Kể từ nay Lâm Dương Thần vững vàng bước đi trên con đường làm một nhược thụ. Tần Tuyết Nhiễm đạt được một lần thì nghiện, mỗi lần làm đều phải dày vò nàng đến khóc ngất.
Mà lúc này đây, Tần Tuyết Nhiễm không khỏi thoã mãn ngắm nhìn người con gái toàn thân chi chít dấu hôn đang nằm xấp trên giường. Từ trên xuống dưới, từ gáy cho đến cánh mông, hai chân đều tràn đầy vết tích của trận hoan ái. Tóc đen dài tán loạn, nửa bên mặt ửng đỏ lộ ra vẫn còn ướt nhẹp nước mắt. Bộ dáng ngủ say toả ra phong thái vừa nhu hoà vừa yếu đuối lại không kém phần diễm lệ động lòng người.
Cô nhẹ nhàng lật người Lâm Dương Thần để nàng nằm ngửa ra với tư thế thoải mái, liên tục cưng chiều hôn hôn lên khắp khuôn mặt nàng. Phát hiện cơ thể người kia dường như có chút run run vì dư vị còn đọng lại của cơn kích tình, thỉnh thoảng vô thức phát ra khóc âm nhè nhẹ từ trong cổ họng khiến cô càng thêm thương yêu. Lại ngắm nàng thêm một lát rồi mới luyến tiếc đứng dậy đi vào phòng tắm xả nước ấm.
Lúc này mới phát hiện hai ngón tay của mình đã mỏi nhừ đến nỗi cứng đơ, Tần Tuyết Nhiễm dở khóc dở cười. Cô cũng không ngờ là mình có thể điên cuồng đến mức độ này.
Tuy cũng đã thấm mệt nhưng cô vẫn không đành lòng để người yêu một thân mồ hôi và nước mắt đi ngủ. Cô cẩn thận ôm Lâm Dương Thần đặt vào bồn tắm, bản thân mình cũng chen vào, chuẩn bị cọ rửa thân thể cho cả hai người.
Lâm Dương Thần tiếp xúc với nước thì giật mình, hai mắt mơ màng hé mở nhưng nàng đã kiệt sức đến mức không làm ra nổi cử động nào bèn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, tuỳ ý Tần Tuyết Nhiễm muốn làm gì thì làm.
Đợi tắm xong cũng đã gần 3 giờ sáng. Đổi đi ga giường đã nhăn nhúm ướt đẫm Tần Tuyết Nhiễm mới ôm Lâm Dương Thần đặt lên giường, cũng không mặc đồ ngủ cho nàng, cứ như vậy đắp chăn cho cả hai sau đó cẩn thận ôm người vào lòng, mỉm cười thoã mãn đi vào giấc ngủ.
Mặt trời phơi cao tới mông, Lâm Dương Thần bị cơn đói làm tỉnh giấc. Trước đó nàng bị Tần Tuyết Nhiễm lăn lộn mấy giờ liền, vận động kịch liệt khiến cơ thể tiêu hao hết năng lượng dự trữ, hiện tại bụng đã đói đến sôi sục.
Mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt chính là hình ảnh Tần Tuyết Nhiễm đang nằm nghiêng bên cạnh, lười biếng khuỵ khuỷu tay chống lấy thái dương nở nụ cười yêu nghiệt như hồ ly ngàn năm nhìn nàng.
"Chào buổi sáng."
Lâm Dương Thần nhớ lại ký ức của tối hôm qua, bản thân vô cùng đáng thương nằm dưới thân Tần Tuyết Nhiễm khóc lóc xin tha đến rát cả cổ họng nhưng người kia chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, một lần rồi lại một lần dày vò nàng đến chết đi sống lại.
Nàng vừa xấu hổ vừa giận dỗi, không thèm trả lời, chỉ "hừ" một tiếng đầy ngạo kiều rồi xoay người lại đưa lưng về phía cô.
Biểu hiện như vậy thành công chọc cười Tần Tuyết Nhiễm, cô cong môi đầy xấu xa chồm người tới, thổi khí vào tai nàng:
"Giận chị sao? Nếu như em giận thì..."
Cô cố ý kéo dài âm cuối một cách mờ ám rồi cho môi ngậm lấy vành tai Lâm Dương Thần cắn nhẹ một cái khiến người kia ngay lập tức co rúm lại run như cầy sấy, liên tục lắc đầu.
"Không... không có..."
Lâm Dương Thần biết rõ phân lượng của bản thân, lần này dù nàng có tỏ ra giận dỗi cũng không giải quyết được gì ngược lại chọc giận A Nhiễm thì người phải gánh hậu quả cũng chỉ có chính mình. Nàng không muốn lịch sử tối hôm qua lặp lại đâu.
Bình thường A Nhiễm đều thật ôn nhu mà đối đãi nàng, đôi lúc cũng phúc hắc trêu chọc nhưng một khi bị chọc giận chị ấy liền biến thành con sói hung ác đúng nghĩa, sẽ ăn người sạch sẽ đến không nhả một mảnh xương.
Hơn nữa Lâm Dương Thần biết bản thân dung túng Tần Tuyết Nhiễm nhiều đến mức nào, cùng cô nháo loạn đến sau cùng người cúi đầu trước khẳng định cũng là chính nàng.
"Không giận thì tốt. Dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm thôi, buổi chiều còn phải đi học." Tần Tuyết Nhiễm không lại trêu chọc nàng, rời khỏi giường đứng dậy từ trên cao nhìn xuống con mèo lười đang còn cuộn mình trong chăn.
Còn đi học nổi sao? Lâm Dương Thần ở trong chăn thử động đậy thân thể liền cảm nhận được một trận bủn rủn vô lực, eo lưng đau nhừ như muốn gãy làm đôi. Đặc biệt nơi hạ thân còn đau nhoi nhói.
Nghĩ đến con sói hung dữ của ngày hôm qua Lâm Dương Thần vẫn còn thấy ấm ức. Nàng ai oán bĩu môi, giọng khàn khàn đầy uỷ khuất:
"Eo đau... Dậy không nổi."
Tần Tuyết Nhiễm lại ngồi xuống, kéo chăn ra, ánh mắt nhiễm đầy ý cười dịu dàng dỗ dành nàng: "Vậy để chị xoa xoa eo cho em nha?"
Miệng nói tay làm, cô đưa hai tay đặt lên eo của Lâm Dương Thần nhẹ nhàng xoa khiến người kia thoải mái đến híp híp hai mắt.
"Đúng đúng! Là chỗ đó! Mạnh tay một chút."
"Ah! nhẹ tay lại nhẹ tay lại ahh~"
"Được rồi." Chừng mười phút Lâm Dương Thần mới kêu ngừng, duỗi thẳng hai cánh tay hướng về phía Tần Tuyết Nhiễm.
"Bế em~"
Bộ dáng làm nũng của nàng ở trong mắt Tần Tuyết Nhiễm thật sự là đáng yêu muốn chết, khiến cô không khỏi nở nụ cười tràn đầy cưng chiều.
"Trước tiên mặc đồ vào đã." Kéo lấy cỗ thân thể trần truồng mềm mại bị điểm xuyết chi chít vết tích của trận hoan ái xốc dậy, Tần Tuyết Nhiễm mới chậm rãi mặc đồ cho chủ nhân thân thể kia.
Khi chuẩn bị mặc vào quần lót Tần Tuyết Nhiễm lại khựng lại. Lâm Dương Thần chú ý tới tầm mắt cô đang nhìn vào chỗ nào của mình thì lập tức xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng: "Đừng nhìn mà."
Đừng nói bản tính cầm thú của A Nhiễm lại trỗi dậy nha? Lẽ nào cả đêm hôm qua còn chưa đủ thoã mãn chị ấy? Nếu bây giờ lại bị dày vò nàng khẳng định sẽ chịu không nổi mà chết mất.
Sau đó báo chí cùng truyền thông toàn thành phố Thanh Châu sẽ thi nhau đăng tin 'Đáng thương cho cô gái trẻ bị người yêu làm đến chết ở trên giường.'
Lâm Dương Thần nghĩ đến đây liền khóc không thành tiếng.
Sự thật là Lâm Dương Thần đã hoàn toàn nghĩ oan cho Tần Tuyết Nhiễm, chẳng qua là cô nhìn thấy nơi đó của nàng còn sưng đỏ trong lòng liền dâng lên cảm giác tự trách.
"Còn đau sao?" Cô ngẩng đầu lên hỏi nàng, biểu cảm tràn đầy áy áy.
Lâm Dương Thần ngốc lăng vài giây mới hiểu ra Tần Tuyết Nhiễm đang hỏi vấn đề gì bèn uỷ khuất gật đầu.
"Xin lỗi. Tối qua là chị đã quá mạnh tay. Lần sau chị nhất định sẽ đối với em thật nhẹ nhàng."
Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, Tần Tuyết Nhiễm lục lọi ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc nhỏ.
Thật may nó vẫn còn ở đây. Thuốc này là lúc trước cô mua sẵn để chuẩn bị cho lần đầu của Lâm Dương Thần vì sợ bản thân mình trong lúc làm chuyện đó thì không biết tiết chế lỡ tay làm bị thương nàng. Nhưng lần đầu của hai người lại bất ngờ xảy ra ở khách sạn, mà cô vẫn tính là ôn nhu, Lâm Dương Thần cũng không có gặp tổn thương gì. Lọ thuốc đến bây giờ mới có cơ hội phát huy tác dụng.
Thấy Lâm Dương Thần nghiêng đầu nhìn lọ thuốc Tần Tuyết Nhiễm liền giải thích với nàng: "Đây là thuốc mỡ trị thương dùng để bôi vào nơi đó, dược hiệu rất tốt. Nằm xuống, chị giúp em bôi."
Lâm Dương Thần hoảng hốt lập tức bắt lấy tay cô lắp bắp: "Khoan khoan... khoan đã. Chị để em tự làm đi."
Đùa gì vậy? Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, để A Nhiễm chăm chăm vào chỗ tư mật của mình, lại còn bôi thuốc. Rồi nàng biết giấu mặt vào đâu đây a?
Tuy hiện tại Lâm Dương Thần cũng không còn cảm thấy xấu hổ khi bại lộ thân thể trước mặt Tần Tuyết Nhiễm nữa, nhưng bôi thuốc lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Tần Tuyết Nhiễm cười nhéo lấy cái má hồng hồng của nàng. "Xấu hổ à? Chị cũng đã nhìn chỗ đó của em không biết bao nhiêu lần rồi còn ngại cái gì? Ngoan, nằm xuống, tách hai chân ra."
Lâm Dương Thần vẫn mím môi bất động nhìn cô. Tần Tuyết Nhiễm không còn cách nào đành phải nghiêm mặt, trầm giọng hù: Không nghe lời là chị đánh mông đó."
Một câu này thành công để Lâm Dương Thần răm rắp nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống tách rộng hai chân, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn một màng tiếp theo.
........
Một màng bôi thuốc lục đục mãi mới khó khăn kết thúc, Tần Tuyết Nhiễm hoàn thành nốt việc mặc đồ cho Lâm Dương Thần sau đó một tay ôm lấy eo, một tay bưng lấy cái mông nhấc bổng nàng lên, tư thế ôm như ôm một đứa nhỏ.
"Lại đây bạn nhỏ của chị."
Lâm Dương Thần sợ bị rớt xuống liền vòng hai tay ôm lấy cổ, hai chân kẹp lấy hông cô, đầu chôn vào hõm cổ của cô cọ tới cọ lui làm nũng.
Lại tốn một đống thời gian vào việc vệ sinh cá nhân, bữa ăn sau khi thức dậy vốn nên là bữa sáng cũng biến thành bữa trưa. Lâm Dương Thần đi đứng bất tiện, cổ họng lại đau rát bèn quyết định lười học thêm một lần, buổi chiều xin nghỉ ở nhà dưỡng sức.
Nàng xin thề, đây sẽ là lần cuối cùng nàng lười học bỏ tiết.
Tần Tuyết Nhiễm sợ người yêu buồn chán bèn dẹp hết công việc sang một bên, cả một ngày dài chỉ ở bên cạnh bồi tiếp nàng.
.........................
Sau sự việc lần trước Trịnh Tân Thành có đến gặp Lâm Dương Thần một lần, hỏi nàng có động tay động chân vào mớ tài liệu trộm được hay không? Lâm Dương Thần tất nhiên là chối bỏ. Trịnh Tân Thành cũng không có cơ sở nghi ngờ nàng đành xụ mặt từ bỏ vấn đề này, nghĩ có lẽ tài liệu kia vốn là cái bẫy do Tần Tuyết Nhiễm bày sẵn, cuối cùng lệnh cho nàng tiếp tục tìm kiếm tài liệu thật. Lâm Dương Thần cũng chỉ có thể ậm ừ đồng ý cho qua.
Kể từ lần đó Trịnh Tân Thành không còn làm phiền khiến nàng được thả lỏng một khoảng thời gian. Cứ nghĩ sẽ còn được yên bình thong thả ít nhất cho đến qua tết. Nhưng không.
Hôm nay Trịnh Tân Thành lại nhắn tin hẹn nàng đi thư viện gấp.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Lâm Dương Thần hỏi, trong lòng không khỏi sinh ra chút thấp thỏm lo âu.
Trịnh Tân Thành đáp: "Nói cho mày một tin tức. Đang có người nắm giữ chứng chứ phạm pháp của Tần thị, sắp tới sẽ tung ra. Tần Tuyết Nhiễm a, sắp xong đời rồi."
Còn có người khác sao? Lâm Dương Thần nghe vậy tâm tình liền chùng xuống.
"Người đó là ai vậy?" Nàng thăm dò hỏi.
Trịnh Tân Thành nhìn vào mắt nàng mấy giây rồi nở nụ cười đầy thâm ý. "Không thể nói cho mày."
"Vậy hắn nắm được chứng cứ gì? Có đáng tin không? Sẽ không phải là cái bẫy chứ?" Lâm Dương Thần vờ bình tĩnh hỏi, trong lòng đã là sốt ruột đứng ngồi không yên.
Trịnh Tân Thành vẫn ung dung xếp sách lên kệ, một bên nói chuyện:
"Hắn không có nói chi tiết. Chỉ biết Tần thị rửa tiền bằng cách lợi dụng việc đầu tư ra nước ngoài, số tiền đó đều đi qua các kênh vô cùng phức tạp cuối cùng dồn vào một vài tài khoản bí mật tại một hòn đảo ở Anh quốc. Trùng hợp là Nhị tiểu thư nhà họ Tần vẫn luôn ở Anh quốc, nghĩ liền biết chuyện có yêu."
Lâm Dương Thần thầm nghĩ lần trước nàng điều tra các hạng mục kinh doanh trong nước của Tần thị đều không phát hiện vấn đề gì. Mà những tài liệu về các hàng mục đầu tư ra nước ngoài lại không có trong máy tính, nàng cũng từng hoài nghi chứng cứ nằm ở đây nhưng không cố gắng đi tìm hiểu sâu. Ai ngờ lại có kẻ khác tra ra được.
"Tôi nghĩ ông nên cẩn thận một chút. Kẻ đó có đáng tin hay không còn chưa biết."
"Không biết. Kẻ đó nói hắn hiện giờ vẫn cần chút thời gian xác nhận, nhưng đã chắc chắn tám, chín phần. Kế hoạch của hắn là đợi đến tiệc sinh nhật 79 tuổi của Tần Kiến Minh sẽ đồng thời giao chứng cứ cho công an cùng báo chí, đánh cho Tần Tuyết Nhiễm trở tay không kịp, mà nhiệm vụ của chúng ta chính là ra tay xử lý tàn cuộc.
Nếu chứng cứ công bố có tác dụng, Tần thị khẳng định là khó tránh khỏi một phen sóng to gió lớn. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần lên kế hoạch để mày và S liên thủ giết chết Tần Tuyết Nhiễm rồi dựng thành hiện trường sợ tội tự sát. Xem như là tặng món quà sinh nhật bất ngờ cho lão già họ Tần. Hahaha!"
Lâm Dương Thần trong lòng liền lộp bộp. Kế hoạch này đúng là quá hoàn hảo, nếu nó thực sự diễn ra A Nhiễm sẽ trở tay không kịp mất.
Trịnh Tân Thành lại nói tiếp: "Hiện tại mày không cần làm gì hết, ở yên một chỗ đợi lệnh của tao. Đến lúc cần hành động tao sẽ liên hệ với mày."
Sau đó hắn bỏ đi, một mình Lâm Dương Thần đứng bất động tại chỗ, tâm tư rối loạn vì bị vây khốn giữa muôn vàn suy nghĩ, trong lòng một mảnh hỗn loạn cùng bất an.
Nàng cứ nghĩ sau vụ việc kia Trịnh Tân Thành sẽ án binh bất động thêm một khoảng thời gian nhưng không ngờ nhanh như vậy hắn đã có kế hoạch mới để đối phó Tần Tuyết Nhiễm.
Bình tĩnh suy nghĩ lại, hiện giờ muốn ngăn cản hành động của Trịnh Tân Thành điểm mấu chốt là phải tra ra được "người kia" trong miệng hắn rốt cuộc là ai.
Theo như cách nói của Trịnh Tân Thành thì người kia không phải là người của hắn, cũng không phải nội gián cài vào Tần gia. Xem ra quan hệ với hắn cũng không thân thiết, nếu nói là quan hệ hợp tác dựa trên lợi ích thì hợp lý hơn. Vậy chỉ có thể kết luận một điều: Tần gia xuất hiện kẻ phản bội.
Bởi vì người có thể tiếp xúc với tài liệu mật chỉ có thể là quản lý cấp cao của công ty. Ngoài Tần Tuyết Nhiễm và Tần lão gia ra thì phó tổng giám đốc, giám đốc các bộ phận đều không thoát khỏi tình nghi.
Đầu tiên, phó tổng giám đốc là Tần Kiến Quân, ông ta cũng là người nhà họ Tần. Vậy có thể loại bỏ ông ta ra khỏi danh sách tình nghi không?
Tần Kiến Quân? Khoan đã.
Lâm Dương Thần chợt nghĩ tới lần đầu tiên gặp Tần Kiến Quân nàng đã luôn cảm thấy ông ta rất quen mắt. Vậy rốt cuộc trước đó hai người đã từng gặp ở đâu?
Lâm Dương Thần cố gắng vơ vét từng chỗ sâu trong ký ức. Trực giác nói cho nàng biết chỉ cần nàng nhớ ra chuyện này, rất có thể bức màn bí mật sẽ được vén lên.
Tuy nhiên mất cả nửa ngày vò đầu bứt tóc, vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra được chút manh mối nào. Cuối cùng nàng đành phải chuyển mục tiêu sang những người khác. Có điều nàng không có lý do chính đáng tiến vào Tần thị, không thể điều tra được trong số những người kia rốt cuộc ai mới có vấn đề. Thời gian đến tiệc mừng thọ ông nội Tần còn chưa đến một tháng, Thời gian ngắn như vậy muốn tìm được kẻ phản bội là điều không dễ dàng.
Cũng không thể trực tiếp nói với A Nhiễm. Vậy phải làm sao đây?
Lâm Dương Thần lòng đầy tâm sự rời khỏi thư viện trở về nhà. Dọc đường đi nàng luôn suy nghĩ biện pháp tìm ra kẻ phản bội, hoặc ít nhất là biện pháp ngầm nhắc nhở A Nhiễm. Nhưng đều không có.