"Tí tách.."
Một giọt nước lạnh thấu tâm nhỏ ở chóp mũi của Hàn Mục Vi, nàng duỗi tay sờ sờ, ngửa đầu nhìn về phía đỉnh động: "Bồ Bồ, nhìn này còn có đồ vật khác hay không, nếu không có chúng ta liền đi" Nơi này không có băng linh châu cùng Băng Cực Hàn linh tuyền, phỏng chừng băng thực mau liền phải hòa tan, lớp băng dày như vậy mà nện xuống cũng phải mất một đoạn thời gian.
"Không có" Tiểu Thiên Bồ hóa thành bồ đằng trở lại quấn trên đầu của Hàn Mục Vi: "Chúng ta đi qua bên phải của huyệt động nhìn xem, bên này rất sạch sẽ không giống như là ổ rắn."
"Được rồi" Hàn Mục Vi rời khỏi động băng này vận khởi linh lực đạp lưu vân ủng, không đến mười lăm phút liền huyệt động bên phải, theo bản năng nghẹn khí: "Hôi quá" Đóng khứu giác, sau chậm rãi đến gần, "răng rắc" một tiếng, nàng nâng lên chân, dưới chân là nửa cây xương đùi màu xám trắng, xương khô giống loại này của nhân loại còn có rất nhiều, bất quá đều là tàn khuyết: "Nơi này hẳn là ổ của nó."
"Bên góc kia da rắn đã bị lột" Tiểu Thiên Bồ biến ảo thành nhân ngồi ở trên vai Hàn Mục Vi, dùng hai mảnh lá xanh che mũi của mình, nhìn toái cốt rơi rụng ở khắp nơi: "Đúng là không ít tu sĩ chết trong bụng nó."
Hàn Mục Vi nhảy lên né phân rắn trên mặt đất, đi vào góc lấy ra côn sắt khơi mào một cái túi trữ vật bị đè ở dưới da rắn: "Bồ Bồ, hỗ trợ nhìn xem túi trữ vật này có vấn đề không?" Chủ yếu là nàng sợ gặp gỡ cô hồn dã quỷ, tuy rằng không sợ đoạt xá nhưng lại có cảm giác không thoải mái.
Tiểu Thiên Bồ chỉ nhìn thoáng qua: "Không có vấn đề" Túi nhìn qua rất tinh tế, hẳn là có của cải.
"Vậy là tốt rồi" Vì tiền, Hàn Mục Vi tự nhận là không sợ dơ cùng mệt, tỉ mỉ mà đem này ổ răn lục lọi một lần, thu hoạch đúng là không ít, mười một cái túi trữ vật, hai cái nhẫn trữ vật. Ra ổ rắn Hàn Mục Vi đối với mấy thứ này làm hơn mười cái thanh khiết thuật còn chưa đủ, lại dùng thủy đem chúng nó giặt sạch một lần lại một lần, mới bắt đầu xem đồ vật bên trong: "Phát tài."
Đây là nhị thế tổ nhà ai? Hai cái nhẫn trữ vật đều không khác nhau biệt lắm, bùa chú, linh đan, pháp khí cơ bản đều bị tiêu hao hết, nhưng linh thạch lại còn dư lại không ít, Hàn Mục Vi cầm một khối thượng phẩm linh thạch nhìn: "Có khả năng là chưa kịp dùng."
Tiểu Thiên Bồ đứng ở một bên, hai con mắt cũng cười cong: "Con rắn này đột nhiên toát ra tới, người bình thường đều sẽ kinh hoảng thất thố, huống hồ tu sĩ có thể tiến Chung Hiểu bí cảnh có tu vi đều không cao, ngẫm lại như vậy thì bọn họ chết ở đáy hồ cũng không oan."
Nói chuyện, Hàn Mục Vi đã đếm xong linh thạch: "Thượng phẩm linh thạch có một trăm bảy mươi hai khối, trung phẩm linh thạch có một ngàn hai trăm hai mươi mốt khối, hạ phẩm linh thạch có năm ngàn không trăm linh bốn khối, ha ha.. phát tài phát tài" Trách không được lão nhân thích phản đánh cướp, làm một lần phất nhanh.
Đem linh thạch thu vào nhẫn trữ vật của mình, nàng lại bắt đầu sửa sang lại đồ vật: "Linh đan trừ bỏ Tích Cốc Đan cơ bản đều dùng không được, linh dược còn có thể dùng bảy cây, bùa chú.." Hàn Mục Vi nhìn ít ỏi mấy trương trong tay, không cấm lắc đầu thầm than: "Đều là đua quá mệnh, chỉ tiếc.."
Pháp trận phỏng chừng chưa kịp bố trí nên dư lại không ít, bất quá nàng dỡ trận pháp nhất, mơ hồ nhìn một chút, liền đem chúng nó đều thu vào một cái túi trữ vật.
"Các tông môn đều có" Hàn Mục Vi lay ngọc giản, thân phận ngọc bài, pháp khí rồi mấy cái lung tung rối loạn đồ vật, xem xét xong ngọc giản, cũng không tìm được cái gì có giá trị: "Di.." Xả ra một trương phá da thú: "Đây là cái gì?"
Thấy mấy đường ngoằn ngoèo này, Hàn Mục Vi lấy ra tấm da thú mà Mộc Nghiêu phía trước cho nàng, đem chúng nó để ở cùng nhau: "Bồ Bồ, ngươi mau xem, bản đồ của hai tấm da thú này có thể liền nhau."
Nói thật ra vào bí cảnh thì tranh đoạt tài nguyên tu tiên đều là phụ, giữ được mạng nhỏ mới là chính, cho nên Mộc Nghiêu cho nàng trương da thú này nàng căn bản cũng chưa để ở trong lòng. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một trương, lòng nàng liền có chút linh hoạt.
"Ba cái xà du tuyến này hẳn là cái hồ cong cong kia" Tiểu Thiên Bồ chỉ vào nơi trước mũi chân nó: "Nhưng mà cái huyệt động này lại không có ghi lại."
Ngón tay Hàn Mục Vi chỉ vào bụi cỏ gần ba cái xà du tuyến: "Đây hẳn là chỗ ra khác của hồ?"
"Hẳn là, phía trước nếu không phải hắc xà ngăn trở phỏng chừng chúng ta đều đã đi ra ngoài" Tiểu Thiên Bồ ngửa đầu nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Vi Vi Nhi, chúng ta cần phải đi" Hắc xà đã chết, thực mau nơi này liền không an toàn.
"Ừa" Hàn Mục Vi thần niệm vừa động liền đem đồ vật trên mặt đất thu vào một cái túi trữ vật, sau khi nhớ bản đồ trên da thú liền đem chúng nó thu vào nhẫn trữ vật, sau hướng tới phương hướng kia đi đến: "Động băng bên kia không sai biệt lắm nên sụp.."
"Ầm vang.."
Lời nói còn chưa nói xong, Hàn Mục Vi liền nghe được thanh âm động băng sụp đổ, vận khởi linh lực bay vút ra huyệt động, tay phải cầm Long Chiến Kích nhanh chóng theo dòng nước bơi lội, càng tiếp cận chỗ ra, dòng nước càng nhanh. Bơi không đến một nén nhang, Hàn Mục Vi rốt cuộc thấy được một sợi ánh sáng, hai chân đong đưa càng thêm nhanh: "A.."
"Phốc.." Bị nước bắn ra suối nguồn có đường kính không đến hai mét, Hàn Mục Vi rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời, so với hồ kia thì cái này chỉ có thể gọi là suối, lên bờ, Tiểu Thiên Bồ ở cổ nàng liền trở về Thần phủ.
Nhìn mạn nhân thân thảo trên bờ, Hàn Mục Vi xác định đây là bụi cỏ được vẽ trên da thú: "Bồ Bồ, nhìn xem nơi này có tình huống như thế nào?" Thân ở bí cảnh, hiện nay tình huống lại không rõ, nàng cũng không dám tùy tiện dùng thần thức xem xét.
"Đây là một bụi cỏ" Tiểu Thiên Bồ chỉ thị Hàn Mục Vi: "Ngươi đi về phía trước một km liền có thể đi ra ngoài."
"Minh bạch" Có Tiểu Thiên Bồ ở, Hàn Mục Vi ở trong bụi cỏ đi lại cũng không phiền toái, cho nên nàng cũng không chuẩn bị ngự kiếm phi hành. Ra bụi cỏ chính là một mảnh núi non, nàng cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiến vào trong núi.
"Sàn sạt.."
Hai chỉ con thỏ từ bên người chạy qua, Hàn Mục Vi tận lực phóng nhẹ bước chân, nhanh chóng bò lên núi, nàng muốn ra khỏi mảnh núi non này, nhưng thường thường luôn không được như mong muốn.
"Miêu ngao.."
Một tiếng mèo kêu tương đương thảm thiết theo gió truyền đến bên tai Hàn Mục Vi, có lẽ mèo kêu quá tê liệt, nàng không cấm cả người rùng mình: "Bồ Bồ, có mèo" Nhắc tới đến mèo, nàng liền không khỏi nghĩ đến con Tầm Bảo Thử của Liễu Vân Yên.
"Ngươi muốn liền quay đầu đi xem" Tiểu Thiên Bồ không quan tâm, dù sao nó là Thiên Bồ của Vi Vi Nhi, chết cũng sẽ cùng nàng chung một chỗ: "Có con mèo cũng tốt" Nó hiện tại đối với nữ chính kia để bụng, Tầm Bảo Thử súc sinh kia khó đối phó.
"Qua đi nhìn kỹ hẵng nói" Hàn Mục Vi xoay người nhảy xuống, dẫm lên mấy hòn đá lòi ra của vách núi di chuyển, thực mau liền theo tiếng mèo kêu đi tới, hít hít cái mũi, co chặt mày: "Mùi máu tươi quá nùng."
Gọi ra Long Chiến Kích, mang lên cỏ xanh mũ, tìm kiếm một cái cửa sơn động, bên trong đen sì lì nhưng lại không ảnh hưởng thị giác. Chậm rãi bước vào sơn động, đi không sai biệt lắm nửa chén trà nhỏ công phu, trong sơn động liền có chút ánh sáng, hai sườn vách đá dần dần bò đầy ánh huỳnh quang thảo. Nhìn đến ánh huỳnh quang thảo, Hàn Mục Vi liền nghĩ tới sơn động trước kia Tiểu Thiên Bồ ở: "Bồ Bồ, ngươi có nghe được tiếng tru không?"
"Là một đám tam giai li cẩu" Tiểu Thiên Bồ quấn lên tóc Hàn Mục Vi: "Li cẩu cùng lang không khác nhau lắm, đều là quần cư yêu thú, chỉ là chúng nó so lang càng khó triền, khứu giác đặc biệt nhanh nhạy."
Nghe nói là cẩu, Hàn Mục Vi liền buông một chút tâm: "Chúng ta vào xem tình huống như thế nào?" Mèo kêu tuy rằng như cũ tê liệt, nhưng lại có thể cảm giác chỉ là hư trương thanh thế, nội bộ lộ ra bi thương cùng suy yếu, nàng lại đi nhanh hơn vài phần, càng đi vào sâu trong động càng sáng sủa.
"Miêu ngao.."
Một con mèo đen lớn thập phần gầy yếu cái bụng đã bị xé rách, nhưng cho dù như vậy nó như cũ không có ngã xuống, một cái lắc mình, lợi trảo liền giải quyết con li cẩu gần nhất. Nhưng cho dù tốc độ nó mau thì mùi máu tươi trên người luôn không tránh được cái mũi của li cẩu, cuối cùng là bị móng vuốt của một con chụp xuống mặt đất.
Hàn Mục Vi đến thời điểm nhìn thấy một đám li cẩu so mèo đen lớn hai vòng đang vây quanh mèo đen. Tình huống đã không để nàng nghĩ nhiều, vứt ra Long Chiến Kích, đầu của một con đen li cẩu bị dính ở trên mặt đất, nháy mắt không có hơi thở.
"Ngao.." Đám li cẩu lúc này cũng phát hiện Hàn Mục Vi, chảy nước miếng ghê tởm sền sệt nhào tới. Hàn Mục Vi hai mắt rùng mình, nhảy lên một quyền làm đứt đầu của một con li cẩu, sau tay phải nắm chặt, Long Chiến Kích liền về tới tay nàng.
Mười con li cẩu chuyển hướng công kích Hàn Mục Vi, mèo đen tuy có cơ hội thở dốc nhưng vẫn như cũ không có thả lỏng. Một con li cẩu giữa trán có một dúm lông trắng ý đồ chạy tới vách núi bên phải mọc đầy đằng mạn. Nguyên bản mèo đen ánh mắt đã tan rã bỗng nhiên cảnh giác, lắc mình bay vút, một móng vuốt liền đầu của con li cẩu đá xuống, chính mình cũng không khống chế được đánh vào trên vách núi đá, từ giữa không trung ngã xuống dưới.
Ngân quang chợt lóe, Hàn Mục Vi đem một con li cẩu cuối cùng dính ở trên vách đá, sau thở một hơi dài, chậm rãi đến gần con mèo đen đã không nhúc nhích: "Bồ Bồ, nó còn sống sao?"
"Đã chết" Tiểu Thiên Bồ có chút tiếc hận: "Đây là một con Cửu U Huyễn Linh Miêu, có thể kham phá hết thảy ảo trận, ảo trận đối với nó nó cũng chỉ là một móng vuốt."
"Ai.." Hàn Mục Vi đi đến bên người mèo đen ngồi xổm xuống dưới: "Coi như không công" Nhìn cái ruột máu chảy đầm đìa cùng cái bụng bị xé mở, Hàn Mục Vi kết ấn, mèo đen đã bị chôn: "Ta đã tận lực, chỉ là chúng ta không duyên."
Đứng dậy ngửa đầu nhìn quét một vòng sơn động, đem xác li cẩu đá tới một chỗ, ném một trương mây lửa phù, nhất thời trong không khí đều tràn ngập mùi lông tóc đốt trọi vị pha nhè nhẹ mùi thịt. Nơi này mùi máu tươi quá lớn, Hàn Mục Vi xử lý "hậu sự" xong liền chuẩn bị rời đi.
Chỉ là nàng mới vừa đi hai bước, liền nghe được một tiếng "miêu" mỏng manh mềm mại, lập tức liền ngây ngẩn cả người, nghĩ đến hành vi của mèo đen trước khi chết, nàng lại đi vào vách núi kia, nhảy lên giữ vững, chậm rãi lột ra mạn đằng trên vách núi, dùng sức đẩy, một khối hôi thạch liền mở, lộ ra một cái cửa động có đường kính không sai biệt lắm sáu mươi centimet: "Đây là đá gì?"
"Ngăn cách thạch" Trách không được có thể tránh thoát được nó tìm tòi: "Bên trong hẳn là có một con Cửu U Huyễn Linh Miêu chưa có cai sữa, chúng ta bò vào ôm nó ra."
"Được" Vậy thì hành vi của con mèo đen kia đều có thể giải thích, dựa theo tốc độ của nó nếu muốn thoát khỏi đám li cẩu thì cũng không khó, nhưng nơi này còn có uy hiếp của nó nên nó chạy không được, lúc này Hàn Mục Vi không cấm nghĩ tới cha mẹ mình, trong lòng tràn đầy chua xót, hốc mắt cũng phiếm hồng, chậm rãi bò đi vào, Tiểu Thiên Bồ còn thuận tiện đem ngăn cách thạch lấp kín cửa động.
Trong ổ mèo rất khô ráo, cũng sạch sẽ, bên trong có ánh huỳnh quang thạch chiếu, không có một chút tối nào.
"Tại sao lại có tới chín con?" Hàn Mục Vi choáng váng, nàng không ngờ mèo có thể đẻ nhiều như vậy.
Tiểu Thiên Bồ đứng ở một bên, chống nạnh nhíu mày: "Ngươi nghĩ hay quá, chín con mèo này chỉ có một con là Cửu U Huyễn Linh Miêu thật sự" Cái này quá phiền toái, nó thò lại gần, vươn một ngón tay chọc chọc nhẹ nhàng từng con: "Cửu U Huyễn Linh Miêu cả đời cũng chỉ có thể sinh một con mèo con, mèo con khi sinh ra vì tự bảo vệ mình nên sẽ huyễn hóa ra tám con mèo con có kích thước không sai biệt lắm."
Kiếp trước Hàn Mục Vi bởi vì công tác mà không có nuôi thú cưng, bất quá có rảnh nàng cũng sẽ mua thức ăn của mèo cho mấy con mèo hoang. Đối với chó hoang thì nàng cũng không cho nhiều bởi vì dưới lầu nhà nàng có một cặp vợ chồng có nuôi một con Samoyed, hai vợ chồng đó thì người vợ còn tốt, người chồng một năm bốn mùa đều là phá của.
Bên tai là nãi âm mềm mụp, thấy Tiểu Thiên Bồ sờ soạng nửa ngày cũng không tìm ra con thật, Hàn Mục Vi liền có chút nhịn không được, lặng lẽ vươn một bàn tay sờ con mèo màu trắng gần mình nhất, xúc cảm nóng hầm hập mềm mại: "Bồ Bồ, nếu không chúng ta mang đi hết?"
"Không được" Tiểu Thiên Bồ lắc đầu: "Ngươi muốn kết khế ước với Cửu U Huyễn Linh Miêu thì phải tìm ra con thật, bằng không nó sẽ không kết khế ước với ngươi."
"Được rồi" Đều là có tính nết, Hàn Mục Vi bắt con mèo trắng lên, vừa định hút mấy cái liền nghe được một tiếng mèo kêu, một đôi mắt hơi nhay, tiếng kêu vừa này không phải do con mèo trắng phát ra.
Hai mắt Hàn Mục Vi vừa chuyển, đem con mèo trắng thả trở về, liền bắt con mèo hoa dựa gần con mèo trắng vừa nãy, lại là một tiếng mèo kêu, lúc này nàng liền cùng Tiểu Thiên Bồ nhìn nhau liếc mắt một cái, đem con mèo hoa thả lại, lại bế lên một con mèo màu đen.
"Miêu.."
Con mèo này thành tinh rồi, Hàn Mục Vi buông con mèo trong tay, nắm lên con mèo xám thứ hai từ bên trái vẫn luôn không cao hứng, lại gần cười hỏi: "Ngươi gọi cái gì đây, có phải muốn nói ta chọn sai đúng không?"
Mắt của con mèo xám này ít có màu đen, ngón tay Hàn Mục Vi khẽ nhúc nhích, trên mặt có một tia nghi hoặc, nhẹ nhàng sờ soạng vài cái lần nữa: "Bồ Bồ, con mèo này hình như sinh bệnh, trên lưng có hai cái cục thịt."
"Ta nhìn xem" Tiểu Thiên Bồ vạch ra lông tơ của mèo con, liền thấy hai cái thịt cánh to bằng móng tay ngón út gắt gao mà dán sát ở trên lưng mèo con, không khỏi đầy mặt kinh hỉ: "Vi Vi Nhi, con mèo con này nó phản tổ."
Hàn Mục Vi nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc: "Phản tổ?" Tổ tiên của mèo chẳng lẽ không phải là mèo?
"Đúng vậy" Tiểu Thiên Bồ hiện tại xem con mèo này như xem người tình: "Tổ tiên của Cửu U Huyễn Linh Miêu là Cửu U Linh Miêu, đừng nhìn hình thể của nó tiểu xảo, Cửu U Linh Miêu chính là đại yêu đã từng ở thời kỳ viễn cổ xưng bá một phương, chẳng những có thể khám phá tất cả căn cơ, còn có thể phá không bay lượn, tốc độ vượt qua cả Thanh Loan. Tu đến hóa hình, móng vuốt của Cửu U Linh Miêu có thể trực tiếp xé rách hư không."
"Vậy cục thịt này là cánh nó?" Mèo còn có thể bay, Hàn Mục Vi hiện tại cũng không oán ông trời hay dùng sét đánh nàng, vận khí này của nàng đáng bị đánh: "Đúng là cầu được ước thấy."
"Là cánh" Tiểu Thiên Bồ lấy ra một viên quả mọng hóa thành nước trái cây đút mèo con: "Trách không được thần hồn chi lực của ta không có tác dụng với nó, nguyên lai nó phản tổ" Cửu U Linh Miêu quả nhiên không phụ chi danh của đại yêu viễn cổ.
Mèo con chớp một đôi màu đen, ăn một viên quả mọng xong liếm liếm miệng, nhìn chằm chằm Tiểu Thiên Bồ, ý tứ thực sáng tỏ, nữa đi, nó còn đói.
Tiểu Thiên Bồ thấy thế tiếp tục làm vú em, bất quá lúc này nó không lấy quả mọng nữa mà là một viên cực phẩm linh thạch.
"Ai ai.." Hàn Mục Vi còn không kịp ngăn cản, viên cực phẩm linh thạch đã bị con mèo ăn vào trong bụng: "Bồ Bồ" Sự hiểu ý này đau quá: "Nó ăn quả mọng nhìn rất ngon mà."
"Vi Vi Nhi, ngươi không phát hiện con mèo đen vừa nãy thực gầy yếu sao?" Mèo con này phản tổ, muốn sinh trưởng được tốt thì con mèo đen kia không thể cung cấp nổi linh lực cho nó.
Hàn Mục Vi không rõ, này cùng cực phẩm linh thạch có quan hệ gì: "Có ý tứ gì?"
"Cửu U Linh Miêu trước nay đều không có màu xám" Tiểu Thiên Bồ thấy mèo con ăn xong cực phẩm linh thạch liền nhắm hai mắt lại, dùng tay vuốt lông tơ trên người nó: "Long của nó có màu xám phỏng chừng là ở cơ thể mẹ không có đủ linh lực, nếu muốn nó khôi phục thành mèo đen thì phải cho bổ sung linh lực cho nó mới được."
"Thôi được rồi" Kỳ thật nàng tưởng nói nàng có thượng phẩm linh thạch, nhưng mà trong lòng cũng hiểu thượng phẩm linh thạch không so được với cực phẩm linh thạch: "Cái khế ước này kết như thế nào?"
Nàng vừa dứt lời, nguyên bản mèo con đang chợp mắt liền mở ra một đôi mắt mèo đen bóng, nhìn chằm chằm Hàn Mục Vi, qua một hồi lâu mới phun ra một giọt hắc hồng huyết, Hàn Mục Vi còn không có chuẩn bị tốt thì trong đầu lại đột nhiên buồn đau, một sợi hồn lực liền bị tróc.
Tiểu Thiên Bồ đứng ở một bên nhìn chằm chằm hồn lực của Hàn Mục Vi, thẳng đến nó hoàn toàn bao vây lấy máu của mèo con mới yên tâm. Khi hồn lực bao bọc lấy huyết mạch trong nháy mắt, thì trên đó lập tức che kín cổ chú, sau lại bay trở về trong cơ thể mèo con.
Hàn Mục Vi cúi đầu nằm bò, đôi tay ôm chặt đầu: "Khế ước thành" Nàng cảm giác được nàng có liên hệ với mèo con, bất quá chưa kịp vui sướng thì lập tức rơi xuống, không cấm giận mắng: "Kẻ lừa đảo."
Sau ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiểu Thiên Bồ đang muốn có động tác, vẻ mặt đưa đám: "Bồ Bồ, ngươi không được lại cho nó cực phẩm linh thạch" Ô ô, còn tưởng rằng chính mình là tâm tưởng sự thành, Liễu Vân Yên nuôi con chuột thì nàng liền nuôi mèo, kết quả nàng đối nó một mảnh tình thâm, nhưng nó chỉ quan tâm linh thạch của nàng mà thôi.
"Lại cho nó thêm một khối, ta còn có bốn khối cực phẩm linh thạch, ta sẽ cho ngươi" Tiểu Thiên Bồ yên lặng mà lại lấy ra một khối để ở bên miệng mèo con, thấy nó lập tức nuốt vào, không cấm gật đầu, sau nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Nó còn rất thông minh."
Nỗ lực hai ngày nay của nàng mất hết.