Chương 815:
Trần Ninh đưa tay, trực tiếp cho Phùng Hải Lương một bạt tai.
Phùng Hải Lương bị Trần Ninh bạt tai một cái, nửa bên gò má sưng vù, khóe miệng chảy máu, ông ta lấy tay che lầy bên mặt bị đánh, không dám tin nhìn về phía Trần Ninh, vừa kinh vừa sợ thét lên: “Mày dám đánh tao?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi chẳng những dám đánh ông, còn dám cách chức ông, ông tin không?”
Lời này nói ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều sợ ngây người.
Chu Nhược Thụ và số ít người biết thân phận của Trần Ninh, sắc mặt càng kịch biến.
Chu Nhược Thụ lại nhịn không được, liền vội vàng tiền lên đỡ Phùng Hải Lương lên, cuống quýt nói: “Trần tiên sinh, Phùng cục trưởng vừa rồi uống nhiều rượu lỡ lời.”
“Phùng cục trưởng, ông tranh thủ thời gian tự phạt một chén, sau đó xin lỗi Trần tiên sinh và Tống tiểu thư!”
Chu Nhược Thụ là đang cứu Phùng Hải Lương.
Nhưng, Phùng Hải Lương lại khí giận lên đầu, đồng thời hiểu lầm Chu Nhược Thụ.
Ông ta tức giận đẩy Chu Nhược Thụ ra, tức giận nói: “Ai nói tôi uống quá nhiều, tiểu tử này dám can đảm đánh tôi, lãnh đạo Trung Hải các người còn bắt tôi xin lỗi cậu ta, đây là đạo lý gì?”
*Tôi biết tập đoàn Ninh Đại cái người nộp thuế lớn, ngày bình thường các người sẽ thiên vị bọn họ.”
“Nhưng hôm nay chuyện của tôi và vợ chồng tiểu tử này.
không xong, các người tốt nhát là đừng ai nhúng tay nào, nếu không tôi cũng trở mặt với các người.”
Bọn người Chu Nhược Thụ nghe vậy, mặt mũi tràn đầy xấu hỗ.
Trần Ninh cười lạnh nói: “Không sai, chuyện hôm nay của tôi và Phùng cục trưởng, lãnh đạo các vị đừng xen vào.”
Chu Nhược Thụ tê da đầu, ông kiên trì thỉnh cầu nói: “Trần tiên sinh, không thì ngài nể chút tình mọn của tôi, cho ông ấy một cơ hội?”
Trần Ninh gật gật đầu, bưng một chén rượu trên bàn lên, sau đó mình đổ xuống mặt đất, lạnh lùng nói với Phùng Hải Lương: “Ông quỳ xuống liếm sạch rượu dưới đất, tôi sẽ cho là ông thật đúng là say rượu, không so đo với ông.”
Phùng Hải Lương mở to hai mắt!
Điên rồi!
Đây thật sự là điên rồi!
Một thương nhân nho nhỏ như Trần Ninh, mà lại là xí nghiệp Trần Ninh và Tống Sính Đình mà ông ta giám thị, Trần Ninh vậy mà đầu tiên là đánh ông ta, hiện tại còn bắt ông ta quỳ xuống liếm sạch rượu dưới đất.
Mặt mũi Phùng Hải Lương tràn đầy phẫn nộ: “Mày dám sỉ nhục tao?”
Trần Ninh hờ hững nói: “Gieo nhân nào, gặt quả nấy.”
“Ông từ đầu đã muốn giở trò làm nhục vợ tôi, chẳng qua hiện tại tôi chỉ cho ông chút giáo. huấn.”
*Ông có quỳ không?”
Phùng Hải Lương bị Trần Ninh làm cho tức muốn nổ tung.
Ông ta giận dữ hét lên: “Vương Tri Hành đâu, chết ở đâu rồi, lập tức bắt thằng nhóc này lại cho tôi, xử nghiêm.”
Cảnh sát phụ trách thành phố Trung Hải Vương Tri Hành ra từ trong đám người.
Nhưng Vương Tri Hành không làm theo phân phó của Phùng Hải Lương bắt Trần Ninh lại, mà bình tĩnh nói: “Phùng cục trưởng, tôi còn chưa đủ tư cách bắt Trần tiên sinh, hơn nữa tôi cũng cảm thấy Trần tiên sinh không sai, là ông làm nhục Tống tiểu thư trước.”
Cái gì?
Phùng Hải Lương mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy chấn kinh nhìn về phía Vương Tri Hành.
Đám người lãnh đạo Trung Hải này, từng người từng người đều điên rồi sao?
Vậy mà chỉ vì thiên vị một xí nghiệp nộp thuề lớn mà thiên vị đến nước này?
Phùng Hải Lương cố nén lửa giận, chát vấn Vương Tri Hành: “Cậu không đủ tư cách bắt cậu ta?”
Vương Tri bình tĩnh nói: “Đúng!”
Phùng Hải Lương giật mình, chợt ông ta nhớ ra lúc mới gặp, Tống Sính Đình giới thiệu Trần Ninh là quân nhân, từ bộ đội trở về thăm nhà.
Cảnh sát hình sự không có quyền bắt quân nhân!
Phùng Hải Lương nhìn về phía Trần Ninh, cười lạnh: “Chút nữa thì tôi quên mắt, cậu còn là một quân nhân.”
“Cậu đại khái là ÿ vào cảnh sát hình sự không có quyền bắt cậu, cho nên cậu dám can đảm khiêu chiến với tôi đúng không?”
“Tôi nói cho cậu biết, cái thân phận này của cậu không bảo vệ được cậu đâu.”
“Cậu có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi gọi cho cấp trên của cậu, cấp trên của cậu sẽ lập tức lột da cậu, sau đó giao cho tôi xử lý không?”