn bạc cùng nhau.
Hoắc Dục Tiêu hiểu rõ, dựa vào tính cách của Thẩm Trình Miên thì ý tưởng này chắc chắn không phải là sự cao hứng nhất thời. Nếu không để cậu nói ra, có khả năng cậu sẽ sống trong cảm giác day dứt mãi mãi.
Hắn khẽ vuốt ve đuôi mắt Thẩm Trình Miên, "Nếu em tin tưởng bọn họ thì cứ nói đi, nhưng chuyện quan trọng thì phải suy nghĩ kỹ trước đã."
Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu, nghe thấy lời trấn an của hắn, cậu đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Thẩm Trình Miên gật đầu, lúc cậu lựa chọn nói rõ mọi chuyện với Hoắc Dục Tiêu, cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất rồi mới hạ quyết tâm bắt đầu lên kế hoạch.
Thẩm Trình Miên biết Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa nói xong nên chỉ im lặng chờ hắn.
"Đầu tiên, chưa bàn đến chuyện bọn họ có tin hay không, nếu biết được sự thật, em đã nghĩ tới việc bọn họ sẽ cho rằng em chính là nguyên nhân khiến Thẩm Trình Miên kia biến mất chưa?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên nghĩ nghĩ, "Chắc là không đâu, bọn họ... đều là những người thấu tình đạt lí."
Nếu cậu không tin tưởng vào nhân cách của ba Thẩm mẹ Thẩm thì đã không nghĩ đến việc này.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu không định nói ra tình huống xấu nhất mà hắn đang nghĩ đến.
Vợ chồng nhà họ Thẩm chỉ đối xử tốt với Thẩm Trình Miên vì Thẩm Trình Miên là con trai của họ, họ càng quan tâm chăm sóc Thẩm Trình Miên chứng tỏ họ càng yêu thương con mình, vậy nên, ai có thể chắc chắn rằng bọn họ vẫn sẽ giữ được lý trí khi biết con trai mình đã không còn trên đời nữa?
Thẩm Trình Miên chỉ nghĩ đến những mặt tốt của người khác, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Thẩm Trình Miên và hắn. Mặc dù có vẻ hơi ngây thơ, nhưng Hoắc Dục Tiêu cũng không muốn hủy hoại sự hồn nhiên của Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên muốn thử cứ việc thử, bởi vì dù có chuyện gì xảy ra thì hắn vẫn có thể bảo đảm an toàn cho cậu.
Nhưng có một việc hắn cần phải nhắc nhở Thẩm Trình Miên: "Em đã từng tưởng tượng thử sau khi em nói ra thì bọn họ sẽ nghĩ gì về em chưa?"
Dựa vào tính cách của Thẩm Trình Miên, có lẽ cậu cũng rất quan tâm đến vợ chồng nhà họ Thẩm sau một thời gian dài ba người chung sống cùng nhau, tức là, cậu không thể không để bụng đến thái độ của bọn họ.
Thẩm Trình Miên cười cười, "Chắc là sẽ không xem em như con trai mình nữa, bọn họ vốn cũng không phải ba mẹ em, em không muốn tiếp tục nói dối chỉ để đổi lấy sự quan tâm của bọn họ nữa."
Mặc dù Thẩm Trình Miên đang cười nhưng nụ cười này hoàn toàn không giống với nụ cười thoải mái thường ngày của cậu.
"Nói dối gì chứ, đây không phải chuyện em có thể kiểm soát được." Hoắc Dục Tiêu sờ đầu cậu.
Thẩm Trình Miên cũng không giải thích được suy nghĩ của mình. Theo lý mà nói, cậu biết tình huống hiện tại không phải do cậu cố ý gây ra, thậm chí cậu không nên có ý nghĩ nói cho ba Thẩm mẹ Thẩm biết về việc xuyên sách, chuyện này thật sự rất nguy hiểm, nhưng cậu không thể tiếp tục vờ như mình không quan tâm được nữa...
"Bọn họ đối xử với em tốt quá..." Thẩm Trình Miên cụp mắt, "Em không muốn lừa bọn họ."
Thẩm Trình Miên không giải thích rõ ràng, nhưng Hoắc Dục Tiêu hiểu cậu đang muốn nói gì.
Việc Thẩm Trình Miên nhất định phải nói ra thân phận thật của mình trước khi chấp nhận ở bên hắn đã chứng tỏ cậu là một người trọng tình trọng nghĩa.
Thẩm Trình Miên đang có được những thứ cậu hằng mong muốn nhờ thân phận của người khác, điều này cứ mãi khiến cậu bứt rứt không yên.
Đầu ngón tay Hoắc Dục Tiêu chạm vào khóe mắt Thẩm Trình Miên, hắn cất giọng dịu dàng: "Khi nào thì em muốn nói cho họ biết?"
Thẩm Trình Miên lắc đầu, mỉm cười với Hoắc Dục Tiêu, "Em vẫn chưa suy nghĩ xong, em muốn nói, nhưng em không biết mình làm vậy là đúng hay sai."
Ví dụ như, nếu Thẩm Trình Miên đã xuyên vào thân phận của nguyên chủ, có phải cậu nên an phận đóng vai nguyên chủ cho thật tốt hay không? Nếu cậu nói chuyện này cho ba Thẩm mẹ Thẩm, lỡ như cậu làm bọn họ buồn thì sao?
"Đừng tạo áp lực cho bản thân, em là em, và em có thể làm bất cứ điều gì em muốn." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên yên tâm hơn nhiều, cậu gật đầu: "Vậy em sẽ nghĩ cách nói rõ mọi chuyện với bọn họ."
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Thẩm Trình Miên cảm thấy mình càng ngày càng thích Hoắc Dục Tiêu, cậu mỉm cười, "Anh ơi, hình như em vẫn chưa kể anh nghe chuyện về bố mẹ em."
Hoắc Dục Tiêu biết cậu đã dần thoải mái hơn, bèn cúi đầu hôn lên môi cậu, "Ừ."
Thẩm Trình Miên kìm nén xấu hổ, cố hết sức xem nụ hôn kia như một chuyện bình thường không có gì to tát.
"Thật ra ấn tượng của em về bọn họ rất mơ hồ, ba mẹ em mất sớm lắm, nếu trong nhà không có ảnh chụp thì chắc em cũng không nhớ nổi mặt mũi của họ ra sao," Thẩm Trình Miên khựng lại, "Ba mẹ...ở đây, em cảm thấy bọn họ rất giống ba mẹ em, em sợ nếu mình không nói ra thì sẽ càng ngày càng khó phân biệt bọn họ."
Đây cũng là điều Thẩm Trình Miên lo lắng. Thời gian cậu sống chung với ba Thẩm mẹ Thẩm càng ngày càng lâu, ấn tượng về ba mẹ ruột thịt trong trí nhớ của cậu cũng càng ngày càng mờ nhạt. Dường như sự hiện diện của ba Thẩm mẹ Thẩm đang dần lấn át tâm trí cậu, thậm chí đôi khi nhắc đến ba mẹ mình, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là ba Thẩm mẹ Thẩm.
Hoắc Dục Tiêu im lặng nghe cậu nói tiếp.
Thẩm Trình Miên cũng không muốn bầu không khí quá nặng nề, nói đến đây, cậu liền đổi chủ đề, khóe miệng cong lên, "Anh biết nguồn gốc tên em là thế nào không?"
"Liên quan đến ba mẹ à?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
"Ừm," Thẩm Trình Miên gật đầu, khóe miệng cậu cong lên vui vẻ, có phần tự hào, "Hồi trước mẹ em ngủ không ngon, mẹ hay mất ngủ lắm, nhưng từ khi mang thai em thì chất lượng giấc ngủ của mẹ được cải thiện rõ rệt. Vào thời kì sắp sinh thì đa số thai phụ đều cảm thấy khó ngủ, nhưng mẹ em lại ngủ rất say, dễ vào giấc. Họ của mẹ chỉ có một chữ "Trình", nên sau này sinh em ra, ba chọn chữ "Trình" của mẹ, kết hợp với "Miên" để đặt tên cho em."
(*) Miên (眠) có nghĩa là "ngủ"
Hoắc Dục Tiêu xoa đầu cậu, cười khẽ, "Từ hồi bé xíu đã ngoan thế à."
Từ khi chưa sinh ra Thẩm Trình Miên đã biết không được giày vò làm khổ người khác, vậy nên mẹ cậu mới có thể tận hưởng những giấc ngủ êm đềm.
Khuôn mặt Thẩm Trình Miên nóng lên. Đã lớn thế này rồi mà còn được người ta khen ngoan thì kì cục quá, cậu phản bác: "Phải gọi là biết giúp người lớn đỡ lo mới đúng."
"Ừ," Hoắc Dục Tiêu nở nụ cười, phối hợp với cậu, "Từ hồi bé xíu đã biết giúp người lớn đỡ lo."
Thẩm Trình Miên thấy câu này chẳng khác gì câu trước, nhưng không hiểu sao lời này của hắn nghe hệt như đang cố tình nuông chiều theo ý cậu. Vành tai Thẩm Trình Miên hơi nóng lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu đưa tay sờ lên đầu Hoắc Dục Tiêu, khóe miệng cong lên, "Cảm giác thích ghê."
Thảo nào Hoắc Dục Tiêu cứ sờ đầu cậu như đang sờ lông cún mãi thế.
Hoắc Dục Tiêu bất ngờ nhìn Thẩm Trình Miên, thấy niềm vui rạng ngời hiện rõ trên mặt cậu, hắn lại có cảm giác hơi buồn cười, "Thích à?"
Thật ra Thẩm Trình Miên hơi rén, chắc là từ khi sinh ra tới nay Hoắc Dục Tiêu chưa bị ai sờ đầu như thế bao giờ. Cậu nhìn thoáng qua biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu, chủ động nắm lấy tay hắn, "Thích lắm."
Hoắc Dục Tiêu nắm ngược lấy tay Thẩm Trình Miên, kéo người lại gần rồi cúi đầu hôn lên môi cậu, hơi thở ấm áp, giọng nói khàn khàn, "Tôi cũng thích lắm."
Tim Thẩm Trình Miên đập rất nhanh, cậu do dự một lát, sau đó chủ động bước đến hôn nhẹ lên môi Hoắc Dục Tiêu. Vốn chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng khi Thẩm Trình Miên định lùi lại thì Hoắc Dục Tiêu lập tức đuổi theo, kéo dài nụ hôn này thêm chút nữa.
Mọi sự chú ý đều bị Hoắc Dục Tiêu lấy đi trong nháy mắt, dường như không ai nhận thức được thời gian đang dần trôi qua.
Đến khi nghe được tiếng mở cửa văng vẳng từ đằng xa, Thẩm Trình Miên lập tức giật mình, vội vàng lùi lại vài bước.
Hai người vừa tách khỏi nhau thì cánh cửa đã mở ra, dì Vương đang cầm túi nguyên liệu nấu ăn tươi ngon trong tay, thấy hai người đang đứng trong phòng khách thì hơi ngạc nhiên nói: "Hai vị thiếu gia dậy sớm thế, đợi tôi một lát nhé, bữa sáng sẽ xong ngay."
Nói xong, dì liền vội vã vào nhà bếp.
Sau khi dì Vương vào bếp, nhịp tim của Thẩm Trình Miên vẫn chưa hết hỗn loạn. Cậu quay đầu tựa nhẹ vào vai Hoắc Dục Tiêu, thở phào nhẹ nhõm: "Làm em sợ muốn chết..."
Hoắc Dục Tiêu sờ sờ tóc cậu, cảm thấy dáng vẻ này của Thẩm Trình Miên khiến người ta rất muốn chọc ghẹo cậu một chút, khóe miệng hắn cong lên, nói như đang rút kinh nghiệm: "Lần sau làm trong phòng đi."
Khuôn mặt Thẩm Trình Miên lập tức nóng bừng bừng. Cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, hồi lâu mới nghẹn được một câu: "Anh ơi, trước đây em không ngờ anh là kiểu người như thế đâu..."
Sao có thể nói bất cứ thứ gì bằng giọng điệu ung dung đứng đắn như thế nhỉ?
"Tôi cũng không ngờ." Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, hắn cầm lấy tay cậu rồi đưa lên miệng hôn một cái, cố kìm chế ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người do nụ hôn dang dở vừa rồi gây ra.