Ông bà Lâm ngồi nghe bà Trương xin lỗi rồi nói lung tung mà chẳng hiểu điều gì, nhưng ông bà cũng không dám cắt lời.
Đúng lúc này thì Lâm Y Tịnh dẫn tiểu Niên đi học về. Cô hơi bất ngờ vì thấy ông bà Trương ở đây.
" Thưa ông bà ngoại, ông bà nội, cháu mới đi học về ạ "
Tiểu Niên khoanh tay chào mọi người.
" Ông bà Trương "
Lâm Y Tịnh cúi đầu.
Bà Trương mỉm cười, kéo tay tiểu Niên lại để cậu ngồi trên đùi bà. Mới gặp hôm qua nhưng hôm nay bà đã nhớ thằng cháu nội đáng yêu này rồi.
" Có nhớ bà nội không? "
Bà Trương hôn hít lung tung trên khuôn mặt đáng yêu của tiểu Niên.
" Có ạ, cháu nhớ ông bà nội "
" Qua đây với ông nội "
Ông Trương rất tội nghiệp. Hôm qua chỉ được nhìn, sờ mà thôi chứ không được bế vì bà Trương cứ bế khư khư bên người.
" Ông nhìn được rồi, bế làm gì "
Bà Trương đánh vào tay ông, ông liền giả vờ ho nhẹ nhìn ông bà Lâm. Mất mặt, quá mất mặt.1
Ông bà Lâm cười gượng. Nhìn thấy ông bà Trương thương tiểu Niên như vậy mà ông bà cũng rất vui và hạnh phúc. Bây giờ ông bà chỉ cầu mong cho Lâm Y Tịnh tìm được hạnh phúc là ông bà đã mãn nguyện lắm rồi.
" Y Tịnh à, ngồi xuống đây với mẹ "
Bà Trương nhìn Lâm Y Tịnh nói.
Lâm Y Tịnh???
Lâm Y Tịnh như chết đứng, mẹ??? Bà Trương xưng mẹ với cô?.
" Y Tịnh, mẹ biết thằng nghịch tử đó rất khó ưa. Nó làm con buồn, đau khổ, nhưng bây giờ con hãy yên tâm. Có mẹ ở đây, 100 cái mạng của nó cũng không dám ăn hiếp con "
Lâm Y Tịnh chẳng hiểu gì cả. Bà Trương có nhầm lẫn gì ở đây không vậy?.
" Phu nhân à, con và Trương tổng không phải như phu nhân nghĩ đâu. "
" Nghĩ gì chứ? Con cái thì cũng đã có rồi. Mau cho tiểu Niên một gia đình và còn thêm em nữa. "
Bà Trương nói xong liền hôn vào cặp má bánh bao của tiểu Niên.
Lâm Y Tịnh chắc chắn ông bà Trương không biết về chuyện của cô và Trương Nghị. Nhưng cô phải nói làm sao đây? Chẳng lẽ nói đêm đó cả hai bị hạ thuốc rồi có tiểu Niên.
" Anh chị Lâm à, tôi và bà nhà cũng đã tính xong hết rồi và chỉ mong anh chị đồng ý. Hai đứa nhỏ cũng đã có con rồi, chúng ta hàn gắn lại cho nó có được một gia đình. Chúng ta già rồi, đâu thể sống mãi với tụi nhỏ "
Ông Trương nói. Ông bà hôm nay qua đây với mục đích là xin lỗi ông bà Lâm và muốn hàn gắn lại tình cảm của Trương Nghị và Lâm Y Tịnh. Tiểu Niên cũng đã hơn 3 tuổi rồi, cần có một gia đình trọn vẹn để khi lớn thêm nữa sẽ không bị xấu hổ với bạn bè, như vậy mới phát triển tốt được.
" Anh chị Trương à, tôi cũng rất mong tiểu Niên có được một gia đình trọn vẹn như mọi người nhưng tôi e là không thể. Giữa Y Tịnh và Trương tổng không có tình cảm, ép buộc, hy sinh sẽ không có được hạnh phúc "
Ông Lâm nói. Có người ba nào, người ông nào mà không muốn cho con cháu mình được hạnh phúc. Nhưng trái ngang là tiểu Niên chỉ là sự cố của bọn trẻ. Cả hai không có tình cảm, ông không muốn Lâm Y Tịnh vì tiểu Niên mà hy sinh hạnh phúc cả đời để làm vợ của Trương Nghị. Với lại Trương Nghị là ai? Liệu có chung thủy, chăm sóc tốt cho con gái của ông bà không?.
" Anh chị Lâm, tôi lấy danh dự của tôi ra để đảm bảo là a Nghị không làm cho Y Tịnh đau khổ nữa đâu. Có tôi, tôi không cho phép ai ức hiếp con dâu tôi đâu "
Bà Trương dõng dạc nói. Phải lúc trước bà biết thì dù Trương Nghị có lên trời, bà cũng dạy dỗ một trận. Dám để con dâu, cháu nội của bà thiệt thòi như vậy.
Ông bà Lâm thở dài. Ông bà rất muốn nói cho ông Trương hiểu nhưng lại sợ Lâm Y Tịnh tổn thương khi nhắc lại chuyện năm đó. Chuyện đã qua thì để cho nó qua.
" Y Tịnh, con phải tin mẹ. Bây giờ con muốn mẹ xử thằng chết bầm đó như thế nào? "
Bà Trương để tiểu Niên ngồi vào lòng của ông Trương rồi đứng dậy nắm tay của Lâm Y Tịnh. Tuy gia đình của Lâm Y Tịnh không môn đăng hộ đối với Trương gia nhưng ông bà không quan tâm. Bà thấy Lâm Y Tịnh là người không ham địa vị, tiền bạc.
Nếu ham địa vị, tiền bạc thì lúc mang thai đã đến làm mạng với Trương gia. Bảo Trương Nghị chịu trách nhiệm. Còn đằng này âm thầm sinh con, nuôi con. Nếu hôm đó bà không gặp ở siêu thị thì bây giờ vẫn không biết mình có một thằng cháu nội hết sức đáng yêu, điển trai.
" Con...con không biết phải nói thế nào cho phu nhân hiểu "
" Y Tịnh à, hai đứa hãy hàn gắn, vung đắp lại cho tiểu Niên không tuổi thân. Ta biết a Nghị nó xấu tính, cọc cằn, hay khó chịu nhưng ta sẽ bắt nó thay đổi được không? "
Lâm Y Tịnh cười khổ trong lòng. Giữa cô và Trương Nghị từ trước tới nay không có mối quan hệ yêu đương gì thì làm sao hàn gắn, vung đắp lại.
" Được rồi, ta không ép con nữa. Con cứ từ từ suy nghĩ. Ta nhìn thấy tiểu Niên, ta đau lòng lắm. Sợ sau này sẽ tủi thân khi ba mẹ ai cũng có hạnh phúc riêng "
Bà Trương lấy tay lau nước mắt. Bà là thật lòng nghĩ cho tiểu Niên và cho cả Lâm Y Tịnh, Trương Nghị. Cả hai vẫn còn rất trẻ, việc kết hôn là không thể tránh khỏi. Ai cũng có gia đình riêng vậy thì tiểu Niên phải làm sao? Ông bà đâu thể sống mãi để ở bên chăm sóc cho cậu.
Lâm Y Tịnh lặng im suy nghĩ. Cô thì sao cũng được nhưng còn tiểu Niên thì sao? Sẽ rất tội nghiệp nếu cậu chứng kiến Trương Nghị kết hôn với người phụ nữ khác rồi có những đứa con. Cậu mãi mãi chỉ là đứa con ngoài giá thứ, là con riêng bên ngoài của anh.
- ---------------