Quậy xong một hồi, Mạc Hàn phủi phủi tay rồi kéo Mạc Uyển Dư:
"Đi nào, anh dẫn em đi chơi, hôm nay chúng ta đi xuyên đêm luôn.''
Mạc Uyển Dư liếc về phía người nào đó, lập tức từ chối:'' Em không đi đâu, em muốn đi ngủ rồi.''
Nhưng Mạc Hàn nào có buông tha cô dễ dàng:'' Đêm nay là giao thừa, sao có thể lãng phí vào chuyện ngủ được chứ, đi theo anh đi.''
Mạc Uyển Dư đánh ánh mắt bất đắc dĩ về phía người đàn ông kia, chỉ thấy ánh mắt anh sâu thẳm, như đang giữ chặt sự không hài lòng tránh bộc phát ra bên ngoài.
Ngồi trên xe, cô mới có thể lấy điện thoại ra nhắn cho anh một tin
[Đừng giận nhé, em hứa sẽ ngoan ngoãn]
Mạc Khải Liêm: [Anh sẽ tính sổ với em sau]
Ngày mồng lăm, nhà họ Mạc tổ chức lễ mừng thọ cho hai ông bà Mạc. Mọi người đều không muốn làm gì phô trương, vậy nên chỉ mời mấy ngừoi bạn và họ hàng gần tới tham dự, vậy mà cũng đến bốn năm chục ngừoi.
Mạc Uyển Dư mong manh trong chiếc váy trắng dài, xinh đẹp như tiên nữ, bên cạnh có Mạc Hàn không rời nửa bước.
Mạc Hàn biết có nhiều người trong họ luôn nhìn Mạc Uyển Dư không vừa mắt, họ cho rằng một ngừoi không máu mủ gì như cô lại được hưởng vinh hoa phú quý của nhà họ Mạc, đáng lẽ những thứ đó phải do người mang dòng máu nhà họ Mạc như họ mới đúng.
Không muốn bọn họ tiếp cận bới móc Mạc Uyển Dư nên Mạc Hàn vẫn luôn ở cạnh cô.
Mạc Uyển Dư không quan tâm thái độ của những ngừoi họ hàng đó lắm, cô lơ đãng nhìn xung quanh, bỗng sững lại vì thấy một gương mặt quen. Cô kéo kéo anh trai, nói nhỏ
''Sao Tiêu Lãng cũng tới?''
Mạc Hàn đã từng nghe chuyện ba mẹ muốn gán ghép em gái cho con trai nhà họ Tiêu, giờ nhìn thấy Tiêu Lãng nên cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó.
Mạc Hàn:''Có lẽ ba mẹ rất ưng tên này rồi.''
Mạc Uyển Dư nép lại gần Mạc Hàn, che tầm mắt không để Tiêu Lãng nhìn thấy:
"Em chẳng có hứng thú với anh ta, ba mẹ cũng thật là, hôm nay đã định chỉ mời ngừoi thân thiết thôi mà.''
Mạc Hàn biết em gái sẽ chẳng thích ngừoi như Tiêu Lãng đâu, nhưng vẫn cứ thích trêu cô:
''Con rể tương lai chẳng lẽ không đủ thân thiết?''
Mạc Uyển Dư vừa lườm anh trai, vừa thụi cho anh một cái. Mạc Hàn chỉ cừoi rồi đưa tay xoa mạnh đầu cô. Mạc Uyển Dư tỏ thái độ ghét bỏ, vuốt mạnh lại mái tóc mình:
''Anh làm hỏng mất tóc em rồi.''
Mạc Hàn liếc về phía cậu con trai kia một cái, hỏi cô:" Cậu ta cũng là người tài giỏi, vẻ ngoài cũng là hàng cao cấp, em thật sự không có ý định cho cậu ta cơ hội à?''
Mạc Uyển Dư:" Em thấy anh ta chẳng ra sao, tiếng xấu truyền hàng đống, em không đủ tự tin sẽ thuần hoá được ngừoi như vậy đâu.''
Tiêu Lãng nhìn một hồi cũng không phát hiện ra cô, vậy nên liền quay ngừoi đi về hướng khác. Mạc Uyển Dư thấy anh ta đi xa, lúc này mới thở phào đứng thẳng dậy.
Mạc Hàn nhìn mà buồn cừoi:" Em có cần tránh cậu ta như tránh tà vậy không?"
Mạc Uyển Dư:" Anh không biết trước đấy anh ta bám theo em như nào đâu, gửi hoa tới công ty, rồi ôm hoa đứng trước cổng trường nhiều lần. Mỗi lần thấy anh ta là em lại thấy đau hết cả đầu.''
Mạc Hàn nhướng mày, xem ra anh đã bỏ sót khá nhiều chuyện rồi. Hôm nay xong chuyện anh phải đi tìm hiểu mới được.
Chuyện được đề trên đầu danh sách trong nhà, tô đậm, bôi đỏ chính là chuyện lấy chồng của em gái anh. Về vấn đề đối tượng kia là người như nào, dĩ nhiên nhà họ Mạc phải điều tra cặn kẽ, không để Mạc Uyển Dư gả tới chịu khổ ở gia đình nào đó được.
"Đi nào, anh dẫn em đi chơi, hôm nay chúng ta đi xuyên đêm luôn.''
Mạc Uyển Dư liếc về phía người nào đó, lập tức từ chối:'' Em không đi đâu, em muốn đi ngủ rồi.''
Nhưng Mạc Hàn nào có buông tha cô dễ dàng:'' Đêm nay là giao thừa, sao có thể lãng phí vào chuyện ngủ được chứ, đi theo anh đi.''
Mạc Uyển Dư đánh ánh mắt bất đắc dĩ về phía người đàn ông kia, chỉ thấy ánh mắt anh sâu thẳm, như đang giữ chặt sự không hài lòng tránh bộc phát ra bên ngoài.
Ngồi trên xe, cô mới có thể lấy điện thoại ra nhắn cho anh một tin
[Đừng giận nhé, em hứa sẽ ngoan ngoãn]
Mạc Khải Liêm: [Anh sẽ tính sổ với em sau]
Ngày mồng lăm, nhà họ Mạc tổ chức lễ mừng thọ cho hai ông bà Mạc. Mọi người đều không muốn làm gì phô trương, vậy nên chỉ mời mấy ngừoi bạn và họ hàng gần tới tham dự, vậy mà cũng đến bốn năm chục ngừoi.
Mạc Uyển Dư mong manh trong chiếc váy trắng dài, xinh đẹp như tiên nữ, bên cạnh có Mạc Hàn không rời nửa bước.
Mạc Hàn biết có nhiều người trong họ luôn nhìn Mạc Uyển Dư không vừa mắt, họ cho rằng một ngừoi không máu mủ gì như cô lại được hưởng vinh hoa phú quý của nhà họ Mạc, đáng lẽ những thứ đó phải do người mang dòng máu nhà họ Mạc như họ mới đúng.
Không muốn bọn họ tiếp cận bới móc Mạc Uyển Dư nên Mạc Hàn vẫn luôn ở cạnh cô.
Mạc Uyển Dư không quan tâm thái độ của những ngừoi họ hàng đó lắm, cô lơ đãng nhìn xung quanh, bỗng sững lại vì thấy một gương mặt quen. Cô kéo kéo anh trai, nói nhỏ
''Sao Tiêu Lãng cũng tới?''
Mạc Hàn đã từng nghe chuyện ba mẹ muốn gán ghép em gái cho con trai nhà họ Tiêu, giờ nhìn thấy Tiêu Lãng nên cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó.
Mạc Hàn:''Có lẽ ba mẹ rất ưng tên này rồi.''
Mạc Uyển Dư nép lại gần Mạc Hàn, che tầm mắt không để Tiêu Lãng nhìn thấy:
"Em chẳng có hứng thú với anh ta, ba mẹ cũng thật là, hôm nay đã định chỉ mời ngừoi thân thiết thôi mà.''
Mạc Hàn biết em gái sẽ chẳng thích ngừoi như Tiêu Lãng đâu, nhưng vẫn cứ thích trêu cô:
''Con rể tương lai chẳng lẽ không đủ thân thiết?''
Mạc Uyển Dư vừa lườm anh trai, vừa thụi cho anh một cái. Mạc Hàn chỉ cừoi rồi đưa tay xoa mạnh đầu cô. Mạc Uyển Dư tỏ thái độ ghét bỏ, vuốt mạnh lại mái tóc mình:
''Anh làm hỏng mất tóc em rồi.''
Mạc Hàn liếc về phía cậu con trai kia một cái, hỏi cô:" Cậu ta cũng là người tài giỏi, vẻ ngoài cũng là hàng cao cấp, em thật sự không có ý định cho cậu ta cơ hội à?''
Mạc Uyển Dư:" Em thấy anh ta chẳng ra sao, tiếng xấu truyền hàng đống, em không đủ tự tin sẽ thuần hoá được ngừoi như vậy đâu.''
Tiêu Lãng nhìn một hồi cũng không phát hiện ra cô, vậy nên liền quay ngừoi đi về hướng khác. Mạc Uyển Dư thấy anh ta đi xa, lúc này mới thở phào đứng thẳng dậy.
Mạc Hàn nhìn mà buồn cừoi:" Em có cần tránh cậu ta như tránh tà vậy không?"
Mạc Uyển Dư:" Anh không biết trước đấy anh ta bám theo em như nào đâu, gửi hoa tới công ty, rồi ôm hoa đứng trước cổng trường nhiều lần. Mỗi lần thấy anh ta là em lại thấy đau hết cả đầu.''
Mạc Hàn nhướng mày, xem ra anh đã bỏ sót khá nhiều chuyện rồi. Hôm nay xong chuyện anh phải đi tìm hiểu mới được.
Chuyện được đề trên đầu danh sách trong nhà, tô đậm, bôi đỏ chính là chuyện lấy chồng của em gái anh. Về vấn đề đối tượng kia là người như nào, dĩ nhiên nhà họ Mạc phải điều tra cặn kẽ, không để Mạc Uyển Dư gả tới chịu khổ ở gia đình nào đó được.