Trang viên vô cùng nguy nga, đầy khí thế Vương phủ.
Chạy dọc theo dãy hành lang dài đằng đẵng, vạn cây cột không đếm xuể, trên dãy hành lang được đặt những chậu hoa Sơn Quỳ màu đỏ cam toả ra một mùi thơm ngọt ngào.
Đi qua gần chục tiểu viện lớn nhỏ dần dần hiện ra một khoảng sân rộng lớn trồng đầy hoa Bách Nhật và cùng nhiều loại hoa khác. Tán lá xanh mướt của cây Ngô Đồng liên tục đưa đẩy theo nhịp điệu của gió. Tiếng chim hót như âm hưởng của dàn nhạc thơ mộng, hồ điệp lặng lẽ đậu trên cánh hoa nhanh chóng hút lấy mật ngọt, chuồn chuồn đạp nước bay cao nhẹ nhàng không nghe thấy tiếng động.
Từng phiến đá lót trên con đường nhỏ thẳng tới cây cầu được lót bằng ván gỗ xuyên qua mặt hồ. Trên mặt nước có những bông hoa Súng với màu sắc hồng đậm sặc sỡ, cánh xếp thành nhiều lớp ôm lấy nhụy vàng bên trong. Dưới lớp lá đơn hình tròn, to bản, mép lá xẻ hình chữ V sâu đến cuống với màu xanh bóng đang che đậy những con cá Koi đủ loại màu sắc.
Thẳng đến cuối con đường có một mái chòi ngũ giác, ở trong chòi đang có hai nam nhân, một lớn một nhỏ lặng lẽ đánh cờ.
Bước chân cô gái chậm lại, lẳng lặng cúi chào không dám cất tiếng, chung quanh chỉ nghe thấy tiếng hạ cờ cùng với tiếng lạch cạnh của cô gái đang đặt đĩa bánh phù dung xuống bàn, tiếng nước chảy từ ấm trà đổ xuống, hơi nóng dần được bốc lên hoà trộn với mùi hương thơm ngọt ngào, mùi vị tinh tế của trà hoa cúc.
Sau khi làm xong cô gái kịp thời đánh ánh mắt lướt qua gương mặt của thiếu niên không khỏi mà rung động. Đôi mắt thiếu niên sâu thẳm, thâm trầm lại tinh tế. Mĩ mạo tuyệt đẹp, khí sắc lạnh nhạt làm cho người ta không khỏi cảm thấy xa cách. Tâm thế thiếu niên bình tĩnh hạ từng nước cờ, không một chút lũng đoạn.
Trong lòng cô gái không khỏi thầm khen ngợi " Mĩ sắc như nghìn trăng hợp lại, thông tuệ trong từng cử chỉ. Xứng với câu ngọc thụ lâm phong. "
Đôi mắt cô gái hiện ý cười nhưng cũng chỉ trong giây lát liền thu liễm lại. Cô gái tự biết thân phận của mình là gì. Nào dám có ý nghĩ cao xa.
Lát sau bóng dáng cô gái dần dần cách xa khỏi chòi ngũ giác, mất dạng sau tán cây Ngô Đồng.
Lão nhân gia bộ dáng ung dung nhìn người đối diện hạ cờ sắc mặt bỗng chốc trầm lại, đôi mắt chăm chú nhìn thế cờ không khỏi cau mày, bàn tay đầy nếp nhăn dừng lại trên không trung phút chốc không biết nên di chuyển quân cờ nào. Lão nhân gia liếc mắt nhìn gương mặt người đối diện thần sắc không hề thay đổi vẫn cứ là bộ dáng hờ hững đó. Nhưng nếu để ý kỹ thì có thể thấy bờ môi thiếu niên đã nhếch lên một chút.
Lão nhân gia trong lòng không khỏi tức giận. Mới nãy là lão chiếm thế thượng phong còn đang đắc ý thì bị nước cờ này của thiếu niên làm cho tình thế thay đổi. Một cú lội ngược dòng ngoạn mục khiến cho lão đến cả một đường lui cũng không có. Hoàn toàn bị đẩy vào thế bị động.
Thiếu niên nhận thấy có người đang nhìn mình liền lập tức nhìn lại, mắt thấy sắc mặt lão nhân gia kém đi vài phần, còn trông thấy như không cam tâm.
Thiếu niên như nhận ra được. Khoé môi ngược lại càng cong lên, bộ dáng ung dung tự tại, ngũ quan càng thêm sinh động, da trắng môi đỏ, bộ dạng trông sao thật ngoan ngoãn tựa hồ như thư sinh tri thư đạt lễ.
Người không biết nhìn vào không khỏi thấy rung động, lòng không ngớt lời khen. Nhưng trong mắt lão nhân gia chính là kẻ cười trên chiến thắng. Thật sự rất ngứa mắt. Tiếc thay lại không làm gì được. Nhưng không sao. Người thắng là cháu trai lão. Ngược lại cũng có phần vui mừng. Nhưng sự vui mừng này chỉ chiếm trọn một ít trong lòng lão.
Lão nhân gia nâng cốc trà lên, hậm hực uống một hơi cạn sạch chỉ chừa lại một cánh hoa cúc vàng.
Cốc trà vừa đặt xuống, lão nhân gia thẳng thừng nói: " Không đi tiếp nữa. Con thắng rồi. "
Thiếu niên có phần kinh ngạc. Thật sự không dám tin người trước mặt vậy mà lại nhận thua rồi.
Thanh âm thiếu niên có phần trêu chọc nhưng không vượt phép, vẫn cho người đối diện nghe thấy sự kính trọng mà bậc tiểu bối đối với trưởng bối.
" Ông nội, ông thật sự nhận thua sao? Ván cờ này vẫn chưa hoàn toàn đánh xong mà. Không bằng ông tiếp tục... "
Lão nhân gia cau mày cắt ngang: " Đi đường nào cũng sẽ thua. Con bảo ta đánh tiếp không phải rất lãng phí thời gian sao? Còn không bằng nhận thua cho rồi!"
" Nhưng mà ông chưa đánh đến cuối cùng thì làm sao biết bản thân không thể thắng được. Lỡ như con đi sai một nước cờ không phải ông liền có cơ hội sao? Ông nội. " Thiếu niên lạnh nhạt nhìn bàn cờ bất động, nói.
" Con mà có lúc sai sao? "
" Sẽ có chứ! Là con người ai cũng sẽ có từng một lần đi sai. Trước kia ông đã từng nói với con rồi. "
Lão nhân gia vuốt cằm trầm ngâm một lúc lại nhìn thiếu niên mà thở dài.
" Được rồi! Tiểu Vũ Nhi, con nói cho ông biết vì cái gì mà con đến đây? Lặn lội từ thành phố đến trang viên này chắc chắn có việc cần ông giúp đỡ đúng không?"
Sở Thiên Vũ không hề kinh ngạc với lời này của lão nhân gia. Đơn thuần chỉ cảm thấy lão nhân gia vẫn như lúc trước, vẫn là cái suy nghĩ không có việc thì sẽ không tới.
Sở Thiên Vũ mỉm cười: " Sao ông không nghĩ là con nhớ ông nên mới đến thăm. "
Lão nhân gia cười khẩy: " Con ấy à làm gì rảnh rỗi đến thăm lão già này mà không có việc cần giúp chứ. Nếu con thật sự vì thấy nhớ ta thì chắc chắn sẽ không đi một mình mà không mang theo Ninh Tiểu Nhi. Vậy nên lão già này mới chắc chắn con đến đây là muốn nhờ ta giúp việc gì đó. Đúng không cháu trai của ta. "
" Ông nội hiểu con thật! "
" Tất nhiên rồi! Vũ Tiểu Nhi, con đừng quên rằng chính mắt ta nhìn thấy con từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ. Ta quá hiểu tính cách con rồi. " Lão nhân gia đắc chí nói.
Sở Thiên Vũ cười như không cười, có phần buồn phiền. " Ông nội, con đã lớn đến chừng này rồi! Ông có thể đừng gọi con bằng danh xưng đó được không? "
Lão nhân gia sắc mặt không thay đổi, cầm miếng bánh phù dung lên ăn, chậm chạp mà nuốt xuống. Một lát sau mới lạnh lùng nói: " Không. "