"Đại tiểu thư, đã đưa người đến."
Lúc bấy giờ Tần Tuyết Nhiễm mới chậm rãi xoay người, nhìn thấy Lâm Dương Thần đứng ở kia ánh mắt cô thoáng xẹt qua một tia không vui lại rất nhanh gạt đi, sau đó biểu cảm hoá lạnh nhạt cùng nàng phân phó: "Lại đây ngồi đi."
Mà Lâm Dương Thần lúc này đã không nhấc nổi chân, toàn thân bất động như tượng gỗ.
Nội tâm bị trăm ngàn thứ cảm xúc hỗn loạn chiếm cứ. Khủng hoảng, sợ hãi, bất an, lồng ngực giống như bị một tảng đá đè nặng khiến nàng có chút hô hấp không thông, trong đầu sản sinh ý niệm muốn chạy trốn khỏi chỗ này.
Trực giác nói cho nàng biết nếu nàng không sớm rời khỏi, sự tình phát sinh tiếp theo sẽ đẩy nàng rơi vào vực sâu vạn trượng.
Nhưng là Lâm Dương Thần chỉ vừa mới lùi một bước chân, còn chưa kịp xoay người thì Lý Bân đứng bên cạnh đã nhanh tay ấn nàng trở về, dùng giọng cảnh cáo ở bên tai nói: "Lâm tiểu thư, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời."
"Đi."
Dưới sự thôi thúc không ngừng của Lý Bân, Lâm Dương Thần máy móc tiến đến bàn rượu, ngồi ở vị trí bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm.
Mà Trương Chính ở đối diện từ đầu đến cuối vẫn không ngừng đặt ánh mắt đáng khinh ở trên người nàng đánh giá, ánh mắt nóng rực đầy tham muốn khiến cho Lâm Dương Thần cực kì phảm cảm, toàn thân đều không dễ chịu.
Đặc biệt là chiếc váy đang mặc trên người càng khiến nàng không thoải mái, lộ cả bả vai cùng xương quai xanh, cổ khoét sâu hình chữ V ẩn hiện khe rãnh nơi giữa ngực, quá gợi cảm.
Nếu không phải Lý Bân một hai ép buộc nàng, lại là mệnh lệnh của Tần Tuyết Nhiễm, nàng tuyệt đối không tình nguyện mặc loại váy này ra cửa.
"Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp."
Lời nói khách sáo, ánh mắt cùng nụ cười lại không khách sáo một chút nào. Đến đây thì Lâm Dương Thần bắt đầu cảm thấy ghê tởm, muốn nôn.
Trên người của nam nhân này phát ra một loại khí tức cực kì đê tiện đáng khinh, vẻ ngoài lại dầu mỡ, so với Mạc Lăng Thiên nàng từng tiếp xúc còn nhiều hơn một cái mỏ dầu.
Lâm Dương Thần không đáp lời, bàn tay che lấy ngực, đầy kháng cự tránh đi ánh nhìn của hắn ta. Trương Chính cũng không có ý trách móc nàng bất lịch sự, chỉ là luôn cười.
Qua một lát thuộc hạ của Trương Chính tiến lại gần, cùng hắn báo cáo: "Ông chủ, không phát hiện dị thường."
Trương Chính lúc này mới chịu đem lực chú ý rời khỏi Lâm Dương Thần. Mà Tần Tuyết Nhiễm cũng cho thuộc hạ của cô A Cương một ánh mắt dò xét, người sau gật đầu một cái tỏ ý.
Lúc bấy giờ Tần Tuyết Nhiễm mới cất giọng: "Lý Bân cùng A Cương ở lại, những người khác đều ra ngoài."
"Vâng!"
Kết quả ngoại trừ Lý Bân và A Cương thì toàn bộ thuộc hạ khác của Tần gia đều nhanh chóng rút ra bên ngoài canh chừng. Mà ở phe bên kia, Trương Chính cũng chỉ giữ lại hai người đứng thủ ở phía sau lưng hắn.
Ngày hôm nay Tần Tuyết Nhiễm cùng Trương Chính gặp mặt mục đích là để bàn chuyện hợp tác làm ăn, cụ thể là giao dịch một lô hàng lậu. Đó là lý do vì sao người của hai bên đều phải cẩn thận kiểm tra khắp nơi trong phòng xem có bất kì thiết bị giám sát hoặc nghe lén hay không.
"Vậy thì chủ tịch Tần, chúng ta bàn đến chuyện chính nhé? Về điều kiện hợp tác cùng với giá cả tôi trước đó cũng đã suy xét cặn kẽ..."
Chủ yếu vẫn là Trương Chính một phía thao thao bất tuyệt, Tần Tuyết Nhiễm thỉnh thoảng chỉ đáp lại đôi câu. Mà toàn bộ quá trình Lâm Dương Thần đầu óc trống rỗng ngồi ở một bên đã không thể lọt tai một chữ.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là đã bàn xong chuyện chính, lúc này Trương Chính mới một lần nữa đặt tầm mắt nóng rực ở trên người của Lâm Dương Thần, lệnh cho thuộc hạ: "Lấy ra đây."
Thuộc hạ của hắn theo lệnh lấy ra một chai rượu đặt ở trên bàn.
"Chủ tịch Tần, Lâm tiểu thư, chỗ này có một chai Cognac tôi mang về từ Pháp, là Trương mỗ đặc biệt chuẩn bị cho lần gặp mặt này, tại đây xin kính hai vị một ly."
Ngay sau lời này một tên thuộc hạ cũng tiến lên phía trước cẩn thận khui rượu, rót vào ba ly chân dài.
"Xin mời." Trương Chính nâng ly đưa về phía trước.
Tần Tuyết Nhiễm trước sau không nói lời nào, phong thái ung dung tao nhã đồng dạng nhấc lên ly rượu đặt ở trước mặt.
Hiện trường chỉ còn lại một mình Lâm Dương Thần chậm chạp bất động.
Tần Tuyết Nhiễm thấy vậy bèn ho nhẹ một cái, người kia lúc này mới thoát khỏi xuất thần hoang mang nhìn về phía cô.
Cô bắn cho nàng một ánh mắt, người kia hiểu ý rũ xuống con ngươi, trì độn nhấc lên ly rượu của mình.
"Haha!" Trương Chính không chút kiêng dè phá lên cười. "Vậy chúc cho hợp tác của chúng ta thuận lợi đạt thành, cạn ly!"
Thấy hai người kia phóng khoáng uống rượu, mà Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn không ngừng đặt tầm mắt nhàn nhạt không cảm xúc ở trên người mình, Lâm Dương Thần đành nâng ly rượu lên môi đồng thời cưỡng ép bản thân phải nín thở, gian nan nuốt xuống thứ chất lỏng cay nồng.
Đây là một trong những loại rượu mạnh phổ biến trên thế giới. Lượng rượu trong ly vốn không nhiều tuy nhiên chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến nàng chật vật, không giống như hai người kia dễ dàng thì đã có thể cạn ly.
Một ly rượu thấy đáy, Trương Chính lại đích thân rót thêm một ly, cười nói: "Lâm tiểu thư, gặp được em khiến cho tôi rất vui. Kể từ lần đầu gặp mặt tôi vẫn luôn khắc sâu hình bóng của em ở trong lòng, nhớ mãi không quên."
Những lời này... Lâm Dương Thần nhịn xuống cảm giác ghê tởm đang trào dâng từ tận bên trong dạ dày.
Trương Chính lại quay sang cười nịnh Tần Tuyết Nhiễm: "Chủ tịch Tần, tôi có thể đơn độc mời Lâm tiểu thư một ly chứ?"
Tần Tuyết Nhiễm đối mặt với hắn ta, không mặn không nhạt đáp: "Xin cứ tự nhiên."
Cho đến tận bây giờ, nếu như Lâm Dương Thần vẫn không hiểu tình hình thì nàng chính là kẻ ngốc nhất trên đời.
Tần Tuyết Nhiễm cùng người khác bàn chuyện làm ăn cơ mật lại để cho nàng ngồi ở bên cạnh. Thân phận nhạy cảm như nàng lẽ ra không nên biết đến cuộc hẹn này tuy nhiên kết quả nàng vẫn có mặt tại đây, chứng tỏ nàng còn có giá trị khác.
Mà giao dịch giữa bọn họ, từ đầu đến cuối tất cả điều kiện đưa ra đều có lợi đối với Tần gia, họ Trương kia một chút cũng không thèm tranh giành lợi ích về phần mình. Hiện tại bọn họ cũng chỉ còn một bước cuối cùng đó chính là đạt thành hợp tác.
Hết thảy suy ra nàng chính là điều kiện, là chiếc chìa khoá để giao dịch này có thể đạt thành.
Mặt Lâm Dương Thần không khỏi trắng bệch, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, đến lòng bàn tay cũng trở nên lạnh toát.
A Nhiễm lẽ nào không cần nàng nữa, vì một mối làm ăn đành tâm xem nàng như một món hàng trao đổi cùng với nam nhân ghê tởm này?
Đem nàng tặng cho người, đổi lấy điều kiện có lợi về cho Tần gia.
Nghĩ đến đây, Lâm Dương Thần chỉ cảm thấy chính mình bị chua xót bao phủ dường như sắp không thở nổi, lồng ngực đau đớn giống như ngàn vạn kim châm.
Sự tình khiến nàng lo lắng nhất sợ hãi nhất cuối cùng vẫn phát sinh sao?
"Lâm tiểu thư, mời."
Trương Chính đã nâng ly rượu lên tỏ ý, mà Lâm Dương Thần tay nắm lấy ly rượu lại không một chút nhúc nhích, các khớp tay dùng sức đến trắng bệch, nếu nhìn kĩ liền có thể phát hiện nàng là đang phát run.
Lâm Dương Thần biết rõ nếu như uống hết một ly rượu này, ý nghĩa tiếp theo nàng sẽ phải đối mặt với hậu quả gì.
Tửu lượng của nàng vốn dĩ đã cực kì kém, mà lượng cồn trước đó đã hun nàng đến có chút đầu váng mắt hoa, nếu bây giờ lại phải tiếp nhận thêm một ly vậy theo sau cơ thể sẽ không còn sức phản kháng, kết quả chỉ có thể vô lực mặc người bày bố.
Đến lúc đó, đợi nàng chỉ có thể là vực sâu tối tăm tuyệt vọng.
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần trong mắt đều là kháng cự, tầm mắt có chút run rẩy chậm rãi nhìn về phía Tần Tuyết Nhiễm.
Hiện tại đối với nàng mà nói người kia chính là hy vọng cứu rỗi duy nhất. Dù đã sớm biết mục đích cô kêu mình đến chỗ này nhưng sâu trong nội tâm vẫn tồn tại một tia hy vọng sự tình còn có thể cứu vãn.
Lâm Dương Thần từng ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm thể hiện rõ bản thân có bao nhiêu bài xích đối với việc cô đem nàng đẩy cho người khác, cũng từng khẩn cầu cô thà rằng trực tiếp giết chết nàng cũng tuyệt đối đừng đối xử với nàng như vậy.
Nàng hy vọng cô không quên những lời này.
Đối với việc chọc giận Tần Tuyết Nhiễm, ngay tại giờ khắc này Lâm Dương Thần nói không hối hận chính là nói dối. Không phải nàng hối hận vì động thủ đánh nhau với La Khả Ny mà là vì hành vi khiêu khích Tần Tuyết Nhiễm sau đó. Nàng chính là không ngờ đến hậu quả lại nghiêm trọng đến mức độ này, là chuyện mà nàng đã khó có thể gánh vác.
Cứ tưởng bị đánh một trận mắng một trận là xong, mọi thứ sau đó lại đâu vào đấy, nào ngờ Tần Tuyết Nhiễm lại dùng đến chiêu này để trừng phạt nàng.
Đối với nàng mà nói, hình phạt này rõ ràng so với cái chết còn tàn khốc hơn.
Tuy nhiên nàng lúc đó cũng chỉ vì quá khổ sở cùng ấm ức, toàn bộ tâm trí đều bị điên cuồng ghen tuông khống chế cho nên mới không màng hậu quả cùng Tần Tuyết Nhiễm phát tính tình.
Nàng không dám xa cầu hy vọng Tần Tuyết Nhiễm hiểu rõ lòng mình, hiểu rõ nàng đối với cô có bao nhiêu yêu cùng để ý, sẽ thương tâm khi cô thiên vị, ghen tuông khi cô thân cận người khác, chỉ dám hy vọng cô đối với nàng vẫn còn tồn tại một tia thương tiếc chi tâm, không nỡ đối với nàng tuyệt tình như vậy.
Đây chẳng qua chỉ là hù doạ nàng một chút mà thôi.
Hiện tại, chỉ cần một câu nói của cô, nàng sẽ không cần phải uống ly rượu này, ở chỗ này cũng không một ai có thể ép buộc nàng.
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần càng không dám rời mắt khỏi Tần Tuyết Nhiễm, ánh mắt đều là khẩn cầu, trong lòng không ngừng hy vọng, thấp thỏm cùng sợ hãi đan xen.
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm cũng trầm mặc nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Qua một lát thì lạnh nhạt phun ra một âm tiết: "Uống."
Uống...
Cô muốn nàng... uống ly rượu này.
Chỉ một âm tiết đơn giản lại tựa như một đạo sấm sét giữa trời quang bổ thẳng vào Lâm Dương Thần khiến nàng thịt nát xương tan, máu tươi chảy đầm đìa.
Nàng hô hấp cùng tầm mắt đều trở nên kịch liệt run rẩy, hai mắt trào dâng một tầng hơi nước thật dày, yết hầu ách nghẹn đã phát không ra bất kì lời nói, chỉ biết hướng về Tần Tuyết Nhiễm không ngừng lắc đầu.
A Nhiễm cầu xin chị, cầu xin chị đừng đối xử với em như vậy.
Tần Tuyết Nhiễm đứng trước ánh mắt tha thiết cầu xin một chút thương tiếc cũng không nảy sinh, con ngươi thâm trầm mà lạnh lẽo trước sau không có nửa điểm dao động, là dáng vẻ tuyệt tình chưa từng thấy.
Không tiếng động cự tuyệt nàng khẩn cầu.
Mà ở phía sau, Lý Bân cùng A Cương đều rục rịch muốn động, tựa như một giây sau liền sẽ tiến đến cưỡng chế đem rượu đổ vào trong miệng nàng.
Lâm Dương Thần biết bản thân ngày hôm nay trốn không thoát vận mệnh bị Tần Tuyết Nhiễm dâng cho người khác. Trước mặt nàng là một ly rượu mời, nhưng nếu tiếp theo nàng dám lắc đầu cự tuyệt vậy rượu kia lập tức biến thành rượu phạt.
Không ngoan ngoãn nuốt xuống số rượu này, đợi nàng tiếp theo chính là bạo lực cưỡng chế.
Nàng yếu ớt nhỏ bé, nàng giống như cá nằm trên thớt còn những người khác đều là dao, cho dù có làm ra bao nhiêu giãy dụa cũng chỉ là vô ích.
"Một món đồ chơi mà thôi, tôi đương nhiên không tiếc tặng cho ngài."
"Đợi chị ấy chơi chán nhất định sẽ vứt bỏ cô giống như vứt bỏ một túi rác dơ bẩn."
Lời mà Tần Tuyết Nhiễm từng nói với nam nhân kia, cùng với lời nói của La Khả Ny mấy ngày trước quanh quẩn ở trong đầu.
Cho nên, A Nhiễm là thật không cần nàng nữa.
Nàng rẻ mạc, cơ thể của nàng bị cô xem như giao dịch đem bán cho nam nhân già này.
Qua hôm nay nàng có khả năng sẽ biến thành một kẻ dơ bẩn bất kham, thật sẽ giống với La Khả Ny từng nói, chính là rác rưởi không hơn không kém. Cho nên qua hôm nay, nàng cũng không còn bất kì hy vọng có thể cùng Tần Tuyết Nhiễm làm lại từ đầu.
Nàng bị cô không chút thương tiếc vứt bỏ.
Cảm giác thương tâm từ bốn phương tám hướng ập đến khiến cho trái tim co rút mãnh liệt, ngực trái truyền đến từng trận đau đớn tê tâm liệt phế, đau đến cảm giác toàn bộ thế giới trước mắt đều vỡ nát.
Hy vọng giả dối nơi đáy lòng từng mảng từng mảng rơi xuống, tầng sáng yếu ớt nhỏ vụn trong mắt cũng hoá hư vô, cuối cùng con ngươi trở nên tối đen không khác mù loà.
Cuối cùng Lâm Dương Thần tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, nhấc lên ly rượu lại không cùng Trương Chính chạm ly mà trực tiếp đưa lên cánh môi của mình.
Chất lỏng cay nồng theo yết hầu trượt xuống, đốt cháy yết hầu cùng dạ dày, biến thành thuốc độc lan tràn đến mỗi một bộ phận để tim gan phèo phổi đều quặn đau, đau đến khó có thể chống đỡ.
Một ly còn chưa thấy đáy dạ dày đã gặp một trận quay cuồng buồn nôn. Lâm Dương Thần sắc mặt trở nên dị thường khó coi, nhịn không được thật mạnh đặt ly rượu xuống đồng thời bật dậy, tay che lấy miệng vội vàng xoay người chạy đi tìm nhà vệ sinh.
Nàng mở toang cửa chạy khỏi phòng bao, Lý Bân muốn đuổi theo, Tần Tuyết Nhiễm dùng tay ra hiệu, người sau lập tức hiểu ý đứng yên tại chỗ.
Cửa phòng được người đóng lại, Tần Tuyết Nhiễm lúc bấy giờ mới nhàn nhạt đặt tầm mắt về phía người đàn ông đối diện.
Trong khi đó ở bên ngoài, Lâm Dương Thần sau một hồi cũng tìm được toilet, nàng vội vàng chạy vào buồng vệ sinh ở phía trong cùng, đỡ lấy bồn cầu hung hăng mà nôn.
Men rượu xộc thẳng đại não, tràn vào mỗi một mạch máu cùng dây thần kinh khiến nàng toàn thân mang theo một cỗ không có sức lực, đầu óc choáng váng, mọi thứ trước mắt điên cuồng xoay vòng.
Toàn thân phát ra kịch liệt run rẩy, nàng nôn đến trời đất quay cuồng. Một khuôn mặt tái nhợt ướt nhẹp nước mắt, hai mắt đỏ ngầu, tròng mắt che kín tơ máu.
Sau khi nôn hết mọi thứ ở bên trong dạ dày, nhấn xả nước, Lâm Dương Thần mới thoát lực một tay đỡ tường, tay còn lại ấn mạnh lấy lồng ngực há miệng thở hổn hển mang theo nghẹn ngào gào khóc.
Toàn bộ không khí xung quanh đều bị rút cạn. Tựa như cá bị vớt khỏi mặt nước, hô hấp cũng trở thành một thứ xa xỉ vô cùng.
Cảm giác phổi cùng tim đều bị người từng nhát từng nhát cường ngạnh đào đi, đau đớn muốn lấy mạng, để Lâm Dương Thần cảm giác bản thân sắp bị thống khổ tra tấn đến chết.
Thật khó chịu, mỗi một giây trôi qua đều là giày vò, khó chịu đến hận không thể lập tức ngất đi.
A Nhiễm không cần nàng nữa, nàng liền biến thành một kẻ mù loà không còn nhìn thấy ánh sáng, không tìm được lối đi.
Càng khóc đáy lòng càng khổ sở, tuyệt vọng như biển cả nhấn chìm.
Một lát sau.
Không được, không thể cứ để tình trạng này tiếp diễn.
Dù đã chếch choáng say Lâm Dương Thần vẫn không quên tình cảnh hiện tại của bản thân. Chuyện nàng cần phải làm hiện giờ là thật nhanh trốn khỏi nơi này, không thể cứ như vậy tuỳ ý mặc người bày bố, càng không thể để bản thân lọt vào tay nam nhân ghê tởm kia.
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần bèn loạng choạng đỡ tường rời khỏi buồng vệ sinh, bước đi trống rỗng hư không vẫn cố hướng về cửa ra toilet. Trên đường có người tỏ ý giúp đỡ nàng đều lắc đầu cự tuyệt.
Thật chật vật mới có thể ra đến cửa, chỉ là nàng vừa mới dò đầu ra ngoài nghe ngóng thì đã nhìn thấy hai thuộc hạ của Tần gia đang không ngừng đi tới đi lui ở bên ngoài, bộ dáng rõ ràng là đang canh chừng nàng.
Lâm Dương Thần tuyệt vọng lùi về sau.
Nàng trốn không thoát.
Một lần nữa trốn vào buồng vệ sinh, khoá chốt cửa, Lâm Dương Thần vô lực tựa mình vào cánh cửa dần dần trượt xuống, tự ôm lấy bản thân cuộn thành một đoàn.
......
"Chủ tịch Tần, về chuyện hợp tác giữa hai nhà chúng ta, ngài xem còn muốn thêm vào khoản điều kiện nào hay không? Hoặc giá cả có chỗ nào không hợp lý cũng có thể điều chỉnh. Trương gia chúng tôi đều dễ nói chuyện." Ở trong phòng bao, Trương Chính hướng về Tần Tuyết Nhiễm nói.
"Nhưng là tôi cũng có một điều kiện." Sau đó hắn lộ ra một nụ cười đê tiện, kết hợp với vẻ ngoài đầu hói bụng bia trông càng thêm mấy phần đáng khinh.
"Về sau để cho Lâm tiểu thư đi theo tôi, giao dịch của chúng ta xem như đạt thành."
Tần Tuyết Nhiễm khoé miệng hơi nâng, mấy ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy ly rượu chân dài khẽ lắc, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn thứ chất lỏng màu vàng nhạt trong suốt từng tầng gợn sóng.
Đợi Trương Chính nói hết lời cô mới nhàn nhạt nhấc lên mi mắt nhìn hắn ta, nói ra một câu khiến ai cũng bất ngờ:
"Chúng ta chấm dứt hợp tác tại đây."
Lúc bấy giờ Tần Tuyết Nhiễm mới chậm rãi xoay người, nhìn thấy Lâm Dương Thần đứng ở kia ánh mắt cô thoáng xẹt qua một tia không vui lại rất nhanh gạt đi, sau đó biểu cảm hoá lạnh nhạt cùng nàng phân phó: "Lại đây ngồi đi."
Mà Lâm Dương Thần lúc này đã không nhấc nổi chân, toàn thân bất động như tượng gỗ.
Nội tâm bị trăm ngàn thứ cảm xúc hỗn loạn chiếm cứ. Khủng hoảng, sợ hãi, bất an, lồng ngực giống như bị một tảng đá đè nặng khiến nàng có chút hô hấp không thông, trong đầu sản sinh ý niệm muốn chạy trốn khỏi chỗ này.
Trực giác nói cho nàng biết nếu nàng không sớm rời khỏi, sự tình phát sinh tiếp theo sẽ đẩy nàng rơi vào vực sâu vạn trượng.
Nhưng là Lâm Dương Thần chỉ vừa mới lùi một bước chân, còn chưa kịp xoay người thì Lý Bân đứng bên cạnh đã nhanh tay ấn nàng trở về, dùng giọng cảnh cáo ở bên tai nói: "Lâm tiểu thư, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời."
"Đi."
Dưới sự thôi thúc không ngừng của Lý Bân, Lâm Dương Thần máy móc tiến đến bàn rượu, ngồi ở vị trí bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm.
Mà Trương Chính ở đối diện từ đầu đến cuối vẫn không ngừng đặt ánh mắt đáng khinh ở trên người nàng đánh giá, ánh mắt nóng rực đầy tham muốn khiến cho Lâm Dương Thần cực kì phảm cảm, toàn thân đều không dễ chịu.
Đặc biệt là chiếc váy đang mặc trên người càng khiến nàng không thoải mái, lộ cả bả vai cùng xương quai xanh, cổ khoét sâu hình chữ V ẩn hiện khe rãnh nơi giữa ngực, quá gợi cảm.
Nếu không phải Lý Bân một hai ép buộc nàng, lại là mệnh lệnh của Tần Tuyết Nhiễm, nàng tuyệt đối không tình nguyện mặc loại váy này ra cửa.
"Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp."
Lời nói khách sáo, ánh mắt cùng nụ cười lại không khách sáo một chút nào. Đến đây thì Lâm Dương Thần bắt đầu cảm thấy ghê tởm, muốn nôn.
Trên người của nam nhân này phát ra một loại khí tức cực kì đê tiện đáng khinh, vẻ ngoài lại dầu mỡ, so với Mạc Lăng Thiên nàng từng tiếp xúc còn nhiều hơn một cái mỏ dầu.
Lâm Dương Thần không đáp lời, bàn tay che lấy ngực, đầy kháng cự tránh đi ánh nhìn của hắn ta. Trương Chính cũng không có ý trách móc nàng bất lịch sự, chỉ là luôn cười.
Qua một lát thuộc hạ của Trương Chính tiến lại gần, cùng hắn báo cáo: "Ông chủ, không phát hiện dị thường."
Trương Chính lúc này mới chịu đem lực chú ý rời khỏi Lâm Dương Thần. Mà Tần Tuyết Nhiễm cũng cho thuộc hạ của cô A Cương một ánh mắt dò xét, người sau gật đầu một cái tỏ ý.
Lúc bấy giờ Tần Tuyết Nhiễm mới cất giọng: "Lý Bân cùng A Cương ở lại, những người khác đều ra ngoài."
"Vâng!"
Kết quả ngoại trừ Lý Bân và A Cương thì toàn bộ thuộc hạ khác của Tần gia đều nhanh chóng rút ra bên ngoài canh chừng. Mà ở phe bên kia, Trương Chính cũng chỉ giữ lại hai người đứng thủ ở phía sau lưng hắn.
Ngày hôm nay Tần Tuyết Nhiễm cùng Trương Chính gặp mặt mục đích là để bàn chuyện hợp tác làm ăn, cụ thể là giao dịch một lô hàng lậu. Đó là lý do vì sao người của hai bên đều phải cẩn thận kiểm tra khắp nơi trong phòng xem có bất kì thiết bị giám sát hoặc nghe lén hay không.
"Vậy thì chủ tịch Tần, chúng ta bàn đến chuyện chính nhé? Về điều kiện hợp tác cùng với giá cả tôi trước đó cũng đã suy xét cặn kẽ..."
Chủ yếu vẫn là Trương Chính một phía thao thao bất tuyệt, Tần Tuyết Nhiễm thỉnh thoảng chỉ đáp lại đôi câu. Mà toàn bộ quá trình Lâm Dương Thần đầu óc trống rỗng ngồi ở một bên đã không thể lọt tai một chữ.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là đã bàn xong chuyện chính, lúc này Trương Chính mới một lần nữa đặt tầm mắt nóng rực ở trên người của Lâm Dương Thần, lệnh cho thuộc hạ: "Lấy ra đây."
Thuộc hạ của hắn theo lệnh lấy ra một chai rượu đặt ở trên bàn.
"Chủ tịch Tần, Lâm tiểu thư, chỗ này có một chai Cognac tôi mang về từ Pháp, là Trương mỗ đặc biệt chuẩn bị cho lần gặp mặt này, tại đây xin kính hai vị một ly."
Ngay sau lời này một tên thuộc hạ cũng tiến lên phía trước cẩn thận khui rượu, rót vào ba ly chân dài.
"Xin mời." Trương Chính nâng ly đưa về phía trước.
Tần Tuyết Nhiễm trước sau không nói lời nào, phong thái ung dung tao nhã đồng dạng nhấc lên ly rượu đặt ở trước mặt.
Hiện trường chỉ còn lại một mình Lâm Dương Thần chậm chạp bất động.
Tần Tuyết Nhiễm thấy vậy bèn ho nhẹ một cái, người kia lúc này mới thoát khỏi xuất thần hoang mang nhìn về phía cô.
Cô bắn cho nàng một ánh mắt, người kia hiểu ý rũ xuống con ngươi, trì độn nhấc lên ly rượu của mình.
"Haha!" Trương Chính không chút kiêng dè phá lên cười. "Vậy chúc cho hợp tác của chúng ta thuận lợi đạt thành, cạn ly!"
Thấy hai người kia phóng khoáng uống rượu, mà Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn không ngừng đặt tầm mắt nhàn nhạt không cảm xúc ở trên người mình, Lâm Dương Thần đành nâng ly rượu lên môi đồng thời cưỡng ép bản thân phải nín thở, gian nan nuốt xuống thứ chất lỏng cay nồng.
Đây là một trong những loại rượu mạnh phổ biến trên thế giới. Lượng rượu trong ly vốn không nhiều tuy nhiên chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến nàng chật vật, không giống như hai người kia dễ dàng thì đã có thể cạn ly.
Một ly rượu thấy đáy, Trương Chính lại đích thân rót thêm một ly, cười nói: "Lâm tiểu thư, gặp được em khiến cho tôi rất vui. Kể từ lần đầu gặp mặt tôi vẫn luôn khắc sâu hình bóng của em ở trong lòng, nhớ mãi không quên."
Những lời này... Lâm Dương Thần nhịn xuống cảm giác ghê tởm đang trào dâng từ tận bên trong dạ dày.
Trương Chính lại quay sang cười nịnh Tần Tuyết Nhiễm: "Chủ tịch Tần, tôi có thể đơn độc mời Lâm tiểu thư một ly chứ?"
Tần Tuyết Nhiễm đối mặt với hắn ta, không mặn không nhạt đáp: "Xin cứ tự nhiên."
Cho đến tận bây giờ, nếu như Lâm Dương Thần vẫn không hiểu tình hình thì nàng chính là kẻ ngốc nhất trên đời.
Tần Tuyết Nhiễm cùng người khác bàn chuyện làm ăn cơ mật lại để cho nàng ngồi ở bên cạnh. Thân phận nhạy cảm như nàng lẽ ra không nên biết đến cuộc hẹn này tuy nhiên kết quả nàng vẫn có mặt tại đây, chứng tỏ nàng còn có giá trị khác.
Mà giao dịch giữa bọn họ, từ đầu đến cuối tất cả điều kiện đưa ra đều có lợi đối với Tần gia, họ Trương kia một chút cũng không thèm tranh giành lợi ích về phần mình. Hiện tại bọn họ cũng chỉ còn một bước cuối cùng đó chính là đạt thành hợp tác.
Hết thảy suy ra nàng chính là điều kiện, là chiếc chìa khoá để giao dịch này có thể đạt thành.
Mặt Lâm Dương Thần không khỏi trắng bệch, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, đến lòng bàn tay cũng trở nên lạnh toát.
A Nhiễm lẽ nào không cần nàng nữa, vì một mối làm ăn đành tâm xem nàng như một món hàng trao đổi cùng với nam nhân ghê tởm này?
Đem nàng tặng cho người, đổi lấy điều kiện có lợi về cho Tần gia.
Nghĩ đến đây, Lâm Dương Thần chỉ cảm thấy chính mình bị chua xót bao phủ dường như sắp không thở nổi, lồng ngực đau đớn giống như ngàn vạn kim châm.
Sự tình khiến nàng lo lắng nhất sợ hãi nhất cuối cùng vẫn phát sinh sao?
"Lâm tiểu thư, mời."
Trương Chính đã nâng ly rượu lên tỏ ý, mà Lâm Dương Thần tay nắm lấy ly rượu lại không một chút nhúc nhích, các khớp tay dùng sức đến trắng bệch, nếu nhìn kĩ liền có thể phát hiện nàng là đang phát run.
Lâm Dương Thần biết rõ nếu như uống hết một ly rượu này, ý nghĩa tiếp theo nàng sẽ phải đối mặt với hậu quả gì.
Tửu lượng của nàng vốn dĩ đã cực kì kém, mà lượng cồn trước đó đã hun nàng đến có chút đầu váng mắt hoa, nếu bây giờ lại phải tiếp nhận thêm một ly vậy theo sau cơ thể sẽ không còn sức phản kháng, kết quả chỉ có thể vô lực mặc người bày bố.
Đến lúc đó, đợi nàng chỉ có thể là vực sâu tối tăm tuyệt vọng.
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần trong mắt đều là kháng cự, tầm mắt có chút run rẩy chậm rãi nhìn về phía Tần Tuyết Nhiễm.
Hiện tại đối với nàng mà nói người kia chính là hy vọng cứu rỗi duy nhất. Dù đã sớm biết mục đích cô kêu mình đến chỗ này nhưng sâu trong nội tâm vẫn tồn tại một tia hy vọng sự tình còn có thể cứu vãn.
Lâm Dương Thần từng ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm thể hiện rõ bản thân có bao nhiêu bài xích đối với việc cô đem nàng đẩy cho người khác, cũng từng khẩn cầu cô thà rằng trực tiếp giết chết nàng cũng tuyệt đối đừng đối xử với nàng như vậy.
Nàng hy vọng cô không quên những lời này.
Đối với việc chọc giận Tần Tuyết Nhiễm, ngay tại giờ khắc này Lâm Dương Thần nói không hối hận chính là nói dối. Không phải nàng hối hận vì động thủ đánh nhau với La Khả Ny mà là vì hành vi khiêu khích Tần Tuyết Nhiễm sau đó. Nàng chính là không ngờ đến hậu quả lại nghiêm trọng đến mức độ này, là chuyện mà nàng đã khó có thể gánh vác.
Cứ tưởng bị đánh một trận mắng một trận là xong, mọi thứ sau đó lại đâu vào đấy, nào ngờ Tần Tuyết Nhiễm lại dùng đến chiêu này để trừng phạt nàng.
Đối với nàng mà nói, hình phạt này rõ ràng so với cái chết còn tàn khốc hơn.
Tuy nhiên nàng lúc đó cũng chỉ vì quá khổ sở cùng ấm ức, toàn bộ tâm trí đều bị điên cuồng ghen tuông khống chế cho nên mới không màng hậu quả cùng Tần Tuyết Nhiễm phát tính tình.
Nàng không dám xa cầu hy vọng Tần Tuyết Nhiễm hiểu rõ lòng mình, hiểu rõ nàng đối với cô có bao nhiêu yêu cùng để ý, sẽ thương tâm khi cô thiên vị, ghen tuông khi cô thân cận người khác, chỉ dám hy vọng cô đối với nàng vẫn còn tồn tại một tia thương tiếc chi tâm, không nỡ đối với nàng tuyệt tình như vậy.
Đây chẳng qua chỉ là hù doạ nàng một chút mà thôi.
Hiện tại, chỉ cần một câu nói của cô, nàng sẽ không cần phải uống ly rượu này, ở chỗ này cũng không một ai có thể ép buộc nàng.
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần càng không dám rời mắt khỏi Tần Tuyết Nhiễm, ánh mắt đều là khẩn cầu, trong lòng không ngừng hy vọng, thấp thỏm cùng sợ hãi đan xen.
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm cũng trầm mặc nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Qua một lát thì lạnh nhạt phun ra một âm tiết: "Uống."
Uống...
Cô muốn nàng... uống ly rượu này.
Chỉ một âm tiết đơn giản lại tựa như một đạo sấm sét giữa trời quang bổ thẳng vào Lâm Dương Thần khiến nàng thịt nát xương tan, máu tươi chảy đầm đìa.
Nàng hô hấp cùng tầm mắt đều trở nên kịch liệt run rẩy, hai mắt trào dâng một tầng hơi nước thật dày, yết hầu ách nghẹn đã phát không ra bất kì lời nói, chỉ biết hướng về Tần Tuyết Nhiễm không ngừng lắc đầu.
A Nhiễm cầu xin chị, cầu xin chị đừng đối xử với em như vậy.
Tần Tuyết Nhiễm đứng trước ánh mắt tha thiết cầu xin một chút thương tiếc cũng không nảy sinh, con ngươi thâm trầm mà lạnh lẽo trước sau không có nửa điểm dao động, là dáng vẻ tuyệt tình chưa từng thấy.
Không tiếng động cự tuyệt nàng khẩn cầu.
Mà ở phía sau, Lý Bân cùng A Cương đều rục rịch muốn động, tựa như một giây sau liền sẽ tiến đến cưỡng chế đem rượu đổ vào trong miệng nàng.
Lâm Dương Thần biết bản thân ngày hôm nay trốn không thoát vận mệnh bị Tần Tuyết Nhiễm dâng cho người khác. Trước mặt nàng là một ly rượu mời, nhưng nếu tiếp theo nàng dám lắc đầu cự tuyệt vậy rượu kia lập tức biến thành rượu phạt.
Không ngoan ngoãn nuốt xuống số rượu này, đợi nàng tiếp theo chính là bạo lực cưỡng chế.
Nàng yếu ớt nhỏ bé, nàng giống như cá nằm trên thớt còn những người khác đều là dao, cho dù có làm ra bao nhiêu giãy dụa cũng chỉ là vô ích.
"Một món đồ chơi mà thôi, tôi đương nhiên không tiếc tặng cho ngài."
"Đợi chị ấy chơi chán nhất định sẽ vứt bỏ cô giống như vứt bỏ một túi rác dơ bẩn."
Lời mà Tần Tuyết Nhiễm từng nói với nam nhân kia, cùng với lời nói của La Khả Ny mấy ngày trước quanh quẩn ở trong đầu.
Cho nên, A Nhiễm là thật không cần nàng nữa.
Nàng rẻ mạc, cơ thể của nàng bị cô xem như giao dịch đem bán cho nam nhân già này.
Qua hôm nay nàng có khả năng sẽ biến thành một kẻ dơ bẩn bất kham, thật sẽ giống với La Khả Ny từng nói, chính là rác rưởi không hơn không kém. Cho nên qua hôm nay, nàng cũng không còn bất kì hy vọng có thể cùng Tần Tuyết Nhiễm làm lại từ đầu.
Nàng bị cô không chút thương tiếc vứt bỏ.
Cảm giác thương tâm từ bốn phương tám hướng ập đến khiến cho trái tim co rút mãnh liệt, ngực trái truyền đến từng trận đau đớn tê tâm liệt phế, đau đến cảm giác toàn bộ thế giới trước mắt đều vỡ nát.
Hy vọng giả dối nơi đáy lòng từng mảng từng mảng rơi xuống, tầng sáng yếu ớt nhỏ vụn trong mắt cũng hoá hư vô, cuối cùng con ngươi trở nên tối đen không khác mù loà.
Cuối cùng Lâm Dương Thần tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, nhấc lên ly rượu lại không cùng Trương Chính chạm ly mà trực tiếp đưa lên cánh môi của mình.
Chất lỏng cay nồng theo yết hầu trượt xuống, đốt cháy yết hầu cùng dạ dày, biến thành thuốc độc lan tràn đến mỗi một bộ phận để tim gan phèo phổi đều quặn đau, đau đến khó có thể chống đỡ.
Một ly còn chưa thấy đáy dạ dày đã gặp một trận quay cuồng buồn nôn. Lâm Dương Thần sắc mặt trở nên dị thường khó coi, nhịn không được thật mạnh đặt ly rượu xuống đồng thời bật dậy, tay che lấy miệng vội vàng xoay người chạy đi tìm nhà vệ sinh.
Nàng mở toang cửa chạy khỏi phòng bao, Lý Bân muốn đuổi theo, Tần Tuyết Nhiễm dùng tay ra hiệu, người sau lập tức hiểu ý đứng yên tại chỗ.
Cửa phòng được người đóng lại, Tần Tuyết Nhiễm lúc bấy giờ mới nhàn nhạt đặt tầm mắt về phía người đàn ông đối diện.
Trong khi đó ở bên ngoài, Lâm Dương Thần sau một hồi cũng tìm được toilet, nàng vội vàng chạy vào buồng vệ sinh ở phía trong cùng, đỡ lấy bồn cầu hung hăng mà nôn.
Men rượu xộc thẳng đại não, tràn vào mỗi một mạch máu cùng dây thần kinh khiến nàng toàn thân mang theo một cỗ không có sức lực, đầu óc choáng váng, mọi thứ trước mắt điên cuồng xoay vòng.
Toàn thân phát ra kịch liệt run rẩy, nàng nôn đến trời đất quay cuồng. Một khuôn mặt tái nhợt ướt nhẹp nước mắt, hai mắt đỏ ngầu, tròng mắt che kín tơ máu.
Sau khi nôn hết mọi thứ ở bên trong dạ dày, nhấn xả nước, Lâm Dương Thần mới thoát lực một tay đỡ tường, tay còn lại ấn mạnh lấy lồng ngực há miệng thở hổn hển mang theo nghẹn ngào gào khóc.
Toàn bộ không khí xung quanh đều bị rút cạn. Tựa như cá bị vớt khỏi mặt nước, hô hấp cũng trở thành một thứ xa xỉ vô cùng.
Cảm giác phổi cùng tim đều bị người từng nhát từng nhát cường ngạnh đào đi, đau đớn muốn lấy mạng, để Lâm Dương Thần cảm giác bản thân sắp bị thống khổ tra tấn đến chết.
Thật khó chịu, mỗi một giây trôi qua đều là giày vò, khó chịu đến hận không thể lập tức ngất đi.
A Nhiễm không cần nàng nữa, nàng liền biến thành một kẻ mù loà không còn nhìn thấy ánh sáng, không tìm được lối đi.
Càng khóc đáy lòng càng khổ sở, tuyệt vọng như biển cả nhấn chìm.
Một lát sau.
Không được, không thể cứ để tình trạng này tiếp diễn.
Dù đã chếch choáng say Lâm Dương Thần vẫn không quên tình cảnh hiện tại của bản thân. Chuyện nàng cần phải làm hiện giờ là thật nhanh trốn khỏi nơi này, không thể cứ như vậy tuỳ ý mặc người bày bố, càng không thể để bản thân lọt vào tay nam nhân ghê tởm kia.
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần bèn loạng choạng đỡ tường rời khỏi buồng vệ sinh, bước đi trống rỗng hư không vẫn cố hướng về cửa ra toilet. Trên đường có người tỏ ý giúp đỡ nàng đều lắc đầu cự tuyệt.
Thật chật vật mới có thể ra đến cửa, chỉ là nàng vừa mới dò đầu ra ngoài nghe ngóng thì đã nhìn thấy hai thuộc hạ của Tần gia đang không ngừng đi tới đi lui ở bên ngoài, bộ dáng rõ ràng là đang canh chừng nàng.
Lâm Dương Thần tuyệt vọng lùi về sau.
Nàng trốn không thoát.
Một lần nữa trốn vào buồng vệ sinh, khoá chốt cửa, Lâm Dương Thần vô lực tựa mình vào cánh cửa dần dần trượt xuống, tự ôm lấy bản thân cuộn thành một đoàn.
......
"Chủ tịch Tần, về chuyện hợp tác giữa hai nhà chúng ta, ngài xem còn muốn thêm vào khoản điều kiện nào hay không? Hoặc giá cả có chỗ nào không hợp lý cũng có thể điều chỉnh. Trương gia chúng tôi đều dễ nói chuyện." Ở trong phòng bao, Trương Chính hướng về Tần Tuyết Nhiễm nói.
"Nhưng là tôi cũng có một điều kiện." Sau đó hắn lộ ra một nụ cười đê tiện, kết hợp với vẻ ngoài đầu hói bụng bia trông càng thêm mấy phần đáng khinh.
"Về sau để cho Lâm tiểu thư đi theo tôi, giao dịch của chúng ta xem như đạt thành."
Tần Tuyết Nhiễm khoé miệng hơi nâng, mấy ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy ly rượu chân dài khẽ lắc, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn thứ chất lỏng màu vàng nhạt trong suốt từng tầng gợn sóng.
Đợi Trương Chính nói hết lời cô mới nhàn nhạt nhấc lên mi mắt nhìn hắn ta, nói ra một câu khiến ai cũng bất ngờ:
"Chúng ta chấm dứt hợp tác tại đây."