Chương 5: Uy Hiếp
Trần Ninh và Tống Sính Đình dẫn con lái chiếc xe polo phổ thông của Tống Sính Đình về nhà.
Trên đường về, Tống Sính Đình không nhịn được mà hỏi Trần Ninh: “Anh với Đổng Thiên Bảo có quan hệ gì vậy, tôi thấy anh ta gọi anh là thiếu gia.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Trước kia, anh ta từng là thuộc hạ của anh.”
Trước kia?
Vẻ mặt Tống Sính Đình bừng tỉnh.
Nghe nói Đổng Thiên Bảo mới phất lên ở Trung Hải có mấy năm nay, trở thành ông trùm ở thành Đông Trung Hải.
Chắc hẳn trước kia làm giàu, Đổng Thiên Bảo từng làm thuộc hạ của Trần Ninh.
Nếu không, với thân phận bây giờ của Đổng Thiên Bảo, Trần Ninh leo không nổi.
Cô không khỏi nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lại nói hôm nay là chúng ta gặp may, nếu không phải anh quen biết Đổng Thiên Bảo vậy thì hậu quả khôn lường.”
“Trần Ninh, tôi biết anh thích rượu, tính lại nóng nảy.”
“Nhưng mong là sau này gặp chuyện anh đừng nóng nảy như vậy, không phải lúc nào cũng gặp may như vậy đâu.”
“Hơn nữa, lần này là Đổng Thiên Bảo nể tình cũ nên cho anh mặt mũi.”
“Phải biết là không thể dùng hết nhân tình, làm việc không thể cực đoan, sau này anh gặp rắc rối, anh ta chưa chắc đã niệm tình xưa.”
Trần Ninh nghe vậy thì dở khóc dở cười, đúng là ấn tượng đầu tiên hại người mà.
5 năm trước, lần đầu tiên gặp Tống Sính Đình, anh là kẻ nghèo túng say rượu lưu lạc đầu đường.
Vì vậy, trong lòng cô, anh chính là thích uống rượu, tính cách nóng nảy, lại còn không có bản lĩnh.
Trần Ninh mỉm cười ní: “Hôm nay anh đã rất khiêm tốn rồi, cho dù hôm nay người Trương Vạn Long gọi tới không phải Đổng Thiên Bảo, thì ông ta cũng sẽ bị như vậy thôi.”
Khiêm tốn?
Tống Sính Đình không dám gật bừa.
Hôm nay, ở công ty cô, Trần Ninh đánh khách hàng lớn là ông chủ Hoàng, còn tát cho chị dâu Cát Mỹ Lệ của cô một cái.
Ở nhà trẻ, vợ chồng Trương Vạn Long cũng bị xử thảm.
Hoàn toàn không liên quan gì tới cái từ khiêm tốn này cả.
Tống Sính Đình thấy Trần Ninh ngạo mạn như vậy, không khỏi hơi tức giận, nhắc nhở anh: “Trần Ninh, chúng ta phải thực tế một chút, tôi biết trước kia anh là người vô gia cư, cũng biết anh không có nhiều bản lĩnh, nhưng nếu tôi đã đồng ý anh và con gái nhận nhau thì sẽ không chê anh nghèo túng.”
“Tôi tin là chúng ta chỉ cần làm đến nơi đến chốn, cần cù chăm chỉ thì nhất định sẽ cho con gái một cuộc sống hạnh phúc.”
“Mà anh lại không có bản lĩnh, chết vì sĩ diện, khiến tôi thấy rất không đáng tin.”
“Ấn tượng của bố mẹ tôi với anh cực kỳ xấu, chờ lần tới về nhà, anh tuyệt đối không được ngạo mạn như vậy, nếu không họ sẽ càng ghét anh hơn.”
Trần Ninh nghe vậy, dở khóc dở cười.
Anh biết, bây giờ anh có nói mình lợi hại thì trong mắt Tống Sính Đình cũng là đang khoác lác thôi.
Không lâu sau, Trần Ninh lái xe vào một con đường trong thành phố.
Kiến trúc trong con đường này đều rất cổ, bước vào đây giống như quay về thập niên 80 vậy.
Cả nhà Tống Sính Đình ở trong một chung cư cũ trên đường, ngay cả thang máy cũng không có.
Trần Ninh ôm con gái, cùng Tống Sính Đình lên tầng 6.
Tống Sính Đình mở cửa, nói với Trần Ninh: “Anh vào đi, nhà nhỏ hơi bừa một chút.”
Trong phòng khách, bố Tống Sính Đình là Tống Trọng Bân đang đeo kính lão đọc báo.
Mẹ Tống Sính Đình là Mã Hiểu Lệ đang nấu cơm trong bếp.
Tống Trọng Bân thấy con gái dẫn một người đàn ông lạ mặt về nhà thì rất kinh ngạc.
Vì đây là lần dây tiên Tống Sính Đình dẫn một người đàn ông về nhà, trước kia, mỗi lần gia đình nói muốn giới thiệu người cho cô kết thân thì cô đều kiên quyết nói đời này mình sẽ không lấy chồng, ở vậy nuôi Thanh Thanh.
Tống Trọng Bân bỏ tờ báo xuống, đứng lên tiếp đón, nhìn người đàn ông lạ đang ôm Tống Thanh Thanh, thắc mắc: “Cậu này là?”
Ánh mắt Tống Sính Đình hơi thấp thỏm, cô còn chưa kịp trả lời thì Tống Thanh Thanh trong lòng Trần Ninh đã dạt dào đắc ý khoe: “Ông ngoại ơi, đây là bố của Thanh Thanh đó, bố của Thanh Thanh về rồi, sau này Thanh Thanh cũng có bố rồi ạ!”
“Hả, cậu chính là thằng khốn đã bắt nạt con gái tôi năm năm trước, hại thảm cả nhà chúng tôi!”
Tống Trọng bân vốn là người hiền lành, dễ tính, nhưng vừa biết người trước mắt chính là kẻ đã cưỡng ép con gái ông năm năm trước, khiến cô chưa chồng mà có con, ông lập tức nổi giận.
“Thằng súc sinh khốn nạn này, cậu còn dám tìm con gái tôi hả, tôi phải chém chết anh!”
Lại thêm một tiếng mắng phẫn nộ nữa, Mã Hiểu Lệ cầm dao phay, kích động lao ra khỏi phòng bếp, muốn chém Trần Ninh.
Tống Thanh Thanh bị dọa bật khóc.
Tống Sính Đình cũng vội đi tới ôm chặt lấy mẹ, khóc lóc nói: “Mẹ đừng vậy…”
Mã Hiểu Lệ bị con gái ôm chặt, không thể tới gần Trần Ninh.
Bà lấy dao phay chỉ vào Trần Ninh, vừa khóc vừa mắng: “Súc sinh, khốn nạn, chính cậu hại cả nhà chúng tôi bị lão gia đuổi ra khởi nhà tổ, chính cậu đã hủy hoại cuộc đời con gái tôi.”
“Tiểu Đình, con đừng cản mẹ, mẹ liều mạng với thằng khốn này.”
Tống Trọng Bân thấy vợ mình bị kích động quá mức, con gái và cháu gái đều đang khóc sướt mướt.
Một người im lặng ít nói như ông cũng phải quát to: “Thôi!”
Tiếng quát giận của Tống Trọng Bân khiến Mã Hiểu Lệ đang kích động tỉnh táo hơn chút.
Tống Trọng Bân tranh thủ lấy dao phay trong tay bà rồi ôm lấy vợ mình, nói: “Cậu cút ngay, mãi mãi đừng có xuất hiện nữa, cậu đã làm tổn thương con gái tôi, tổn thương cả nhà chúng tôi nhiều lắm rồi.”
Trần Ninh đương nhiên biết những đau khổ mấy năm nay của Tống Sính Đình, kiên định nhìn Tống Trọng Bân, nghiêm túc thành khẩn nói: “Cháu sẽ không đi, cháu biết mấy năm nay Sính Đình đã chịu nhiều đau khổ, cháu muốn cho hai mẹ con cô ấy một tương lai rạng rỡ, cho hai mẹ con khổ tận cam lai, có được toàn bộ thế giới.”
Tương lai rạng rỡ, khổ tận cam lai, có được toàn bộ thế giới?
Tống Trọng Bân luôn làm người thật thà, trung thực, ánh mắt nhìn Trần Ninh càng thêm khinh thường.
Ông ghét nhất là mấy thanh niên nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ biết nói khoác.
Loại miệng lưỡi ngon ngọt này cũng chỉ lừa được mấy cô gái trẻ như con gái ông thôi.
Mã Hiểu Lệ càng không thèm nể mặt Trần Ninh, mắng thẳng vào mặt anh: “Cậu không nghe thấy chồng tôi bảo cậu cút à?”
“Tôi gặp nhiều loại người vô lại như cậu lắm rồi, đây là đường cùng rồi nên tới ăn vạ con gái tôi, ăn vạ nhà chúng tôi đấy hả?”
Tống Trọng Bân cũng lạnh lùng nói: “Nếu cậu không cút mau thì tôi sẽ báo cảnh sát, cho dù phải mất mặt thêm một lần nữa thì tôi cũng phải tống cậu vào tù.”
Thực ra, nếu không phải báo cảnh sát sẽ khiến người ta nhắc lại chuyện con gái bị kẻ vô gia cư cưỡng hiếp năm đó, khiến con gái bị tổn thương thêm một lần nữa thì ông đã báo lâu rồi.
Bây giờ, nếu Trần Ninh không chịu cút, muốn dựa vào lời ngon tiếng ngọt để ăn vạ con gái ông, ăn vạ nhà bọn họ.
Vật thì Tống Trọng Bân cũng không ngại báo cảnh sát, truy cứu trách nhiệm việc anh cưỡng hiếp con gái ông năm đó, tống Trần Ninh vào tù.
Lúc này, Tống Sính Đình đang khóc lại lau nước mắt, kiên cường ngẩng đầu, nói: “Không, bố mẹ cho anh ấy ở lại đây đi.”
Sao chứ?
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều vô cùng khiếp sợ, đồng loạt nhìn về phía con gái.
Mã Hiểu Lệ nóng nảy: “Tiểu Đình à con điên rồi sao, con tin lời nói láo của nó hả?”
Tống Sính Đình lắc đầu: “Không, con biết anh ấy chỉ nói khoác.”
“Nhưng Thanh Thanh đã bắt đầu hiểu chuyện, con bé cần có bố, con bé rất cần tình thương của bố.”
“Bố mẹ, cho anh ấy một cơ hội, cho anh ấy ở tạm nhà chúng ta đi.”
Tống Thanh Thanh trong lòng Trần Ninh cũng ôm chặt lấy cổ anh, khóc lóc nói: “Ông bà ngoại ơi, Thanh Thanh muốn bố, Thanh Thanh không muốn bố đi đâu…”
Tống Trọng Bân nghe vậy, lộ vẻ trầm tư.
Dù sao thì ông cũng không tin kẻ vô gia cư chỉ biết nói khóac như Trần Ninh có thể cho cháu gái tình thương của bố và hạnh phúc.
Nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của con gái, lại nhìn bộ dạng đáng thương của cháu gái đang ôm cổ Trần Ninh khóc.
Ông, mềm lòng.
Thở dài, coi như đồng ý lời xin của Tống Sính Đình.
Mã Hiểu Lệ thấy chồng đồng ý cho thằng khốn Trần Ninh này vào ở nhà họ, không thể kiềm chế được mà gào một tiếng phải tội nghiệt gì?
Sau đó, xoay người chạy về phòng sập cửa lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng bà khóc.
Mã Hiểu Lệ cũng không ra ăn tối.
Tống Trọng Bân mất tập trung ăn mấy miếng rồi bưng cơm về phòng dỗ vợ.
Phòng khách chỉ còn ba người Trần Ninh, Tống Sính Đình và con gái.
Tống Sính Đình vừa đút cơm cho bé vừa nhìn Trần Ninh đầy phức tạp, nói: “Trong nhà chỉ có hai phòng, anh có thể ngủ cùng phòng tôi với Thanh Thanh, nhưng phải nằm đất, được không?”
Trần Ninh gật đầu: “Được!”
Sau khi ăn xong, Tống Sính Đình tìm một bộ quần áo cũ của bố cô cho Trần Ninh mặc, bảo anh đi tắm rửa.
Trần Ninh vừa vào nhà tắm thì bên ngoài truyền tới hai tiếng đập cửa rầm rầm: “Mở cửa!”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ ra khỏi phòng, Tống Trọng Bân nói không chắc chắn: “Hình như là tiếng Hạo Minh, mau mở cửa đi.”
Hạo Minh là con trai của anh Tống Trọng Bân, Tống Trọng Hùng, cũng là anh họ Tống Sính Đình.
Người nhà Tống Trọng Bân vội mở cửa, sau đó nhìn thấy mấy người cả nam cả nữ ăn mặc gọn gàng, ngay ngắn ngoài cửa.
Người đi đầu là một đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, dáng người cao lớn, hai tóc mai hoa râm, đôi mắt ưng cực kỳ sắc bén.
Đây là anh cả của Tống Trọng Bân, người quản lý toàn bộ sản nghiệp Tống gia, Tống Trọng Hùng.
Bên cạnh Tống Trọng Hùng, ngoại trừ mấy bảo tiêu còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi, là con trai Tống Hạo Minh và con dâu Cát Mỹ Lệ của ông ta.
Tống Trọng Bân thấy Tống Trọng Hùng, không khỏi vui vẻ: “Anh cả, sao anh rãnh mà đến chơi vậy, mau vào nhà đi.”
Tống Trọng Hùng liếc nhìn phòng khách cũ nát, chật chội, lạnh nhạt nói: “Bẩn, không vào.”
Một câu này khiến Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ vô cùng xấu hổ, không dám ngẩng đầu.
Đều là con cháu Tống gia, nhà Tống Trọng Bân và Tống Trọng Hùng lại khác nhau một trời một vực.
Tống Trọng Hùng nhìn Tống Sính Đình đang ôm gái, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt: “Nghe nói bây giờ cô ở bên tên vô gia cư cưỡng hiếp cô ngày trước, còn sai cậu ta đánh khách hàng lớn của công ty là ông chủ Hoàng, thậm chí còn đánh cả chị dâu cô một tát?”
Tống Sinh Đình cuống lên, vội nói: “Bác cả, bác nghe cháu giải thích đã.”
Tống Trọng Hùng mạnh mẽ ngắt lời: “Tôi không tới để nghe cô giải thích, năm đấy cô phát sinh quan hệ với một kẻ vô gia cư, chưa chồng mà chửa khiến cả gia tộc xấu mặt. Tôi nghĩ tình thân máu mủ nên không để lão gia đuổi cả nhà cô ra khỏi gia tộc, còn để cô đi làm trong công ty gia tộc.”
“Không ngờ bây giờ cô lại dây dưa với kẻ vô gia cư đó, cho dù cô không muốn lấy chồng cũng không được như vậy, mặt mũi Tống gia bị cô làm mất hết rồi.”
“Lần này tôi tới là để nói với cô, tự mình đi xin lỗi ông chủ Hoàng, xin ông ta thứ lỗi.”
“Nếu không thì cô cũng không cần tới công ty làm việc nữa, cả nhà cô bị đuổi khỏi gia tộc!”
Tống Trọng Hùng nói xong, nghênh ngang dẫn con trai, con dâu và mấy tên bảo tiêu đi.
Đám người Tống Trọng Hùng đi rồi, Mã Hiểu Lệ không nhịn nổi nữa, bật khóc thành tiếng: “Đúng là khinh người quá đáng mà, đã đuổi chúng ta ra khỏi nhà tổ rồi, giờ con muốn đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc nữa.”
Gương mặt xinh đẹp của Tống Sinh Đình tái nhợt, rơm rớm nước mắt.
Rõ ràng là chị dâu vì thành tích công việc mà muốn cô bán thân lấy lòng ông chủ Hoàng, giờ lại còn muốn cô đi xin ông ta tha thứ.
Tống Trọng Bân cúi đầu hút thuốc, không nói lời nào.
Mã Hiểu Lệ vừa khóc vừa đánh ông: “Ông đấy, sao ông lại nhu nhược như vậy chứ hả? Anh cả ông nắm toàn bộ sản nghiệp trong tay, sao ông không vớt vát được chút gì, nói cũng không nói nổi một tiếng.”
“Cả nhà anh cả ông suốt ngày nói xấu nhà chúng ta với lão gia, nói xấu con gái chúng ta, khiến lão gia đuổi chúng ta ra khỏi nhà tổ, ông cũng không dám hé răng.”
“Giờ bọn họ bắt nạt tới tận cửa nhà chúng ta, còn đòi đuổi cả nhà ta ra khỏi gia tộc, ông vẫn không dám ho he cái gì, rốt cuộc ông có là đàn ông không hả, hu hu…”
Trần Ninh mới tắm một lúc, không ngờ trong nhà lại xảy ra chuyện.
Anh nhíu mày, dò hỏi lí do tại sao?
Nhưng không ai trả lời anh!
Cuối cùng, con gái Tống Thanh Thanh đi tới cạnh, kéo góc áo anh, nhút nhát sợ hãi nói: “Bố ơi, ông bác ngoại mới tới, muốn mẹ đi xin lỗi người ta, nếu không mẹ sẽ mất việc, còn đuổi cả nhà mình ra khỏi gia tộc nữa.”
Trần Ninh nghe vậy, trong lòng lạnh lùng nghĩ: “Mấy người Tống gia này, chán sống rồi!”