Dù thắc mắc nhưng tiếng chuông vào học lại thu hút Hạ Y Nguyệt hơn, cô tạm gác lại chuyện này, nhanh chóng lên lớp.
[…]
Học xong Hạ Y Nguyệt có ý định đi tìm Nhiếp Cảnh Thiên nhưng vừa quay người đã thấy anh đứng trước cửa đợi.
Trang phục anh đang mặc khác hẳn với trang phục của người đàn ông kia và khi nhìn thấy anh cô liền có cảm giác thân thuộc lạ thường, một cảm giác không ai mang lại được ngoài anh.
Hạ Y Nguyệt vừa bước đến gần, Nhiếp Cảnh Thiên liền nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô ra sau trường.
Cô chẳng ý kiến gì cứ để anh kéo đi, chỉ thắc mắc hỏi:
“Nhà anh còn anh chị em nào khác không? Như anh em song sinh chẳng hạn…?”
“Không, sao thế? Ba mẹ không nói gì với anh cả”
“Em nhìn thấy có người giống anh y đúc…”
Hạ Y Nguyệt kể lại những gì cô nhìn thấy sáng nay cho Nhiếp Cảnh Thiên nghe, khi nhắc đến Dương Ánh Lệ thì cô bỗng nhớ ra một vài việc…
Ngày cô với Dương Ánh Lệ chia tay nhau, cô đã bắt gặp hình ảnh một “Nhiếp Cảnh Thiên” đang ôm lấy Dương Ánh Lệ khi đang cùng anh hai đi thăm anh ba.
“Nhìn thấy người giống anh?”
Nhiếp Cảnh Thiên bất ngờ khi nghe thấy có người giống mình nhưng sau đó anh liền nhớ ra một số việc trong quá khứ…
“Thật ra chuyện có người giống anh…là do anh tạo ra”
“Anh tạo ra…một bản sao của mình? Để làm gì?”
"Vì muốn mang tiếng xấu nhưng anh ghét việc phải đụng chạm với những người phụ nữ không sạch sẽ đó nên đã tìm cho mình một bản sao…
Cậu ấy hai mươi tuổi…vốn là một trai bao, do mẹ bệnh không có tiền chữa trị nên cậu ấy đã đi vay tiền của bọn cho vay nặng lãi, đến ngày nhưng không có tiền trả và cậu ấy bị bọn cho vay đánh…
Lúc đó, anh và Trịnh Bác Văn đi ngang qua thấy nên cứu…thế là cậu ấy chấp nhận làm tất cả để trả ơn…nhưng ngoài việc thay anh ngủ với những người phụ nữ kia thì bọn anh chẳng yêu cầu gì cả…"
“Em có thể gặp anh ta được không?”
Nghe toàn bộ sự việc đã từng xảy ra, Hạ Y Nguyệt cảm giác người cô nhìn thấy không phải là “bản sao” của Nhiếp Cảnh Thiên.
Cô cảm thấy người đàn ông đó và Nhiếp Cảnh Thiên có gì đó rất giống nhau, một thứ nằm sâu bên trong hai người…
“Nếu em muốn thì được thôi, để anh hẹn cậu ấy chiều nay gặp nhé…”
“Dạ”
“Đây ăn đi, trái cây mẹ chuẩn bị cho em đó”
Nhiếp Cảnh Thiên vừa gọi điện thoại, vừa đưa Hạ Y Nguyệt một hộp trái cây mát lạnh.
“Nhưng chưa đến giờ ăn trưa mà?”
“Có sao đâu, em cứ ăn đi”
Hạ Y Nguyệt nhận lấy hộp trái cây, cô ăn một miếng cũng sẽ đút Nhiếp Cảnh Thiên một miếng…
Hai người vui vẻ cho đến khi bắt đầu tiết học thứ hai của cô.
[…]
“Anh Thiên, tôi ở đây”
Một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang đen vẫy tay với Nhiếp Cảnh Thiên.
Đúng như lời hứa, buổi chiều khi Hạ Y Nguyệt được Nhiếp Cảnh Thiên dẫn đi gặp “bản sao” của mình.
Hai người vừa bước vào quán nước, người đàn ông kia liền nhìn thấy và ngay lập tức vẫy tay với anh.
“Đây là…?”
“Đây là người yêu của tôi, cô ấy muốn gặp cậu”
“Gặp tôi sao?”
“Ừ, cậu cởi khẩu trang ra đi”
Người đàn ông kia không biết Hạ Y Nguyệt muốn làm gì nhưng cũng nghe theo lời Nhiếp Cảnh Thiên mà cởi khẩu trang.
“Cậu có bạn gái chưa?”
“Tôi vẫn chưa…”
Nghe câu trả lời, Hạ Y Nguyệt liền chắc chắn những suy đoán trong lòng mình đúng.
Từ khi vừa thấy người đàn ông này, cô liền cảm thấy đây không phải người đã ở cùng Dương Ánh Lệ hai lần trước.
Người đàn ông kia vẫn là có cái gì đó rất khác biệt.
“Cậu ta không phải là người mà em nói…”_Hạ Y Nguyệt nói nhỏ vào tai Nhiếp Cảnh Thiên.
Sợ mình nghe nhầm nên Nhiếp Cảnh Thiên hỏi lại: “Không phải?”
“Ừm…”
“Được rồi, cậu về đi mà nếu có thời gian thì đi sửa lại mặt đi, cậu giúp chúng tôi nhiêu đó là đủ rồi”
“Tôi cảm ơn anh nhiều lắm!”
“Không có gì đâu”
Nhiếp Cảnh Thiên nắm tay Hạ Y Nguyệt đứng lên, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
Ngồi lên xe, Nhiếp Cảnh Thiên đơ ra một chút rồi quay qua nhìn cô, nói: “Hay chúng ta về hỏi ba mẹ anh nhé?”
“Ừm…cũng được”
Nhận được sự đồng ý, Nhiếp Cảnh Thiên cho xe lăn bánh…trong chốc lát hai người đã ngồi đối điện Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm.
“Ba mẹ…con có chuyện muốn hỏi”
“Con hỏi đi”
Lý Hoài Diễm đặt hai ly nước cam trước mặt Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt, bước qua ngồi cạnh chồng mình, dịu dàng nhìn con trai.
“Con có anh em sinh đôi không?”
“Sao con lại hỏi như vậy?”
Hạ Y Nguyệt liền kể cho hai ông bà nghe những gì mình nhìn thấy.
“Chuyện này cũng không có gì phải che giấu cả, thật ra con còn có một đứa em trai sinh đôi và một đứa em gái kém con năm tuổi…”
“Ba mẹ định một khoảng thời gian nữa sẽ nói chuyện này cho con và sắp xếp thời gian cho mấy đứa gặp nhau nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra sớm hơn dự kiến”_Nhiếp Cảnh Bình lười biếng dựa đầu vào vai Lý Hoài Diễm.
“Tên của hai nhóc ấy là gì ạ?”
“Em trai là Nhiếp Cảnh Nhật còn em gái là Nhiếp Hoài Sa”
[…]
Học xong Hạ Y Nguyệt có ý định đi tìm Nhiếp Cảnh Thiên nhưng vừa quay người đã thấy anh đứng trước cửa đợi.
Trang phục anh đang mặc khác hẳn với trang phục của người đàn ông kia và khi nhìn thấy anh cô liền có cảm giác thân thuộc lạ thường, một cảm giác không ai mang lại được ngoài anh.
Hạ Y Nguyệt vừa bước đến gần, Nhiếp Cảnh Thiên liền nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô ra sau trường.
Cô chẳng ý kiến gì cứ để anh kéo đi, chỉ thắc mắc hỏi:
“Nhà anh còn anh chị em nào khác không? Như anh em song sinh chẳng hạn…?”
“Không, sao thế? Ba mẹ không nói gì với anh cả”
“Em nhìn thấy có người giống anh y đúc…”
Hạ Y Nguyệt kể lại những gì cô nhìn thấy sáng nay cho Nhiếp Cảnh Thiên nghe, khi nhắc đến Dương Ánh Lệ thì cô bỗng nhớ ra một vài việc…
Ngày cô với Dương Ánh Lệ chia tay nhau, cô đã bắt gặp hình ảnh một “Nhiếp Cảnh Thiên” đang ôm lấy Dương Ánh Lệ khi đang cùng anh hai đi thăm anh ba.
“Nhìn thấy người giống anh?”
Nhiếp Cảnh Thiên bất ngờ khi nghe thấy có người giống mình nhưng sau đó anh liền nhớ ra một số việc trong quá khứ…
“Thật ra chuyện có người giống anh…là do anh tạo ra”
“Anh tạo ra…một bản sao của mình? Để làm gì?”
"Vì muốn mang tiếng xấu nhưng anh ghét việc phải đụng chạm với những người phụ nữ không sạch sẽ đó nên đã tìm cho mình một bản sao…
Cậu ấy hai mươi tuổi…vốn là một trai bao, do mẹ bệnh không có tiền chữa trị nên cậu ấy đã đi vay tiền của bọn cho vay nặng lãi, đến ngày nhưng không có tiền trả và cậu ấy bị bọn cho vay đánh…
Lúc đó, anh và Trịnh Bác Văn đi ngang qua thấy nên cứu…thế là cậu ấy chấp nhận làm tất cả để trả ơn…nhưng ngoài việc thay anh ngủ với những người phụ nữ kia thì bọn anh chẳng yêu cầu gì cả…"
“Em có thể gặp anh ta được không?”
Nghe toàn bộ sự việc đã từng xảy ra, Hạ Y Nguyệt cảm giác người cô nhìn thấy không phải là “bản sao” của Nhiếp Cảnh Thiên.
Cô cảm thấy người đàn ông đó và Nhiếp Cảnh Thiên có gì đó rất giống nhau, một thứ nằm sâu bên trong hai người…
“Nếu em muốn thì được thôi, để anh hẹn cậu ấy chiều nay gặp nhé…”
“Dạ”
“Đây ăn đi, trái cây mẹ chuẩn bị cho em đó”
Nhiếp Cảnh Thiên vừa gọi điện thoại, vừa đưa Hạ Y Nguyệt một hộp trái cây mát lạnh.
“Nhưng chưa đến giờ ăn trưa mà?”
“Có sao đâu, em cứ ăn đi”
Hạ Y Nguyệt nhận lấy hộp trái cây, cô ăn một miếng cũng sẽ đút Nhiếp Cảnh Thiên một miếng…
Hai người vui vẻ cho đến khi bắt đầu tiết học thứ hai của cô.
[…]
“Anh Thiên, tôi ở đây”
Một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang đen vẫy tay với Nhiếp Cảnh Thiên.
Đúng như lời hứa, buổi chiều khi Hạ Y Nguyệt được Nhiếp Cảnh Thiên dẫn đi gặp “bản sao” của mình.
Hai người vừa bước vào quán nước, người đàn ông kia liền nhìn thấy và ngay lập tức vẫy tay với anh.
“Đây là…?”
“Đây là người yêu của tôi, cô ấy muốn gặp cậu”
“Gặp tôi sao?”
“Ừ, cậu cởi khẩu trang ra đi”
Người đàn ông kia không biết Hạ Y Nguyệt muốn làm gì nhưng cũng nghe theo lời Nhiếp Cảnh Thiên mà cởi khẩu trang.
“Cậu có bạn gái chưa?”
“Tôi vẫn chưa…”
Nghe câu trả lời, Hạ Y Nguyệt liền chắc chắn những suy đoán trong lòng mình đúng.
Từ khi vừa thấy người đàn ông này, cô liền cảm thấy đây không phải người đã ở cùng Dương Ánh Lệ hai lần trước.
Người đàn ông kia vẫn là có cái gì đó rất khác biệt.
“Cậu ta không phải là người mà em nói…”_Hạ Y Nguyệt nói nhỏ vào tai Nhiếp Cảnh Thiên.
Sợ mình nghe nhầm nên Nhiếp Cảnh Thiên hỏi lại: “Không phải?”
“Ừm…”
“Được rồi, cậu về đi mà nếu có thời gian thì đi sửa lại mặt đi, cậu giúp chúng tôi nhiêu đó là đủ rồi”
“Tôi cảm ơn anh nhiều lắm!”
“Không có gì đâu”
Nhiếp Cảnh Thiên nắm tay Hạ Y Nguyệt đứng lên, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
Ngồi lên xe, Nhiếp Cảnh Thiên đơ ra một chút rồi quay qua nhìn cô, nói: “Hay chúng ta về hỏi ba mẹ anh nhé?”
“Ừm…cũng được”
Nhận được sự đồng ý, Nhiếp Cảnh Thiên cho xe lăn bánh…trong chốc lát hai người đã ngồi đối điện Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm.
“Ba mẹ…con có chuyện muốn hỏi”
“Con hỏi đi”
Lý Hoài Diễm đặt hai ly nước cam trước mặt Nhiếp Cảnh Thiên và Hạ Y Nguyệt, bước qua ngồi cạnh chồng mình, dịu dàng nhìn con trai.
“Con có anh em sinh đôi không?”
“Sao con lại hỏi như vậy?”
Hạ Y Nguyệt liền kể cho hai ông bà nghe những gì mình nhìn thấy.
“Chuyện này cũng không có gì phải che giấu cả, thật ra con còn có một đứa em trai sinh đôi và một đứa em gái kém con năm tuổi…”
“Ba mẹ định một khoảng thời gian nữa sẽ nói chuyện này cho con và sắp xếp thời gian cho mấy đứa gặp nhau nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra sớm hơn dự kiến”_Nhiếp Cảnh Bình lười biếng dựa đầu vào vai Lý Hoài Diễm.
“Tên của hai nhóc ấy là gì ạ?”
“Em trai là Nhiếp Cảnh Nhật còn em gái là Nhiếp Hoài Sa”