Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng gió xào xạc giữa đêm trời lạnh lẽo va vào ô cửa sổ, thân mật cọ vào cành cây tán lá, lại làm cho lòng người lạnh tới khó tả.

Hoa Nhan điềm nhiên từ bệnh viện trở về, sắc mặt tuy xanh xao nhưng thể trạng hoàn toàn tốt.

Như dự đoán của Hoa Nhan bác sĩ không tìm ra bản thân cô có bệnh, chỉ là sắc mặt bác sĩ hơi khó coi đối với cơ thể suy nhược trầm trọng của cô. Sau đó là một loạt câu hỏi, kiểm tra rồi lại liệt kê đủ thứ cuối cùng cô lại phải ôm một bịch thuốc về.

Cô thừa biết uống mấy thứ thuốc này đối với cô không có tác dụng, nhưng Dương Niệm Tuyết lại đồng tình với bác sĩ nhiệt liệt bắt cô ôm về. Cô không buồn giải thích với họ, một mặt ngoan ngoãn gật đầu. Cũng khiến bọn họ an tâm hơn chút.

Tuy thuốc mang về rồi nhưng cô có uống hay không thì không ai biết được.

Nghĩ đến đó cô không khỏi nhoẻn miệng cười.

Dương Niệm Tuyết vừa nói chuyện với quản gia xong, quay đầu lại thấy Hoa Nhan cười tươi rói không biết là cười cái gì, cô cất tiếng gọi.

" Ninh Ninh, đứng đó cười cái gì vậy? Đi theo mình lên phòng. "

" Đến liền đây. " Hoa Nhan bừng tỉnh vội bước đến.

" Mà ông nội với ba mẹ cậu ngủ sớm vậy sao? "

Hoa Nhan nhìn ngó xung quanh. Cô nhớ lúc từ nhà Cố Thanh Phong rời đi cũng chưa muộn lắm, lại đến bệnh viện cũng chưa đến một tiếng. Vậy nên hiện tại hẳn trong khoảng mười rưỡi đến mười một giờ. Có khả năng người nhà Dương Niệm Tuyết đã ngủ hết rồi, nên cô đến cũng không thấy xuất hiện.

Dương Niệm Tuyết lắc đầu.

" Ông nội mình có việc nên chưa về còn ba mẹ mình thì hôm qua đã xuất ngoại rồi, bác cả mình chắc là đang ở công ty tối nay hẳn sẽ không về đâu. "

" Vậy à. " Hoa Nhan không hỏi gì thêm.

Dương Niệm Tuyết nhìn bịch thuốc trong tay Hoa Nhan nhắc nhở.

" Mình bảo giúp việc mang nước với mức hoa quả lên phòng rồi. Cậu tí nữa uống thuốc sẽ không cảm thấy đắng đâu. "

Hoa Nhan cười gượng, nhìn bịch thuốc với ánh mắt ghét bỏ.

Cô đã cố gạt nó ra khỏi tầm mắt rồi thế mà Dương Niệm vẫn còn nhớ đến nó. Cô cực kỳ u sầu.

Thuốc lại là thuốc. Cô uống nhiều đến mức sắp sình bụng luôn rồi.

Ban đầu cô còn vui vẻ khi chỉ cần uống loại thuốc Sở Thiên Vũ đưa thôi, nhưng không ngờ ba mẹ cô lại nhồi nhét cho cô đủ loại dược tăng cường sức khỏe khác. Đến cả thức ăn không phải đông trùng hạ thảo thì là canh nhân sâm đặc biệt có gan ngỗng, nhớ đến mùi vị đó khiến cô một lời khó nói hết.

Cô từng nghe nói bổ quá cũng không tốt ngược lại còn hại thân. Nhưng cô không dám mở miệng khuyên nhủ ba mẹ, sợ khiến niềm tin duy nhất mà ba mẹ dựa vào sẽ đổ nát. Vậy nên cô đành thuận theo.

Hiện tại lại phải uống thêm thứ thuốc này nghĩ thôi cô đã thấy mệt mỏi rồi.

Cô uể oải dụi mắt, miệng nhỏ ngáp ngắn ngáp dài.

" Tiểu Tuyết à. Giờ mình buồn ngủ quá. Thuốc này để mai hẵng uống. "

Dương Niệm Tuyết nhìn bộ dạng của cô, nghiêm túc nói: " Tối nay mua thì tối nay uống. Không kì kèo gì hết. "

" Nhưng mà mình buồn ngủ lắm. Bây giờ lên phòng là mình sẽ lập tức nằm xuống ngủ thôi. Không uống tối nay cũng không mất cái gì đâu. " Hoa Nhan khoác tay Dương Niệm Tuyết nịnh nọt, ánh mắt cầu khẩn.

" Lúc ở tiệc mình có uống thuốc rồi. Đó là thuốc chính có lợi cho sức khỏe của mình. Vậy nên giờ không cần uống thuốc này đâu. "

Dương Niệm Tuyết thở dài, nhìn Hoa Nhan như một người mẹ hiền lo lắng cho con nhỏ.

" Mình bảo cậu uống là muốn tốt cho cậu chứ có hại cậu đâu. Mình biết uống thuốc nhiều cũng không tốt. "

Hoa Nhan gật đầu như gà mổ thóc. " Biết mà biết mà. Tiểu Tuyết đều luôn nghĩ cho mình. "

Dương Niệm Tuyết nói tiếp.

" Nhưng mà cậu vẫn phải uống thuốc bổ sung vitamin và thuốc bổ phổi. "

" Cái này không cần uống cũng được mà. "

" Không cần uống cái đầu cậu. " Dương Niệm Tuyết cau mày nắm lấy cánh tay Hoa Nhan đưa lên trước mặt.

" Cậu nhìn cánh tay da bọc xương cùng khuôn mặt sắp giống màu bánh cốm của mình đi rồi hẵng nói. Còn uống thuốc bổ phổi kia không xung khắc với bất cứ loại thuốc nào hết, thân thể cậu suy nhược uống vào chỉ có tốt chứ không gây hại."

" Sao cậu biết uống vào sẽ không xung khắc, cậu làm sao biết nó có thành phần gì. " Hoa Nhan thắc mắc.

Dương Niệm Tuyết khịt mũi.

" Tất nhiên là mình có hỏi bác sĩ rồi. Đâu có giống cậu ngồi im một chỗ mà tâm hồn không biết lang thang nơi nào. "

Hoa Nhan cười gượng, cô không biết nên nói cái gì. Trong lòng có chút xấu hổ. Cô cứ ngỡ bản thân ngồi im, gương mặt chăm chú giống học sinh chăm ngoan đang nghe giảng, thì sẽ không bị phát hiện ra bản thân mình không chú tâm. Vậy mà vẫn bị nhìn ra. Thật sự quá thất trách đi.

Cô nghĩ bụng lần sau diễn tốt thêm một chút chắc không bị nhìn ra đâu.

Trong khi Hoa Nhan suy nghĩ thì Dương Niệm Tuyết đã lấy đi bịch thuốc xong vẫy tay người giúp việc ngăn bà ấy lên phòng, trực tiếp mang ly nước và mức lại chỗ Dương Niệm Tuyết.

Hoa Nhan vẫn chưa biết chuyện gì. Mơ hồ chìm trong suy nghĩ của mình.

Bất chợt một ly nước đưa tới trước mặt Hoa Nhan khiến cô giật mình. Cô ngẩn đầu lên thì Dương Niệm Tuyết đã nhét vào miệng cô những viên thuốc khác nhau lại thêm một miếng mức táo ngọt, sau đó bảo cô cầm lấy ly nước tự mình uống.

Hoa Nhan mặt nhăn nhó mà nuốt trọn những gì có trong miệng mình một cách khó khăn.

Tuy cùng lúc uống thuốc với miếng mức táo nhưng vẫn không thể khiến vị đắng trong khoang miệng cô bớt hơn một chút nào. Chắc là do hồi nãy cô vội vàng nuốt xuống mà lỡ cho miếng táo đi trước, nên vị thuốc mới có thêm thời gian tan trong miệng rồi hòa tan vị ngọt của mức táo. Nên giờ đây trong miệng cô vẫn còn thoang thoảng vị đắng.

Nét mặt cô cực kỳ khó coi.

Cô rõ là cố gắng tránh rồi nhưng đến cuối cùng vẫn phải uống thuốc. Thật sự rất buồn bực.

Dương Niệm Tuyết lại như không thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, đơn phần giao lại đồ vật cho người giúp việc.

" Uống thuốc xong rồi. Giờ cậu có thể đi ngủ được rồi. "

Hoa Nhan phồng má, giận hờn nói.

" Mình hết buồn ngủ rồi. Cậu tự mình đi ngủ đi. Ngươi giúp việc sẽ dẫn mình đến phòng cho khách. "

" Nói gì kì vậy. Có khi nào cậu đến nhà mình mà ở phòng cho khách đâu. Toàn ngủ chung với mình mà. "

" Đó là lúc trước còn bây giờ mình không có muốn ngủ chung phòng với người khác. "

" Chứ không phải cậu giận mình vì mình bắt cậu uống thuốc à. " Dương Niệm Tuyết vạch trần.

" Mình làm sao trẻ con thế được. Cậu đừng có mà bụng ta suy ra bụng người. " Hoa Nhan toát mồ hôi vội lấp liếm.

Hoa Nhan cô không phải trẻ con, chỉ là bị hành động của Dương Niệm Tuyết chọc giận thôi. Với lại cô lớn rồi không muốn ngủ chung giường với người khác. Hai điểm này cộng lại vậy nên mới không muốn cùng Dương Niệm Tuyết ngủ chung.

Chắc chắn không phải giận hờn đâu!

Dương Niệm Tuyết bĩu môi, bản thân cũng rất uất ức. Dương Niệm Tuyết cũng chỉ là vì nghĩ cho Hoa Nhan thôi mà. Tuy làm ra loại hành động mà không có sự đồng ý của người khác nhưng cũng đâu cần phải tỏ thái độ với Dương Niệm Tuyết như vậy chứ.

Dương Niệm Tuyết nói: " Tùy cậu. Không muốn ngủ với mình thì thôi mình cũng không ép. Nhưng mình nói trước, đêm khuya mà nghe thấy tiếng đập cửa hay tiếng khóc ai oán từ dưới gầm giường hoặc là có bóng trắng nào xuất hiện dọa cậu cũng đừng có mà gọi mình. Mình sẽ không đến đâu. "

Hoa Nhan ngơ ngác xong lại bật cười.

Dương Niệm Tuyết tính khí này thật sự quá mức dễ thương đi. Hoa Nhan không phải trẻ con cần gì sợ mấy lời dọa ma không có chứng cứ thiết thực này. Dương Niệm Tuyết nói như vậy là muốn làm cô sợ hãi mà quay ra ngủ cùng phòng với Dương Niệm Tuyết sao?. Truyện Đoản Văn

Hiện tại trong lòng Dương Niệm Tuyết cực kỳ đắc ý. Dương Niệm Tuyết khi còn nhỏ từng áp dụng mấy lời dọa ma này với Lâm Tố Ninh khiến cô khiếp sợ mà không dám ngủ một mình trong khoảng thời gian rất dài. Bây giờ áp dụng lại Dương Niệm Tuyết nắm chắc tám đến chín phần thành công.

Đảm bảo tối nay Hoa Nhan sẽ ngủ ở phòng mình.

Dương Niệm Tuyết dụng tâm muốn Hoa Nhan ngủ cùng phòng mình thật ra là có lí do.

Thân hình Hoa Nhan trông thì gầy gò, hơi thiếu da thiếu thịt nhưng làn da lại cực kỳ mềm mại ôm vào rất thích. So với mấy con thú nhồi bông trong phòng Dương Niệm Tuyết tốt hơn rất nhiều.

Dương Niệm Tuyết nhớ Hoa Nhan lúc ở trên xe chọt vào má cô mấy lần, tối nay cô chọt lại. Có qua cũng phải có lại. Vậy nên Dương Niệm Tuyết làm không sai.

Lại nghĩ đến lâu rồi bọn họ vẫn chưa tâm sự nên tối nay là một đêm thích hợp để làm việc đó. Dương Niệm Tuyết thật sự có rất nhiều chuyện muốn kể với Hoa Nhan. Bởi vậy nên Dương Niệm Tuyết đã nói vậy rồi Hoa Nhan tốt nhất vẫn nên chọn ngủ chung phòng đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK