“Anh cười vì em quá đáng yêu đó.” Lạc Tử An không ngại nói ra lời sến sẩm. Bộ dáng của anh trước sau vẫn như một, không hề vì câu nói kia mà ngượng ngùng hay đỏ mặt.
Trái lại, Hạ Băng còn đang giận dỗi người ta. Bất ngờ lại được nghe lời đường mật thì mặt đã nóng lên từ bao giờ. Lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, mặt vẫn không hề biến sắc thì cô thấy giận bản thân lắm. Tại sao da mặt của cô lại mỏng như vậy chứ??
“Tại sao anh lại biết em ở đó mà đến đón?” Hạ Băng đột nhiên hỏi. Đó là điều mà cô thắc mắc từ nãy đến giờ. Hạ Băng vẫn không hiểu lý do vì sao Lạc Tử An lại có thể xuất hiện đúng lúc như vậy. Hơn nữa khi nãy anh cũng đã buột miệng nói rằng anh đến đón cô không phải là đi ngang qua…
Bàn tay đang chuẩn bị xoay vô lăng của Lạc Tử An thoáng khựng lại. Nhưng cũng rất nhanh sau đó, anh đã lấy lại bình tĩnh và vẫn lái xe như bình thường.
“Có người báo cho anh biết địa chỉ của em.” Lạc Tử An ban đầu tính im lặng nhưng nghĩ kĩ lại vẫn không nên làm vậy. Có thể Hạ Băng sẽ cảm thấy anh có điều giấu cô mà trở nên không vui.
“Ai vậy?” Hạ Băng ngạc nhiên vô cùng. Bằng chứng là hai mắt cô mở to hết cỡ, miệng cũng thành hình chữ O. Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lạc Tử An để mong lấy một câu trả lời từ anh…
“Anh cũng không biết nữa. Đó là một số lạ.” Lạc Tử An tay vẫn đang bận đánh lái rẽ phải, miệng thì vẫn trả lời câu hỏi của cô.
Hạ Băng nghe Lạc Tử An nói vậy thì sinh ra nghi ngờ. Dù cho có xét ở góc độ nào đi nữa thì lời này của anh vẫn không đáng tin cho lắm. Hạ Băng muốn hỏi thêm một câu nữa nhưng vừa quay qua đã nhìn thấy đối phương đã tập trung vào việc lái xe tự bao giờ nên lại thôi. Cô định bụng về nhà rồi sẽ hỏi anh sau…
Thật ra lời của Lạc Tử An cũng không tính hoàn toàn là nói dối. Đúng là số điện thoại đã nhắn tin cho anh không hề có tên và xưng tên. Nhưng thật ra Lạc Tử An đã đoán được người đó là ai. Chỉ là anh không muốn nhắc đến trước mặt Hạ Băng nên đã giấu cô.
Lạc Tử An thầm nghĩ. Nếu như Hạ Băng biết đến cuối cùng, người mà vẫn luôn quan tâm đến cô không chỉ có anh bây giờ mà còn có người đã hi sinh cho cô bảy năm thì liệu có suy nghĩ gì nhỉ?
…
Lạc Tử An suy nghĩ một hồi, anh cũng không muốn tiếp tục chuyện này nữa nên đã dứt khoát im lặng và tiếp tục lái xe. Bầu không khí trong xe lại một lần nữa quay về sự an tĩnh như cũ. Chỉ có điều nó cũng không hẳn là ngột ngạt hay làm cho cả hai phải thấy khó chịu.
Một lát sau, cả hai đã về đến nhà. Lạc Tử An đích thân xuống mở cửa xe cho Hạ Băng, sau đó che ô cho cô vào nhà.
Hạ Băng vừa vào bên trong nhà, hơi ấm và sự quen thuộc tràn vào khoang mũi của cô. Khiến tâm trạng Hạ Băng trong nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều.
Đây có thể coi là lần đầu tiên, cô cảm nhận được đúng chất hai chữ “gia đình” là gì.
“Em mau đi thay đồ đi. Cẩn thận cảm đấy.” Lạc Tử An tính đi lên phòng để tiếp tục xử lý văn kiện thì vẫn thấy Hạ Băng đứng thất thần một chỗ trong bộ dạng quần áo ẩm ướt. Anh không đành lòng nhìn cô như vậy nên trước khi đi đã phải nhắc nhở Hạ Băng.
Hạ Băng nghe Lạc Tử An nói vậy thì cũng nhớ ra tình trạng của bản thân. Cô cũng gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi nhanh chóng vào trong phòng để tắm rửa, thay đồ.
Lạc Tử An nhìn bóng dáng Hạ Băng trong nháy mắt liền biến mất thì cũng chỉ biết cười trừ rồi đi lên tầng để làm việc.
…
Sáng hôm sau, Hạ Băng còn đang tính tự đi làm thì Lạc Tử An đã giành phần đưa cô đi. Tất nhiên là Hạ Băng sẽ từ chối. Nhưng anh lại không cho phép cô làm vậy. Bằng nhiều chiêu trò và thủ đoạn, Lạc Tử An đã thành công khiến cho Hạ Băng đồng ý để anh chở đi làm.
Hạ Băng ngồi trong xe, cảm giác ngày hôm qua trong chốc lát chợt ùa về như mưa tuôn.
Cô vẫn chưa thể tin được việc mình đã được Lạc Tử An thổ lộ tình cảm. Và hiện giờ thì anh đang theo đuổi cô – đó là theo lời nói của Lạc Tử An còn riêng Hạ Băng trong lòng đã sớm tha thứ cho anh.
Hạ Băng chán nản khi phải ngồi nhìn từng hàng cây lướt qua tầm mắt. Cô bắt đầu cầm điện thoại lên xem có gì để giải trí hay không.
Màn hình điện thoại vừa mở lên, một loạt thông báo nhảy ra liên tục khiến cho máy của Hạ Băng trong chốc lát bị đơ. Không thể vào được ứng dụng nào.
Cũng do cả ngày hôm qua Hạ Băng không có đụng đến di động. Tối về cũng mệt quá nên sau khi thay đồ đã đi ngủ luôn. Chiếc điện thoại đã sớm đi vào quên lãng.
Bình thường chỉ cần một giờ đồng hồ không đụng đến máy là Hạ Băng đã nhận được rất nhiều tin nhắn báo cáo từ nhân viên rồi. Bây giờ lại còn là một ngày, bảo máy cô còn chịu được là không thể…
Hạ Băng ngồi chờ một phút sau máy mới bắt đầu chập chững tải xong hết tất cả các tin nhắn. Cô lọc các tin liên quan đến công việc sang một bên hết. Dù sao cô cũng đang trên đường tới công ty. Một lát nữa là bàn trực tiếp cũng được, không cần phải nói qua tin nhắn.
Lọc một hồi thì mục tin nhắn của Hạ Băng cũng sớm trống trơn. Chỉ còn lại tin nhắn của hai người là Hàn Nguyệt và Diệp Tâm Bách.
Tin nhắn của Hàn Nguyệt cũng đơn giản, bà chỉ muốn nói là cuối tuần này cô và Lạc Tử An về nhà, cả nhà sẽ tổ chức sinh nhật cho cô. Hạ Thần đã mời rất nhiều khách vào hôm đó.
Hạ Băng rất nhanh đã trả lời “vâng” cho tin nhắn ấy của Hàn Nguyệt. Song đến tin nhắn thứ hai của Diệp Tâm Bách, cô lại không có đủ dũng khí để nhấn vào xem…
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Hạ Băng vẫn chọn ấn vào khung biểu tượng tài khoản có hình bầu trời xanh ngắt để xem tin.
Trong tin nhắn, Diệp Tâm Bách có gửi cho Hạ Băng một bức ảnh chụp sân bay. Hình như y đã bay sang nước Mỹ rồi…
Ngoài ra, y còn nhắn cho cô một tin. Nói cô ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, sống hạnh phúc bên Lạc Tử An. Y nói y đã biết chuyện Lạc Tử An cũng thích cô rồi nên mới nói như vậy. Sau cùng Diệp Tâm Bách còn bảo Hạ Băng gửi lời tạm biệt đến ba mẹ của cô…