Mục lục
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ - Diệp Phi (full) - tác giả: Diệp Phàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 855:

 

Thẩm Đông Tinh thật sự quỳ.

 

Hơn ba trăm tên tinh nhuệ của thương hội Thiên Lang, tất cả ngã trong vườn hoa ở biệt thự, mắt mũi miệng tai của ai nấy đều chảy máu, vẻ mặt đau khổ.

 

Hắc Lang quỳ tại chỗ, gậy nanh sói chống đỡ cơ thể, mặt mũi dữ tợn giống như gặp phải quỷ.

 

Trong mũi và miệng của gã có mấy con sâu bò vào chui ra.

 

Thẩm Đông Tinh không cần tiến lên xem thử cũng biết ai nấy đều đã ngỏm củ tỏi, nếu không… thì sao ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có.

 

Từ đầu tới chân hắn lạnh lẽo, đồng thời cũng thấy may vì bản thân là tay sai của Diệp Phi, nếu là kẻ địch, sợ là giờ phút này bản thân cũng có kết quả tương tự.

 

“Anh Phong Lang, anh Phong Lang.”

 

Thẩm Đông Tinh lập tức nở nụ cười chạy về phòng khách, một tay vỗ vào bả vai Miêu Phong Lang cười nói: “Lợi hại, thoáng cái giải quyết vài trăm người, tôi đã xem nhẹ anh, thứ lỗi, thứ lỗi”

 

Cái vỗ này, Thẩm Đông Tinh bỗng cảm thấy bàn tay tê dại, vừa cúi đầu nhìn, ngón tay đang chậm rãi đen đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hệt như là mực nước.

 

Mà màu đen nhánh này còn lan dần lên cổ tay và cánh tay hắn, hắn muốn rút về nhưng không có chút sức nào.

 

Thẩm Đông Tinh hoảng sợ không thôi.

 

Diệp Phi thấy thế cười một tiếng: “Phong Lang, anh em một nhà, giải cho cậu ta.”

 

Miêu Phong Lang nhìn Thẩm Đông Tinh một cái, sau đó chấm mấy cái lên tay hắn, màu đen kia nhanh chóng rút đi như thủy triều.

 

Không bao lâu, hai tay của Thẩm Đông Tinh lại có cảm giác.

 

Hắn vội vàng rút tay về sau khi sống sót thoát nạn, giơ ngón tay cái về phía Miêu Phong Lang: “Tâm phục khẩu phục, tâm phục khẩu phục”

 

“Sau này đừng có sờ soạng đụng chạm Phong Lang lung tung”

 

Diệp Phi dặn Thẩm Đông Tinh một câu: “Một sợi tóc của cậu ấy cũng có thể độc chết mấy chục người, cậu mà vỗ lung tung thì chết cũng không biết tại sao”

 

Chung Thiên Sư cũng phụ họa: “Không thấy Miêu Phong Lang ăn gì cũng đều dùng bộ đồ ăn chuyên dụng sao?”

 

“Chúng ta ăn cơm dùng đũa chung cũng không dám gắp thức ăn cùng một đĩa”

 

“Cậu vỗ vai cậu ấy, không khác gì tự tìm đường chết…” Anh †a cũng từng nếm mùi vị trúng độc của Miêu Phong Lam, ngày dẫn cậu ta về, hai người dựa quá gần, một buổi tối Chung Thiên Sư trúng độc mấy chục lần, thiếu chút khiến tinh thần anh ta sụp đổ.

 

Thẩm Đông Tỉnh liên tục gật đầu: “Biết rồi, biết rồi”

 

Hắn đột nhiên cảm thấy, ở chỗ của Miêu Phong Lang, không tồn tại người đông thế mạnh.

 

Miêu Phong Lang không để mọi người nói chuyện, chỉ ung dung tự đắc uống canh, ăn thịt, giống như trên đời không có gì thoải mái hơn ăn uống.

 

“Đúng rồi, anh Phàm, bước tiếp theo dự định thế nào?”

 

Thẩm Đông Tinh nhìn Diệp Phi chuyển đề tài: “Cần tuyên chiến với Lăng Thiên Thủy không? Em dẫn người đi nghiền nát thương hội Thiên Lang”

 

Độc Cô Thương trực tiếp lạnh nhạt mở miệng: “

 

Lăng Thiên Thủy”

 

“Thù hôm nay phải báo, nhưng hiện tại chưa cần vội!”

 

Tôi đi giết Diệp Phi rút khăn tay lau khóe miệng: “Cậu làm hai chuyện trước, một là xử lý dấu vết của nhóm Hắc Lang này, hai là đào vài thứ từ miệng của Noriko Shizuka”

 

“Giết một Lăng Thiên Thủy không thú vị, tốt nhất nên nhổ tận gốc thế lực Huyết Y Môn ở Nam Lăng”

 

Diệp Phi muốn hốt gọn một lần cả mẻ, cho nên muốn bám vào Lăng Thiên Thủy san bằng thế lực này một lượt.

 

Đám Thẩm Đông Tinh cùng nhau gật đầu: “Đã hiểu”

 

Gần như cùng lúc đó, tại khu biệt thự tâm đảo sông Nam Lăng, mấy chục ngôi biệt thự xen chúc tinh tế, phong cảnh tuyệt đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK