• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trở về sảnh phụ, mấy người Triệu Tử Huy quan sát sắc mặt Thẩm Trình Miên, vốn định hỏi rốt cuộc Dương Mặc đã nói gì nhưng không ai tìm được cơ hội mở miệng. Người thứ hai biết rõ toàn bộ sự việc là Hoắc Dục Tiêu, nhưng từ trước đến giờ hắn vẫn luôn lãnh đạm ít nói nên bọn họ cũng không tiện hỏi.

Triệu Tử Huy ngồi một chỗ mà nghẹn cả người. Y quan sát vẻ mặt của Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu rồi dứt khoát kéo Lưu Tề Huy với Lý Thiên Diệu đi. Hiện tại bọn họ không thể hỏi thêm gì nữa, vẫn nên chừa chút không gian riêng để hai người duy nhất biết rõ mọi chuyện tự bàn bạc với nhau thì hơn.

"Trình Miên, hai người các cậu nói chuyện đi, bọn tôi ra ngoài tản bộ trước." Triệu Tử Huy nói xong thì lập tức kéo Lưu Tề Huy và Lý Thiên Diệu đi mất.

"Tôi muốn gọi điện thoại cho ba." Sau khi bọn Triệu Tử Huy rời đi, Thẩm Trình Miên đột nhiên nói.

"Tại sao?" Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu.

Thẩm Trình Miên nhíu mày, cuối cùng chỉ thở dài, "Thôi bỏ đi..."

Cậu chỉ nghĩ rằng nếu Dương Thiên phạm tội thì đã có pháp luật xử lý, không cần phải nhắm vào nhà họ Dương làm gì.

Nhưng nói cho cùng, cậu cũng không phải nguyên chủ, ba Thẩm đang trút giận giúp con trai mình, cậu đâu có tư cách để can thiệp.

Cậu không biết rốt cuộc bây giờ nguyên chủ đang ở đâu, việc cậu xuyên sách có phải là do vụ hỏa hoạn kia hay không, trước khi cậu xuyên qua nguyên chủ đã ở trong đám cháy bao lâu rồi...

Hơn nữa, đám người nhà họ Dương kia... Thẩm Trình Miên cau mày. Từ cái cách bọn họ đối xử với Dương Mặc, cậu có cảm giác không ưa đám người này cho lắm.

Trước giờ ánh mắt của cậu rất dễ đoán, Hoắc Dục Tiêu gần như chỉ cần liếc nhìn một cái đã có thể biết ngay cậu đang nghĩ gì.

"Thật ra nhà họ Dương gặp chuyện là do chính bản thân bọn họ, chú Thẩm không làm gì cả." Hoắc Dục Tiêu nói.

Thẩm Trình Miên nhìn hắn.

"Nhà họ Dương vốn đã đứng bên bờ vực sụp đổ từ lâu rồi, chuyện Dương Thiên làm chỉ góp phần đẩy nhanh tiến độ phá sản của bọn họ mà thôi. Phía truyền thông đã đưa tin rầm rộ về vụ việc lần này, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của công ty nhà họ Dương, người tiêu dùng không mua sản phẩm của bọn họ nữa, doanh số bán hàng giảm mạnh, vấn đề liên quan đến vòng quay vốn lưu động (*) mới là nguyên nhân dẫn đến một loạt hậu quả sau này."

(*) Vòng quay vốn lưu động = Doanh thu thuần/ Vốn lưu động bình quân. Nếu chỉ số này cao, tức là công ty đang tạo ra doanh thu bán hàng cao hơn số vốn đã được sử dụng. Tỷ lệ vòng quay vốn lưu động càng cao cho thấy doanh nghiệp càng có khả năng bán hàng hiệu quả hơn. Mặt khác, nếu chỉ số này thấp thì có thể khiến doanh nghiệp phải mang nợ và còn dư hàng tồn kho không thể bán.

Có một chuyện Hoắc Dục Tiêu không hề đề cập đến: nguyên nhân khiến truyền thông đổ xô nhau đưa tin rầm rộ chính là do hắn đã âm thầm thêm dầu vào lửa. Ngoài ra, về sau nhà họ Dương gặp chuyện nhanh đến vậy cũng có một phần công lao của hắn trong đó. Hoắc Dục Tiêu đã quen đường quen nẻo với những thứ này từ đời trước, mà ba Thẩm chỉ biết ngày ngày chuyên tâm nghiên cứu khoa học, ông không thể hành động nhanh nhạy bằng hắn được.

Hắn không phải kiểu người ân oán phân minh như Thẩm Trình Miên.

Thẩm Trình Miên không biết chuyện này, nghe Hoắc Dục Tiêu nói xong, cậu đã không còn nghĩ về chuyện của nhà họ Dương, nhưng khi nhớ đến hoàn cảnh của Dương Mặc, sự tức giận trong lòng cậu gần như không thể đè nén được nữa.

"Thật quá đáng!" Thẩm Trình Miên không nói thẳng tên của An Tử Mục, chỉ cau chặt mày, "Sao trên đời lại có loại người khốn nạn đến vậy cơ chứ?!"

Cậu đã rất tức giận trước những việc làm của An Tử Mục từ khi đọc sách, nhưng không ngờ tội ác của gã vẫn còn ẩn giấu ở những nơi mà nguyên tác không đề cập đến, tên này đúng là một thằng bại hoại nhân cách phản xã hội.

Nhìn ánh mắt bừng bừng lửa giận của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu không có ý định chen ngang, chỉ lặng lẽ rót thêm cho cậu một ly nước trái cây.

Hắn biết rất rõ Thẩm Trình Miên là một người có lòng đồng cảm cực kì mạnh mẽ, sau khi nghe được chuyện đã xảy ra với Dương Mặc, chắc chắn cậu không thể vững tâm như núi được.

Ngay từ lúc ở phòng tiếp khách, Hoắc Dục Tiêu đã nhận ra cảm xúc của Thẩm Trình Miên đang dao động, nhưng vì lo lắng cho tình hình của Dương Mặc nên cậu đã quyết định kiên nhẫn an ủi Dương Mặc trước.

Hình ảnh Thẩm Trình Miên dịu dàng giảng giải cho Dương Mặc lại hiện lên trước mặt hắn. Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi tối lại, nếu cảm xúc lúc đó của Thẩm Trình Miên là vì hắn thì cảnh tượng kia sẽ càng quyến rũ hơn nhiều.

Hoắc Dục Tiêu đặt ly nước trái cây vừa rót vào tay Thẩm Trình Miên, hắn hỏi: "Tức giận đến vậy à?"

Thẩm Trình Miên gật đầu, cậu bưng ly nước trái cây mà Hoắc Dục Tiêu đưa lên uống một ngụm rồi đặt sang một bên, "Đúng là thằng cặn bã! Bại hoại!"

Bộ dạng tức giận của cậu trông cũng dễ thương. Đôi mắt Hoắc Dục Tiêu lóe lên, hắn nghĩ thầm, có lẽ thỉnh thoảng chọc tức Thẩm Trình Miên một chút cũng rất thú vị.

Nhưng tâm trạng hiện tại của Thẩm Trình Miên không phải do hắn gây ra, đương nhiên hắn phải dỗ dành cậu rồi. Hoắc Dục Tiêu bình tĩnh nói: "Cậu muốn xử lí tên cặn bã kia thế nào?"

Thẩm Trình Miên nói không cần nghĩ: "Ném gã ta vào tù! Cái loại này phải bị ném vào tù để cải tạo!"

Chắc ngục giam cũng không cứu được gã đâu, Thẩm Trình Miên oán hận nghĩ. Loại người khốn nạn như tên điên An Tử Mục phải bị đập cho đầu thai ngược vào bụng mẹ để khỏi đi hại đời người khác, đáng tiếc là nguyện vọng này không thể thực hiện được nên cậu chỉ còn cách nuôi hi vọng rồi sẽ có một ngày An Tử Mục phải mọt gông trong tù cả đời.

Thẩm Trình Miên tiếc nuối trong lòng, lại bưng ly nước trong tay lên uống một ngụm nữa.

Nghe được câu trả lời của Thẩm Trình Miên, suy nghĩ của Hoắc Dục Tiêu hơi khựng lại. Trong lúc chờ đợi câu trả lời của cậu, trong đầu hắn đã nghĩ ra vô số cách để giúp Thẩm Trình Miên trút giận, nhưng hắn không ngờ rằng ngay cả khi cậu bực bội đến vậy, suy nghĩ đầu tiên mà Thẩm Trình Miên buộc miệng thốt ra vẫn chỉ là đưa An Tử Mục vào tù.

Dựa trên tính cách của Thẩm Trình Miên, hắn lại cảm thấy đây là một đáp án có thể dự đoán được.



Yêu cầu này thật sự hơi đơn giản, lần đầu tiên An Tử Mục dám đụng đến Thẩm Trình Miên thì gã đã chạm vào vảy ngược của hắn rồi. Theo như kế hoạch của hắn, ngục tù chỉ là nơi an nghỉ cuối cùng của An Tử Mục mà thôi, vẫn còn rất nhiều điều bất ngờ đang chờ đợi gã ở phía trước.

Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn Thẩm Trình Miên, "Ừ."

Thẩm Trình Miên cũng gật đầu, "Ở ác gặp ác!"

Thẩm Trình Miên vừa nói vừa bưng ly nước lên uống thêm một ngụm nữa.

Uống xong, Thẩm Trình Miên đột nhiên cúi đầu nhìn chiếc ly trên tay. Cậu cũng không biết Hoắc Dục Tiêu rót cho cậu loại nước gì, vị rất nồng, lại có mùi hương trái cây khá đặc biệt.

Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, Thẩm Trình Miên bỗng hoa hết cả mắt. Cậu thấy một ly nước trái cây, trông giống hệt ly nước trên tay cậu nhưng có vẻ trong hơn, còn ly cậu đang cầm thì có màu sắc khá đậm, hình như không giống nước trái cây mà trông giống loại rượu đám người Hoắc Dục Tiêu đã uống lúc nãy.

Thẩm Trình Miên ngơ ngác ngẩng đầu, "Anh Dục ơi, có phải tôi uống nhầm rồi không?"

Nghe giọng nói của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu cũng nhìn theo tầm mắt của cậu. Hắn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ly nước trên tay Thẩm Trình Miên không phải là ly nước trái cây mà hắn rót.

Đôi mày Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, hắn nhìn Thẩm Trình Miên, "Uống mấy ngụm rồi?"

"Hai... hai ngụm?" Thẩm Trình Miên mơ hồ nói. Lúc nãy cảm xúc của cậu đang dâng trào, chỉ chăm chăm mắng chửi An Tử Mục nên thật sự không để ý mình đã uống bao nhiêu ngụm rượu, nhưng lúc Hoắc Dục Tiêu vừa đặt nước trái cây vào tay cậu thì cậu chắc chắn mình không uống nhầm, chẳng qua lúc đó tức quá nên không để ý đến mùi vị, nếu không thì cậu đã nhận ra ngay từ lần đầu tiên uống nhầm rồi.

Tuy số lần uống nhầm không nhiều lắm, nhưng nãy giờ cậu vẫn cho rằng mình đang uống nước trái cây nên uống rất dũng cảm. Thẩm Trình Miên nhìn chút rượu còn sót lại dưới đáy ly, trong lòng bỗng hơi lo sợ.

"Không cần đoán," Hoắc Dục Tiêu giơ tay lên, dùng mu bàn tay của mình chạm nhẹ vào mặt Thẩm Trình Miên, giọng điệu không rõ là buồn cười hay bất đắc dĩ, "Đã có màu rồi."

Ban đầu, Thẩm Trình Miên vẫn chưa nhận thấy có gì bất thường, nhưng sau khi bị Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng chạm lên mặt, cậu lại có cảm giác hơi ấm trên mặt mình đang dần dần lan rộng ra từ nơi vừa bị hắn chạm đến.

"Vậy à?" Thẩm Trình Miên chớp mắt, cậu giơ tay đặt lên trán, lắc lắc đầu, như thể đang vui mừng đến bất ngờ, "Chắc là tôi không say đâu, không có cảm giác gì hết."

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu di chuyển từ gương mặt đỏ bừng sang đôi mắt sáng long lanh của cậu: "Đa số những người say đều không chịu thừa nhận là mình đang say."

Thẩm Trình Miên lắc đầu, phản bác: "Trang Tử không phải là cá, sao biết rằng cá vui hay không (*)? Cậu không phải tôi, làm sao cậu biết được tôi có say hay không chứ?"

(*) Một câu trong bài học về ba chú cá của Trang Tử.

"Vốn không chắc lắm..." Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu chằm chằm, "Nhưng bình thường cậu sẽ không nói chuyện như thế."

"Tôi của hôm nay không giống tôi của ngày xưa, cũng không giống tôi của ngày mai," Thẩm Trình Miên nói bằng giọng điệu thâm trầm, "Ai rồi cũng thay đổi."

Hoắc Dục Tiêu day day trán, cảm thấy hơi buồn cười. Hắn chưa từng nghĩ Thẩm Trình Miên khi say lại thành ra như thế này.

Cuối cùng hắn chỉ hỏi: "Có choáng đầu không?"

Thẩm Trình Miên cẩn thận tự cảm nhận rồi nhíu mày nói: "Bảo kiếm sắc nhờ mài ra, hoa mai thơm nhờ thống khổ trong buốt giá. Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần để trong lòng."

Vậy là có choáng đầu.

Hoắc Dục Tiêu gật đầu, hắn đứng dậy bước ra khỏi sảnh phụ, giơ tay gọi một người phục vụ đến dặn dò vài câu.

Sau khi quay lại, hắn nhận ra Thẩm Trình Miên vẫn đang ngồi ở tư thế cũ, nhưng ánh mắt của cậu lúc này không còn tỉnh táo như trước nữa. Hoắc Dục Tiêu dời mắt xuống, lập tức nhìn thấy chiếc ly vốn vẫn còn sót lại một ít rượu trên bàn giờ đã hoàn toàn cạn sạch, Thẩm Trình Miên thì đang cầm một chai rượu đã khui nắp trên tay, không rõ đã uống bao nhiêu rồi.

Hoắc Dục Tiêu khẽ nhíu mày, hắn bước đến tịch thu chai rượu trong tay Thẩm Trình Miên, nhẹ nhàng búng lên trán cậu, "Phải có người trông coi cậu mới chịu ngoan ngoãn đúng không?"

Hắn chỉ vừa mới rời đi một chút đã lén lút uống rượu rồi.

Thẩm Trình Miên nhíu mày, giọng điệu bất mãn, "Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cậu nói ai phải có người trông coi hả?"

Mặc dù cậu say đến quắc cần câu nhưng vẫn không quên thêm danh ngôn vào phía trước. Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, tính khí cũng dữ dằn quá nhỉ.

"Nói cậu." Hoắc Dục Tiêu nói.

"Muốn giết người ta chẳng lẽ lại không có cớ hay sao (*)!" Thẩm Trình Miên trừng mắt.

(*) Câu nói của Lý Khắc, một vị tướng nước Tấn thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc. Ý là nếu đã muốn buộc tội người khác thì không cần lý do gì cả =)))

Tới nữa rồi.



Hoắc Dục Tiêu cười khẽ, thương lượng với con ma men kia: "Lên tầng trên nghỉ ngơi nhé?"

Con ma men đánh giá hắn từ trên xuống dưới, như thể đang xem thử người này có đáng tin hay không.

Hoắc Dục Tiêu để mặc cậu nhìn.

Tốt nhất là Thẩm Trình Miên nên nhận ra hắn, nếu không thì có lẽ hắn phải sử dụng một vài biện pháp khác để có thể thuận lợi mang người lên tầng trên.

Đến lúc đó người mất mặt cũng không phải là hắn.

"Anh Dục."

Tốt lắm, vẫn có thể nhận ra hắn. Hoắc Dục Tiêu rất hài lòng, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn đột nhiên cứng ngắc.

Thẩm Trình Miên đưa tay nhéo nhéo mặt hắn, xúc động nói: "Giống quá đi à, đúng là Hoắc Dục Tiêu của tôi rồi này."

"Thẩm Trình Miên." Hoắc Dục Tiêu hơi nheo mắt lại, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên Thẩm Trình Miên một cách nghiêm túc như vậy.

Vẫn là Thẩm Trình Miên, nhưng hiện tại là phiên bản sắp bị bay mất một cánh tay.

Mặc dù lúc này suy nghĩ của cậu hơi hỗn loạn, nhưng nhờ trực giác con người khi đối mặt với nguy hiểm, Thẩm Trình Miên lập tức rút tay về.

"Không thể sờ, không thể sờ," Thẩm Trình Miên lắc đầu, tự ép bản thân tỉnh táo, "Hoắc Dục Tiêu là người mà mày có thể tự tiện sờ à?"

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động.

Nghe Thẩm Trình Miên tự lẩm bẩm một mình cũng rất thú vị.

"Tôi dẫn cậu đến một chỗ, được không?" Hoắc Dục Tiêu thương lượng với cậu.

Ở đây người qua kẻ lại, hắn không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng say xỉn của Thẩm Trình Miên.

"Đi đâu cơ?" Thẩm Trình Miên hỏi.

Hoắc Dục Tiêu không muốn giải thích với một con ma men, hắn hỏi Thẩm Trình Miên: "Tôi là ai?"

Thẩm Trình Miên trả lời ngay lập tức: "Hoắc Dục Tiêu."

Hoắc Dục Tiêu hơi nhếch môi, "Hoắc Dục Tiêu dẫn cậu đến một chỗ, có đi không?"

Thẩm Trình Miên đứng lên, "Đi."

Hành động này của cậu khiến Hoắc Dục Tiêu rất hài lòng, hắn thuận lợi mang người lên tầng hai. Người phục vụ vừa nãy đã đứng đợi sẵn ở cửa phòng, thấy Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên đi lên, anh ta vội vàng bước đến định đỡ lấy Thẩm Trình Miên nhưng đã bị ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu cản lại.

"Đem canh giải rượu lên, ở đây không cần canh gác." Hoắc Dục Tiêu vừa nói vừa mang Thẩm Trình Miên vào phòng sau khi nhận lấy chìa khóa từ tay người phục vụ.

Người phục vụ gật đầu đồng ý, đi xuống tầng dưới lấy canh giải rượu.

Không còn người nào khác, Hoắc Dục Tiêu cũng không kiêng dè gì nữa, hắn lập tức bế thẳng cậu lên, đi vào trong phòng rồi đặt cậu xuống giường.

Thẩm Trình Miên lúc say xỉn đi đứng còn không vững nên cậu gần như phải nhờ hắn đỡ lên. Nếu không phải vì Hoắc Dục Tiêu nghĩ cho mặt mũi của Thẩm Trình Miên thì hắn đã bế thẳng cậu lên từ khi ở tầng dưới rồi.

Sau khi nằm xuống giường, Thẩm Trình Miên có vẻ hơi choáng váng, cậu dụi dụi mắt, cứ nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu nhưng không nói lời nào.

Hoắc Dục Tiêu không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, hắn đối mặt với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, hai người nhìn nhau trong chốc lát. Hình như Thẩm Trình Miên bị men say xộc lên não, cậu rất muốn ngủ, nhưng vẫn chưa ăn canh giải rượu, nếu bây giờ ngủ luôn thì lúc cậu tỉnh dậy chắc chắn sẽ đau đầu.

Hắn đành phải tìm đề tài nói chuyện với cậu, "Sao không hùng hổ như lúc ở dưới nữa?"

Thẩm Trình Miên chớp mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng.

"Tôi chóng mặt quá."

Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên, nghe như đang nũng nịu.

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi tối lại, hắn thử giúp cậu nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK