• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng vĩ cầm dìu dặt của ca khúc “ Je ne pourrais jamais t’oublier” vang lên như thêu vào không gian yên tĩnh từng nốt nhạc da diết và gợi cảm. Tiếng nhạc vừa nũng nịu vừa ngây thơ, lại vừa quyến rũ nữ tính khiến lòng người như lắng như chìm, sâu rất sâu, vấn vương mãi không nỡ xa rời…

Bìa chiếc đĩa than đặt ngay ngắn cạnh máy phát nhạc, tiếng nhạc từ đĩa than cổ điển bao giờ cũng mang lại cảm giác hoài niệm cho người thưởng thức. Trên bìa đĩa là một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc đen suôn mượt được bện nhẹ nhàng rủ xuống bờ vai thon thon, một đóa Bạch trà cài trên mái tóc đen tuyền ấy, gương mặt thanh khiết, làn da trắng ngần, đầu mũi thon thả, đôi mắt to tròn trong sáng với hàng mi cong vút đang ôm một chiếc đàn vĩ cầm bằng gỗ ngồi cạnh một tấm rèm cửa bằng nhung đỏ, bên dưới chỉ điền một chữ “Ân”…

Nhấc chai Chilvas đã cạn gần hết lên, Khang Kiều rót vào chiếc ly pha lê có tạo hình như một bông hoa Tulip thứ chất lỏng màu vàng như mật, mái tóc xõa xuống trước gương mặt đã trút hết lớp phấn son trang điểm, nhìn cô lúc này trẻ hơn rất nhiều, lại phảng phất nét ngây thơ…dường như có những điều thời gian không thể lấy mất.

Trời đã sáng rồi…

Một ngày mới tại London lại bắt đầu với dòng xe hối hả trên đường và dòng người đan xen vào nhau…Còn Khang Kiều thì vừa nghe nhạc, vừa từ từ nhấm nháp vị cay nồng của Chilvas…

Tiếng nhạc đang dịu dàng, bỗng nhiên lại day dứt cào xé…Điệp khúc quen thuộc biến tấu khác biệt, dữ dội như tiếng sóng biển ào ạt xô bờ, khiến cho Khang Kiều lặng người đi…

Tiếng nhạc….như thể tiếng lòng của cô…!

Đêm hôm qua trở lại khách sạn, cho dù thân thể bỗng nhiên sao cảm thấy mệt mỏi đến thế…mà cô lại không thể nào ngủ cho yên giấc được. Ánh mắt day dứt hờn trách của người đàn ông đó, cùng hình ảnh anh quay lưng bỏ đi, để mặc cô lại trên con đường rộng xa lạ….ám ảnh cô chua xót cả trong giấc mơ…

Vị rượu chợt trở nên nhạt nhẽo…Khang Kiều đặt chiếc ly vẫn còn đầy một nửa xuống bàn, ánh mắt vô thức lướt qua bìa đĩa nhạc, rồi dừng lại tại bàn trang điểm.

Tờ giấy ghi số điện thoại của người phụ nữ mà cả đời này Khang Kiều đã nghĩ cô sẽ không bao giờ muốn gặp lại ấy nằm trơ tráo trên bàn…Câu hỏi dằn vặt trong suy nghĩ của Khang Kiều không ngừng vang lên…


“Tất cả sự thật nằm ở đây, nhưng có lẽ bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa!”

“Ý anh nói vậy…là sao?”

Một thoáng bị động, Khang Kiều không kìm được nhặt tờ giấy ấy lên…Không ngừng được nhìn chằm chằm vào dòng số ở nơi ấy…

Rồi một thoáng nóng vội, Khang Kiều cũng chẳng biết tại sao mình lại có thể quyết định nhanh tới như thế, đến khi cô kịp nhận ra thì điện thoại cũng đã được kết nối rồi…

Chẳng có thời gian cho sự hối hận, khi mà đầu bên kia đã bắt máy…rất nhanh.

Thanh âm quen thuộc vang lên, hay đúng hơn là giọng nói mà cô chẳng thể nào quên được vọng vào điện thoại:

_ Xin hỏi ai vậy?

Khang Kiều không biết bắt đầu thế nào, hay phải nói ra sao? Chẳng lẽ lại nói “Xin chào! Cô còn nhớ tôi không? Tôi là Khang Kiều! Là người mà cách đây hơn 5 năm cô đã ngủ cùng bạn trai của tôi ấy mà!”.

Vì không thấy tiếng trả lời, đầu dây bên kia lại lần nữa lên tiếng, có chút cao giọng hơn trước…

_ Xin hỏi ai vậy?

Tiếng hít vào rất sâu, Khang Kiều khẽ hắng giọng…rượu làm cho cô càm thấy khát chăng?

_ Ừm….Chào buổi sáng! Amy!

Đầu dây bên kia truyền đến sự im lặng.

Có lẽ người ở đầu dây kia cũng không thể ngờ được có một ngày sẽ nhận được điện thoại của cô….một thoáng im lặng khó xử dài đằng đẵng trước khi Amy bật ra tiếng hỏi vừa ngờ vực, vừa bối rối.

_ Là…Khang….Kiều, phải không?

_ Phải! Là tôi! Lâu rồi không gặp!

“Mày đang nói cái quái gì vậy cơ chứ? Tại sao đối với người đáng lẽ phải giận tới thấu xương thấu tủy này lại có thái độ bình tĩnh tới vậy?

Khang Kiều có lẽ cũng không hiểu nổi mình nữa….!

_ Thật sự là cậu đúng không?

Khác hẳn với sự bình lặng của Khang Kiều, giọng nói kia lại quá mức nóng vội, tưởng như thể sau bao nhiêu thời gian đã tìm lại được điều tưởng như không bao giờ gặp lại được nữa!

_ Ừ…là tôi!

_ Cậu đã quay trở về rồi sao? Tại sao tới tận bây giờ cậu mới quay trở về? Tại sao tới tận bây giờ cậu mới liên lạc với mình! Cậu có biết bọn mình đã tìm cậu vất vả thế nào không?

Giọng Amy vang lên dữ dội, khiến cho Khang Kiều có chút ngạc nhiên…

“Cô ta…thế này là đang tức giận với mình sao?”

_ Bọn mình! Và cả Kiến Hào nữa đã vất vả tới mức nào để tìm cậu! Vậy mà cậu cứ thế biến mất 5 năm trời! Biệt tích! Như thể chưa từng tồn tại! Cậu có biết bọn mình đã ân hận thế nào không?

_ Tìm…tôi?

Khang Kiều ngờ vực hỏi lại, đột nhiên một cơn sợ hãi ngấm ngầm dâng lên trong huyết quản…

_ Cậu…tìm tôi có chuyện gì?

_ Để giải thích về hiểu lầm năm đó!

Câu trả lời tựa như sét đánh, khiến cho Khang Kiều có chút choáng váng.

_ Hiểu…lầm?

_ Phải! Khang Kiều à! Năm đó bọn mình vốn định trêu chọc Kiến Hào. Cũng tại bọn mình, thời đó quá mức nông nổi! Bọn mình lúc đó đều thắc mắc, không hiểu người con gái thế nào mà lại có thể làm cho một Kiến Hào nức tiếng phong lưu đa tình yêu tới say đắm như vậy? Rồi bọn mình cá cược nhau, xem thử nếu như để bạn gái của Kiến Hào nhìn thấy cậu ấy trên giường người con gái khác sẽ có phản ứng thế nào…

_ Vốn dĩ bọn mình chỉ là đùa vui thôi! Bọn mình  muốn quay lại cảnh đó mục đích để trêu đùa thôi vì dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi…Nào ngờ cậu vừa thấy đã vội vàng bỏ đi, bọn mình lúc đó còn chưa kịp phản ứng, chạy theo thì cậu đã lên taxi đi mất. Kiến Hào thì bị chuốc say ngủ chết mê mệt có biết gì đâu…đến tận chiều tối muộn cậu ấy mới tỉnh lại, nghe bọn mình nói liền tái mặt, không kịp biết trời trăng gì vùng chạy đi tìm cậu…Nhưng cậu đã bỏ đi rồi! Ngày hôm sau thì một toán người tới dọn đồ đạc của cậu đi…nói cậu sẽ…không bao giờ trở về nữa!

Khang Kiều câm lặng, từng câu từng chữ của Amy như đâm từng nhát trí mạng vào trái tim cô.

_ Khang Kiều…Nếu như cậu không tin mình có thể đưa cho cậu số liên lạc của những người khác tại khoa Luật Havard năm đó để cậu kiểm chứng! Kiến Hào thật sự rất yêu cậu, bọn mình chưa bao giờ thấy cậu ấy suy sụp tới như thế…Đi mọi nơi để tìm cậu, gần như phát điên lên rồi! Một người cao ngạo như cậu ấy trở nên tiều tụy tới như vậy…Bọn mình cũng không ngờ trò đùa của bọn mình lại trở nên tồi tệ tới như vậy! Khang Kiều….bọn mình thật sự xin lỗi! Không ngờ phải chờ tới tận bây giờ để giải thích cho cậu….Bọn mình cũng gắng tìm cậu khắp nơi nhưng không thể tìm thấy….Bọn mình biết là muộn màng…nhưng mà….Mình xin lỗi cậu! Xin lỗi Kiến Hào!

CẠCH!

Tiếng điện thoại rơi xuống nền gỗ vang lên khô khốc…Khang Kiều thở hắt ra….từ từ trượt xuống…

Hiểu…lầm?

Trò…đùa…?

Suốt 5 năm qua…?

Hóa ra…chỉ là trò đùa ư?

Khang Kiều cắn chặt đôi môi mình tới mức bật máu…trong đầu cô chợt như vọng tới hàng ngàn, hàng ngàn lần những câu nói ấy của Kiến Hào.

“Anh chưa từng lừa dối em!”

“Anh không bao giờ làm gì có lỗi với em!”

“Anh cố giải thích cho em nhưng em không nghe!”

“Em có thể một lần gạt bỏ kiêu hãnh của mình mà nghe anh giải thích…chỉ một lần thôi! Được không?”

“Được! Chúng ta chia tay!”

Một tiếng nổ lớn tới kinh hoàng trong đầu Khang Kiều, cô vội vàng bật dậy…

Kiến Hào...!

Em…em xin lỗi!

Em xin lỗi!

***

Chiếc xe Taxi chưa kịp dừng lại, Khang Kiều đã vội vã lao xuống. Cô chạy hộc tốc vào khách sạn nơi Kiến Hào ở, cuống cuồng hỏi lễ tân tới mức cô gái người Anh ấy cũng hoảng hốt theo cô.


_ Tôi cần gặp Lưu Kiến Hào! Tôi là Khang Kiều! Phiền cô nói với anh ấy tôi muốn gặp anh ấy!


Đáp lại sự vội vã của Khang Kiều, nữ tiếp tân mỉm cười đầy ngại ngùng, khó xử lên tiếng…


Hóa ra…chỉ là trò đùa ư?


****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK