Ngày hôm sau, phía trước khu văn phòng của tầng cao nhất có một cô gái ôm bó hồng lớn đứng ngó nghiêng trước cửa thang máy.
Cô đã nhìn vào phía trong không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không dám bước vào, đứng đây một lúc lâu cũng không bắt gặp ai xuất hiện.
Có lẽ do khẩn trương nên cô quên mất, tầng trên cùng làm việc muộn hơn so với các cô nửa tiếng.
Một lúc lâu sau trợ lý chính của Mạc Khải Liêm mới tới, bất ngờ với cô gái ôm bó hoa đứng đó.
Cô gái này cũng có chút quen biết với trợ lý, nhìn thấy anh ta thì vui như mở hội trong bụng.
''Sao cô lại lên trên này.''
''May quá, cuối cùng cũng gặp được một người, có ngừoi gửi hoa tới công ty, người nhận là cô Đinh Mộc ạ.''
Cô gái này là ngừoi dứoi quầy lễ tân. Cô ta làm ở đây từ khi công ty thành lập chi nhánh này, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhận được bưu phẩm cho tầng cao nhất, vậy nên bối rối không biết nên làm thế nào.
''Gửi cho cô chủ sao. Là ai gửi đến vậy?''
Cô gái lễ tân hơi bất ngờ với tiếng gọi cô chủ kia, nhưng không dám thắc mắc, chỉ trả lời
''Danh thiếp ghi người gửi tên Tiêu Lãng ạ.''
Trợ lý rùng mình:'' May là cô gặp tôi trước đấy nhé, cô biết mình vừa giữ được cơ hội việc làm lương cao này không. Cô mang xử lý đi, sếp mà nhìn thấy thì cô xong đời rồi.''
''Hoa đẹp vậy bỏ đi lãng phí quá, tôi mang tới quầy lễ tân trưng bày được không.''
''Các cô lấy chia nhau cũng được. Mau mang đi nhanh, đừng để sếp tới nhìn thấy.''
Nói rồi anh ta cầm lấy tấm thiệp, rồi đẩy cô lễ tân vẫn còn ôm bó hoa lớn ngơ ngác vào thang máy, thầm thở phào một hơi, tí nữa thì mất một mạng.
Trợ lý liền lấy điện thoại, nhắn một tin báo cho Mạc Khải Liêm.
Mạc Uyển Dư thấy Mạc Khải Liêm đọc tin nhắn xong có vẻ không vui. Cho tới tận khi lên tới văn phòng, anh không vào cùng cô mà đi thẳng tới văn phòng trợ lý, ở trong đó một lúc lâu mới quay lại, trong tay còn cầm một tấm thiệp.
Thấy Mạc Uyển Dư cứ nhìn chăm chú vào tấm thiệp, Mạc Khải Liêm nhướng mày, chìa tấm thiệp ra hỏi cô:
''Em thích sao?''
Thế mà Mạc Uyển Dư lại gật đầu:'' Thích ạ, nhìn rất đẹp. Là cho cháu ạ?''
Mạc Khải Liêm trầm mặt:'' Em nghĩ cũng đừng nghĩ.''
Nói rồi anh đi thẳng về phía vị trí ngồi của mình, mở ngắn kéo, vo viên tấm thiệp rồi dứt khoát ném vào trong.
Mạc Uyển Dư nhún vai, cảm thấy hôm nay Mạc Khải Liêm có chút lạ nhưng lại không biết lạ ở điểm nào, chỉ thấy không giống bình thường lắm.
Mạc Khải Liêm biết từ trước số ngừoi theo đuổi cô không ít, anh còn giúp cô đuổi đi một ngừoi bám dai nhất, giờ lại xuất hiện một tên còn khó đối phó hơn. Dù biết cô có thể chẳng thích người giống như tên Tiêu Lãng kia, nhưng khi trực tiếp gặp được anh lại thấy khó chịu trong lòng.
Những ngày sau đó, mỗi ngày quầy lễ tân đều nhận được một bó hồng lớn, người gửi và ngừoi nhận không hề thay đổi. Nhưng đã có sự nhắc nhở trước của trợ lý, cô gái lễ tân không dám trực tiếp mang lên nữa mà luôn thông báo trước cho trợ lý.
Mỗi lần như vậy, trợ lý chỉ xuống lấy đi tấm thiệp, còn hoa để lại cho quầy lễ tân, vì vậy mà mấy ngày này, quầy lễ tân ngập tràn sắc hương.
Có lần Mạc Uyển Dư đi qua nhìn thấy hoa hồng rất đẹp còn tiện khen một câu, cô gái lễ tân cũng chỉ biết cười ngượng ngùng đáp lại.
Cô đã nhìn vào phía trong không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không dám bước vào, đứng đây một lúc lâu cũng không bắt gặp ai xuất hiện.
Có lẽ do khẩn trương nên cô quên mất, tầng trên cùng làm việc muộn hơn so với các cô nửa tiếng.
Một lúc lâu sau trợ lý chính của Mạc Khải Liêm mới tới, bất ngờ với cô gái ôm bó hoa đứng đó.
Cô gái này cũng có chút quen biết với trợ lý, nhìn thấy anh ta thì vui như mở hội trong bụng.
''Sao cô lại lên trên này.''
''May quá, cuối cùng cũng gặp được một người, có ngừoi gửi hoa tới công ty, người nhận là cô Đinh Mộc ạ.''
Cô gái này là ngừoi dứoi quầy lễ tân. Cô ta làm ở đây từ khi công ty thành lập chi nhánh này, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhận được bưu phẩm cho tầng cao nhất, vậy nên bối rối không biết nên làm thế nào.
''Gửi cho cô chủ sao. Là ai gửi đến vậy?''
Cô gái lễ tân hơi bất ngờ với tiếng gọi cô chủ kia, nhưng không dám thắc mắc, chỉ trả lời
''Danh thiếp ghi người gửi tên Tiêu Lãng ạ.''
Trợ lý rùng mình:'' May là cô gặp tôi trước đấy nhé, cô biết mình vừa giữ được cơ hội việc làm lương cao này không. Cô mang xử lý đi, sếp mà nhìn thấy thì cô xong đời rồi.''
''Hoa đẹp vậy bỏ đi lãng phí quá, tôi mang tới quầy lễ tân trưng bày được không.''
''Các cô lấy chia nhau cũng được. Mau mang đi nhanh, đừng để sếp tới nhìn thấy.''
Nói rồi anh ta cầm lấy tấm thiệp, rồi đẩy cô lễ tân vẫn còn ôm bó hoa lớn ngơ ngác vào thang máy, thầm thở phào một hơi, tí nữa thì mất một mạng.
Trợ lý liền lấy điện thoại, nhắn một tin báo cho Mạc Khải Liêm.
Mạc Uyển Dư thấy Mạc Khải Liêm đọc tin nhắn xong có vẻ không vui. Cho tới tận khi lên tới văn phòng, anh không vào cùng cô mà đi thẳng tới văn phòng trợ lý, ở trong đó một lúc lâu mới quay lại, trong tay còn cầm một tấm thiệp.
Thấy Mạc Uyển Dư cứ nhìn chăm chú vào tấm thiệp, Mạc Khải Liêm nhướng mày, chìa tấm thiệp ra hỏi cô:
''Em thích sao?''
Thế mà Mạc Uyển Dư lại gật đầu:'' Thích ạ, nhìn rất đẹp. Là cho cháu ạ?''
Mạc Khải Liêm trầm mặt:'' Em nghĩ cũng đừng nghĩ.''
Nói rồi anh đi thẳng về phía vị trí ngồi của mình, mở ngắn kéo, vo viên tấm thiệp rồi dứt khoát ném vào trong.
Mạc Uyển Dư nhún vai, cảm thấy hôm nay Mạc Khải Liêm có chút lạ nhưng lại không biết lạ ở điểm nào, chỉ thấy không giống bình thường lắm.
Mạc Khải Liêm biết từ trước số ngừoi theo đuổi cô không ít, anh còn giúp cô đuổi đi một ngừoi bám dai nhất, giờ lại xuất hiện một tên còn khó đối phó hơn. Dù biết cô có thể chẳng thích người giống như tên Tiêu Lãng kia, nhưng khi trực tiếp gặp được anh lại thấy khó chịu trong lòng.
Những ngày sau đó, mỗi ngày quầy lễ tân đều nhận được một bó hồng lớn, người gửi và ngừoi nhận không hề thay đổi. Nhưng đã có sự nhắc nhở trước của trợ lý, cô gái lễ tân không dám trực tiếp mang lên nữa mà luôn thông báo trước cho trợ lý.
Mỗi lần như vậy, trợ lý chỉ xuống lấy đi tấm thiệp, còn hoa để lại cho quầy lễ tân, vì vậy mà mấy ngày này, quầy lễ tân ngập tràn sắc hương.
Có lần Mạc Uyển Dư đi qua nhìn thấy hoa hồng rất đẹp còn tiện khen một câu, cô gái lễ tân cũng chỉ biết cười ngượng ngùng đáp lại.