• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Y Nguyệt cảm nhận được những giọt nước bỏng rát trên mặt mình, cô nhận ra đây là nước mắt nhưng là nước mắt của ai thì cô không biết…vì cả hai người đều đã ướt mi.

Pằng…

Nhưng không cảm xúc được bao nhiêu thì một tiếng động lớn vang lên, cổ họng Vu Giai Giai phát lên một tiếng rên nhẹ rồi cơ thể bà mất toàn bộ sức lực dồn hết trọng lượng lên người Phùng Y Nguyệt.

Phùng Y Nguyệt dường như mất nhận thức trong khoảng vài giây ngắn ngủi, cô vòng tay ôm lấy người bà lay nhẹ…

“Bác…bác ơi, bác có nghe cháu nói không…bác hãy trả lời cháu đi…được không…?”

Đáp lại cô là khoảng im lặng…

Phùng Y Nguyệt cảm nhận tay mình ươn ướt, cô run rẩy giơ đôi tay lên ngang tầm mắt và đúng như điều cô lo sợ…tay cô đã thấm đẫm máu của Vu Giai Giai.

“KHÔNG…!!”_Phùng Y Nguyệt không kìm được, hét lên.

Lâm Kiệt thấy sự đau khổ của cô thì tươi cười vui vẻ, thỏa mãn.

“Không cần phải đau khổ làm gì, mày cũng sẽ nhanh chóng được đồng hành với cô ta thôi…”

Lời nói vừa được thốt ra, súng trên tay ông ta liền tìm ngay Phùng Y Nguyệt mà nhắm tới…

Pằng…

Tiếng nổ oan nghiệt lần nữa xuất hiện, đạn bay ra từ đầu súng cắm thẳng vào da thịt người đàn ông…ông ta dùng tay ôm lấy bụng mình, cơn đau nơi máu chảy khiến ông ta nhận thức sự việc vừa xảy ra không phải ảo giác. Lâm Kiệt bất ngờ nhìn cây súng trên tay Phùng Y Nguyệt rồi liếc nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của cô gái trước mặt.

“Mày…lấy nó ở đâu chứ…?”

Lâm Kiệt nhìn cây súng vẫn đang nằm dưới sàn rồi chuyển ánh mắt đến cây súng trên tay cô, ông ta không ngờ cô vẫn còn súng trong tay.

“Nó sao? Là bà ấy để lại đấy?”

Phùng Y Nguyệt đặt Vu Giai Giai nằm xuống rồi từ từ đứng dậy, cô hiện tại như biến thành một con người hoàn toàn khác.

Pằng…

Phùng Y Nguyệt đưa súng về hướng người đàn ông trước mặt dứt khoát bóp cò.

Lâm Kiệt nhìn thấy hành động của cô liền ý thức được nguy hiểm mà tránh đi nhưng chuyển động lại không đủ nhanh để có thể né được đạn…viên thứ hai đã đáp trên cánh tay ông ta.

“Con khốn…”

Lâm Kiệt cũng ngay lập tức đáp trả lại cô nhưng vì cơn đau trên cánh tay nên ông ta đã bắn không trúng và đạn chỉ sượt ngang qua trán cô.

“Ông biết tất cả những gì chúng tôi làm hay sắp làm nhưng ông sẽ không bao giờ biết được cơ thể tôi có sức chịu đựng lớn như nào đâu, nhất là khi bị mấy tên khốn như ông dồn vào đường cùng”

Phùng Y Nguyệt vừa nói hết câu liền bắn thêm cho ông ta vài phát đạn, Lâm Kiệt cũng không thua kém gì mà nhanh chóng đáp trả lại. Cả hai cứ như thế mà đấu súng với nhau…

- ------*-------

Nhóm người Nhiếp Cảnh Thiên khi vừa nghe tiếng súng nổ đều khựng người nhưng sau đó mọi người lại nhanh chóng đi tiếp, tất cả đều tiến về nơi tiếng súng phát ra.

Càng đi lên thì mọi người lại càng gặp nhiều tay sai của tên Lâm Kiệt hơn, số lượng ngày càng đông khiến tất cả đều hiểu được họ đã đi đúng đường.

Mọi người tuy không gặp nhau nhưng mỗi người đều chung một mục tiêu đi về hướng tiếng súng phát ra.

Đánh gục hết đám lính vô dụng bên dưới khiến mọi người chủ quan về năng lực đám đàn em của Lâm Kiệt…đến khi tất cả chạm mặt với những tên tinh anh dưới trướng hắn thì ai cũng đều nhớ ra ông ta còn là tên cầm đầu của một thế lực nguy hiểm.

Trong lúc đánh nhau thì lại có nhiều tiếng súng vang lên nối tiếp nhau khiến mọi người trở nên khẩn trương hơn, không ai biết đã có chuyện gì xảy ra và tiếng súng đó là niềm vui hay nỗi buồn của họ.

"Hai đứa đi đi, ở đây để tụi ba lo… "

Nhiếp Cảnh Bình nhìn hai đứa con trai mình ra hiệu, dù sao thì ông với Phùng Vĩnh Lâm và Hạ Kỳ Sơn cũng đã chinh chiến bao năm, mấy tên này đã là gì chứ…

Nhiếp Cảnh Thiên và Nhiếp Cảnh Nhật nghe ba mình nói cũng chẳng ý kiến gì, nhanh chóng rời đi.

Đến khi cả hai lên đến phòng, nơi Phùng Y Nguyệt và Lâm Kiệt đấu súng với nhau thì bất ngờ thay trong phòng chẳng có gì ngoài xác của mấy tên đã bị cô bắn ban đầu và Vu Giai Giai…

Nhiếp Cảnh Thiên và em trai chia nhau tìm xung quanh cũng chẳng thấy được gì. Trong koảng thời gian hai người đi đến đây thì tiếng súng đã bị ngắt giữa chừng, bây giờ chẳng còn mạnh mối nào giúp hai người tìm được Phùng Y Nguyệt.

Nhiếp Cảnh Thiên không kìm được tức giận, bất lực đấm mạnh vào tường chửi.

“Mẹ kiếp…”

Vô tình Nhiếp Cảnh Nhật nhìn thấy con dấu quen thuộc được in trên tường, cứ cách vài bước con dấu lại xuất hiện anh liền biết đây là ký hiệu Dương Ánh Lệ để lại. Anh lập tức kéo Nhiếp Cảnh Thiên đi theo ký hiệu được để lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK