"Câm miệng" Cái gì cũng không hiểu? Tiểu béo tặc đó lanh lợi thật sự, còn biết tiểu nghiệt đồ là độc đinh mầm của Tiêu Dao Phong, Thiện Đức chân quân lúc ấy bị dỗi đến thật muốn nghịch lời thề, thu một trăm tám mươi cái đệ tử: "Ta nói cho con biết, con phải nhớ kỹ trong lòng cho ta, Tiêu Dao Phong là của ta, ta mới là phong chủ của Tiêu Dao Phong."
Hàn Mục Vi nghe vậy liên tục gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, ngài là chủ nhân của Tiêu Dao Phong, điểm này không thể nghi ngờ" Nhưng cũng chỉ là hiện tại, không lâu sau trong tương lai chờ ngài Hóa Thần, Tiêu Dao Phong khẳng định sẽ đổi chủ, nàng đang nỗ lực để tiếp vị.
"Hừ" Thiện Đức chân quân rốt cuộc cảm nhận được tâm tình của ma quỷ hoàng đế của hắn: "Muốn Tiêu Dao Phong cũng phải chờ ngươi thành tựu Nguyên Anh lại nói."
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài thì điểm này hắn hiểu, nhưng tiểu nghiệt đồ có xuất phát điểm quá cao, hắn thật đúng là sợ nàng sẽ đua đòi. Ngẫm lại sọ não đều đau, lúc trước sao hắn không có việc gì lại thu cái đệ tử cho chính mình đâu? Khẳng định là ngày lành quá lâu rồi, quỷ mê tâm hồn.
"Ngài nói đúng, con nhất định sẽ không ngừng cố gắng."
Sau nửa canh giờ, Hàn Mục Vi rốt cuộc bình yên ra phá trúc ốc, đào đào lên lỗ tai còn đang ầm ầm vang, lại xem ngọn núi này đầy hoa cỏ cây cối, cảm giác nhân sinh như diễn, ăn no mặc ấm toàn dựa dũng khí.
Chậm rì rì mà đi xuống sườn núi, nàng suy nghĩ một cái vấn đề rất nghiêm trọng: "Bồ Bồ, ngươi nói lão tổ tông sẽ không dạy Tiểu Nhị Bàn đến thiếu tâm nhãn giống như nàng đi?" Không có lão tổ tông chỉ lộ, Tiểu Nhị Bàn không có khả năng sờ tới Tiêu Dao Phong.
"Cái này rất khó nói" Nó lại cảm thấy Tiểu Nhị Bàn Bàn rất lợi hại, ít nhất mồm mép khẳng định nhanh nhẹn, bằng không cũng sẽ không làm Thiện Đức chân quân tức giận giống như ếch đồng: "Bất quá có một chuyện có thể xác định, Tiểu Nhị Bàn sẽ có lúc đến nơi này."
Những trận pháp trên Tiêu Dao Phong có thể ngăn trở vô số người, nhưng khẳng định ngăn không được Chung Ly, phải biết rằng Chung Hiểu bí cảnh đều là của nhà nàng, người Chung gia có thiên phú phi thường ở trận pháp tạo nghệ mà người bình thường khó có thể so được.
"Điểm này ta cũng rõ ràng" Hàn Mục Vi đi đến động phủ, cúi đầu xem trên mặt đất trơn bóng, một cây cỏ cũng chưa có, không khỏi cười: "Xem ra nơi này của ta cũng bị đặt chân qua."
Tiến vào động phủ, thạch ốc tuy rằng đầy bụi nhưng rất ít. Ra thạch ốc đi vào tiểu viện, nguyên bản tiểu viện trống rỗng lại xuất hiện hai cây vân linh trà thụ cao nửa người, Hàn Mục Vi đến gần ngắt một mảnh nộn diệp bỏ vào trong miệng, nhàn nhạt chua xót chậm rãi xâm nhập khoang miệng, trong lòng ngọt ngào: "Tiểu Nhị Bàn nhà ta vẫn là cái tiểu nam ấm áp đâu."
Khom lưng trảo lấy một ít đất đen, đem thổ linh lực tinh thuần giàu có sinh cơ dung nhập trong đất, đất đen trong tay dần dần có ánh sáng, liền dường như bị tẩm dầu vậy.
Hàn Mục Vi đem đất chia thành hai, phân biệt phóng tới hệ rễ của hai cây trà, lập tức cây trà nhanh chóng bắt đầu nảy mầm, thân cao, lá rụng, tiếp theo lại bắt đầu một vòng sinh trưởng mới, vòng đi vòng lại bảy lần mới chậm rãi ngừng lại. Nguyên bản cây trà cao nửa người cũng trường cao bằng người, cành khô có vẻ mạnh mẽ, nhan sắc của phiến lá cũng thâm một chút.
Tự lúc bắt đầu luyện hóa tức nhưỡng, thổ linh lực của nàng cũng đã xảy ra một tia biến hóa, trở nên giàu có sinh cơ, này đại khái muốn quy công với đặc tính của thần thổ tức nhưỡng. Ra tiểu viện, tiến vào luyện võ trường, Hàn Mục Vi quay đầu nhìn nhìn mấy khối cự thạch trái phải xuất hiện thêm, mặt ngoài cự thạch có thể nói là vỡ nát, không phải bị phong hóa, mà như là bị đập lâu dài.
"Tiểu Nhị Bàn hẳn là đã từng ở đây" Tiểu Thiên Bồ suy đoán rất có thể là vẫn luôn ở tại nơi này, thẳng đến Thiện Đức chân quân trở về mới rời đi: "Vi Vi Nhi, ngươi nhìn đối diện đi."
Trên vách Vô Phong Nhai một cái tiểu mập mạp đang cõng một cái giỏ tre chứa đá đang leo lên, Hàn Mục Vi tuy nhìn không tới mặt của tiểu mập mạp nhưng nàng biết đó chính là Tiểu Nhị Bàn nhà nàng. Tuy rằng mới bảy tuổi, ngắn tay ngắn chân nhưng nhìn động tác, hắn hẳn là đã quen leo núi.
Hàn Mục Vi cũng không có qua quấy rầy, tuy đau lòng đến lợi hại nhưng nàng rất rõ ràng hiện tại hắn chảy mồ hôi chịu khổ đều là vì ở Tu Tiên giới tàn khốc này có thể lâu dài mà tồn tại.
Hòn đá dưới chân của tiểu mập mạp buông lỏng rơi xuống, một chân không có chống đỡ, cả người mất cân bằng, theo đó rơi xuống hơn một trượng, bất quá thực mau hắn liền tìm được một chỗ khác để chống đỡ, liền xem đều không xem mà tiếp tục leo lên. Hàn Mục Vi nhìn một màn này rất là vui mừng, có lẽ tính dai của Tiểu Nhị Bàn so kỳ vọng của nàng còn cao hơn nhiều.
Xoay người về thạch ốc thu thập một phen, chờ đến lúc tiểu mập mạp ở Vô Phong Nhai dỡ xuống giỏ tre trên người, Hàn Mục Vi mới ngự kiếm đi Vô Phong Nhai.
Tiểu Nhị Bàn Hàn Mục Dương mới vừa hoàn thành phần luyện thể của hôm nay, trên người có mấy chỗ trầy da, pháp y đã bị mồ hôi tẩm đến ướt nhẹp, cả người vừa ê ẩm vừa đau. Bất quá liền tính là như vậy thì lão tổ tông nhà hắn cũng không buông tha hắn, còn không ngừng thúc giục hắn, làm hắn luyện phương pháp phụ trợ rèn thể.
Tay chân cùng sử dụng mà bò dậy, làm cái tư thế kéo duỗi cổ quái, liền kém đem chính mình thật sự cuộn thành một cái thịt viên. Cũng may tuổi tác của hắn nhỏ, xương cốt mềm, những tư thế này làm cũng không phải rất khó: "Lão tổ tông, có thể làm cái tiếp theo không?"
"Lại kiên trì một hồi" Chung Ly đã sớm phát hiện Hàn Mục Vi, bất quá nha đầu đó không lại đây, nàng cũng coi như không nhìn thấy, chờ Tiểu Nhị Bàn kết thúc tác nghiệp ngày hôm nay lại thả tỷ đệ bọn họ hội tụ "Tu sĩ nếu chỉ chú trọng tu vi không chú trọng rèn luyện thân thể thì cũng sớm chết mệnh, tỷ tỷ con cũng có luyện thể."
Tiểu Nhị Bàn cắn răng kiên trì, hắn đương nhiên biết tỷ tỷ có luyện thể, thạch tràng phía sau Tiêu Dao Phong hắn lại không phải chưa thấy qua, chẳng qua hiện tại hắn còn không ôm những cái đó cục đá nổi.
Hàn Mục Vi thật sự không nghĩ tới lão tổ tông nhà nàng tàn nhẫn đến như vậy, nhìn Tiểu Nhị Bàn lại đem chính mình biến thành bộ dáng như vậy, nàng đều có chút không hiểu nếu đã luyện thể, tại sao Tiểu Nhị Bàn nhà nàng vẫn là nhiều thịt đô đô như vậy?
"Phỏng chừng là ăn quá nhiều" Tiểu Thiên Bồ có thể hiểu tâm tư của Chung Ly, nghiêm khắc yêu cầu Tiểu Nhị Bàn Bàn luyện phương pháp phụ trợ rèn thể như vậy, đại khái là lo lắng hắn sẽ biến thành người cao lớn thô kệch "Lão tổ tông nhà ngươi thật là chu đáo mọi mặt."
Làm xong một động tác cuối cùng, Tiểu Nhị Bàn cùng giống hình chữ X mà nằm xải lai trên mặt đất, động đều bất động. Chung Ly từ Tụ Hồn Đăng bay ra tới, chống eo nhìn xuống tiểu tể tử nằm trên mặt đất giả chết: "Con không đứng dậy?"
Nàng hiện tại đặc biệt may mắn chính mình cả đời chưa thu đồ đệ, bằng không đồ đệ khẳng định không chết ở trong tay người ngoài. Nếu không phải sợ tiểu phì nhãi con này sau khi lớn lên sẽ thô kệch xấu xí, là tổn hại hình tượng của nàng cùng Tiêu lang thì nàng cũng sẽ không buộc hắn tu phương pháp phụ trợ.
Tiểu tể tử nằm xoài trên mặt đất nhắm hai mắt, lông mi nhỏ dài nồng đậm run đều không run một chút, một cái miệng nhỏ nói: "Bản nhân đã chết, có việc thắp hương." Hiện tại hắn chính là một bãi bùn lầy, thỉnh đừng làm bùn lầy rời đi đại địa.
Chung Ly nhìn tiểu vô lại trên mặt đất, không ngừng nhắc nhở chính mình tên này không phải đồ đệ, đây là hậu bối huyết mạch của chính mình: "Con thật sự không đứng dậy?"
"Lâm chung di ngôn, người chết không thể nói chuyện" Tiểu mập mạp nghiêng đầu, hoàn toàn nhắm lại miệng.
Hàn Mục Vi nghe đồng âm thanh thúy, chậm rãi đến gần, xem xét một cái tiểu tử béo núc nằm trên mặt đất, Luyện Khí bốn tầng, căn cơ thật sự vững chắc, sau chắp tay hướng tới Chung Ly khom lưng: "Mục Vi gặp qua lão tổ tông, vất vả ngài."